Chương 95: Thủy Trại Đồ Sơn
Đêm ngày 10 tháng 3 âm lịch, ba ngàn phỉ tặc do Lê Duy Phụng cầm đầu đổ bộ lên bờ biển Đồ Sơn mục tiêu trực chỉ tiến đánh huyện thành Tiên Lãng.
*** Trại thủy Đồ Sơn,
Kì thực thủy trại Đồ Sơn là một căn cứ quân sự quy mô lớn, ít nhất nơi đây đã từng là như vậy. Dưới thời Tây Sơn, nơi đây là nơi đóng quân, tiếp tế cho thủy quân Tây Sơn, cùng với các toán c·ướp biển người Hoa thuần phục nhà Tây Sơn, lúc đông đảo nhất nơi đây có đến hơn 1000 quân chính quy cùng hàng chục t·àu c·hiến. Minh chứng rõ ràng cho thấy kế hoạch bắc phạt của vua Quang Trung là hàng chục hầm dự trữ lương thực v·ũ k·hí được xây dựng nơi đây. Sau thời Tây Sơn, nơi đây mất đi tác dụng vốn có, tuy vậy dưới thời Gia Long, Minh Mạng vẫn duy trì căn cứ địa này như một phần trong kế hoạch khống chế vùng biển vịnh Bắc Bộ. Nơi này chỉ thực sự nát bét dưới thời Thiệu Trị khi mà sự mất ổn định trong khu vực nội địa đã khiến cho nhu cầu khống chế hải vực giảm đi đáng kể. Từ đây thủy trại Đồ Sơn bị cắt giảm chỉ còn là một vệ thủy binh với 500 quân coi giữ, cùng một chút thuyền tam bản. Kì thực dưới thời nhà Nguyễn vua quan có thể biến một đội quân hùng hậu thiện chiến bậc nhất ĐNÁ thành một đội quân ăn mày theo đúng nghĩa đen cũng chính là một tài năng vô cùng đáng nể. Sau đó một nhân vật truyền kì xuất hiện đã thay đổi nơi đây. Đó chính là Vệ Úy tiền nhiệm, hắn là một thương nhân Hải Dương sau khi làm một khoản tiền mua lấy chức quan này, liền đã liên kết với các thế gia quanh vùng, lợi dụng chức quyền tiến hành buôn bán hàng lậu ra xung quanh. Tuy rằng không có được hào quang nhân vật chính như Hồng Đĩnh hay Diêu thiếu, thế nhưng chí ít hắn cũng giúp quan binh Đồ Sơn giữ được no bụng. Binh lính dưới quyền hắn chí ít còn biết đánh cá, phơi muối, bán muối lậu, vì vậy nơi đây cũng đã ổn định được một vài năm, so với khắp nơi khói lửa Bắc Hà thì nơi đây cũng được coi là thiên đường rồi. Dưới thời hắn nơi đây ổn định không nói, mọi người còn miễn cưỡng no bụng, không chịu sự quấy phá của hải tặc,.Mọi chuyện chỉ thay đổi vào vài tháng trược, khi mà Hồng Đĩnh bắt đầu nổi lên ở Hà Tĩnh, nước lên thuyền lên, Tự Đức bắt đầu chiếu cố thêm cho người nhà bằng cách sử dụng họ hàng thân thuộc nhiều hơn. Nhằm lung lạc Hồng Đĩnh đồng thời phân hóa thế lực Bắc Hà, Tự Đức đã điều anh rể của Hồng Đĩnh là Phò Mã Đô Úy Trương Văn Chất, con trai tổng đốc Trương Văn Uyển lên chức vệ úy quản lí thủy trại Đồ Sơn.
Sự Việc này kì thực cũng chẳng có gì đáng nói, nếu như Trương Văn chất có hào quang nhân vật chính. Tất nhiên điều này không thể xảy ra, Trương Văn Chất kì thực là một giới thư sinh, tuy có tài cầm binh và lòng yêu nước, cũng có tuổi trẻ hăng hái, mong muốn cống hiến nhằm thay đổi thế cục mục nát của triều đình. Nhưng người đời sau đánh giá kẻ này trí lớn tài mọn a. Nếu không cuộc binh biến Hồng Tập năm 1864 đã thành công lật đổ Tự Đức. Phò mã Đô úy Trương Văn Chất mang theo 20 gia đinh binh lặn lội đường xa đến tiếp quản thủy trại Đồ Sơn thì gặp tình cảnh éo le. Tiền Vệ Úy thủy trại Đồ Sơn đã vơ vét sạch sành sanh của cải nơi đây mang đi mất.
Nói ra thì vị tiền Vệ úy kia cũng có lí của mình, hắn ta đã vất vả kinh doanh nửa đời người, giờ đây đến lúc nghỉ hưu, hắn cũng nên mang đi nhưng thứ thuộc về mình chứ phải không, vì vậy trước khi đi hắn liền bán sạch lương thực trong kho, kèm với đó là quân giới của thủy trại, mấy chiếc t·àu c·hiến cũ nát cũng bị hắn bán sạch lấy tiền dưỡng lão. Trương Văn Chất với sự hăng hái lập công lĩnh mệnh tiến tới nhậm chức liền bắt gặp tình cảnh thảm thương. Cả thủy trại Đồ Sơn biến thành doanh trại ăn mày theo đúng nghĩa đen, bực mình cùng căm thù bọn tham quan Trương Văn Chất liền dẫn theo gia đinh binh tiến hành tập kích vệ úy tiền nhiệm c·ướp đi vô số tiền bạc tế nhuyễn. Được rồi, làm đến đây coi như hả giận nha, thế nhưng tên Trương Văn Chất này lại đi ăn đen thấy quen, sau khi được lợi từ việc g·iết tham quan thì liền đánh chủ ý lên đám Cai Tổng và Chánh Suất đội, mấy tên này theo vị vệ úy tiền nhiệm cũng coi như là giàu có. Gặp phải Trương Văn Chất dẫn theo đám lính tiến hành lục soát c·ướp đoạt, g·iết đi một đám, sau đó thay bằng người mình lên nắm giữ q·uân đ·ội. Hiệu quả thì cũng lớn lắm đấy, đó chính là xây dựng lên một chi cường quân. Thế nhưng tác dụng ngược lại nhanh chóng hiện ra chỉ sau đó ít lâu.
Vệ Úy tiền nhiệm tuy rằng độc ác vơ vét hết thảy trước khi về quê, thế nhưng hắn cũng đã giao phó lại cho cấp dưới và các đối tác làm ăn về việc làm ăn của thủy trại Đồ Sơn sau này. Điều đó cũng được coi là tốt đẹp rồi, chỉ cần Trương Văn Chất chịu khó một chút, dựa vào làm ăn thì chẳng mấy chốc hắn có tiền để nuôi quân. Thế nhưng Trương Văn Chất lại đem vệ úy tiền nhiệm g·iết đi, các cấp dưới nắm giữ b·uôn l·ậu cũng bị xét nhà hết cả đám, từ đây tuy rằng Trương Văn Chất lấy lòng được các binh sĩ tầng chót thế nhưng về phía ngoài hắn đã hoàn toàn là đêm đen. Cái đầu tiên phải nói đến là vấn đề quân lương.
Triều đình nhà Nguyễn một năm thu nhập không quá 80 vạn lượng, tuy nhiên đấy là sổ sách, sau khi bị quan lại t·ham ô· qua đi số về tay triều đình thực tế chỉ có không quá 50-60 vạn lượng bạc, số tiền ít ỏi đó phải nuôi sống một bộ máy quân chính khổng lồ trên khắp đất nước cùng với sự xa hoa lãng phí của hoàng tộc là không đủ, vì vậy chuyện võ bị dưới thời Tự Đức mới bị bỏ bê đến mức nát bét. Nói sao 50-60 vạn lượng bạc tuy nhiều, thế nhưng số phần được đầu tư cho q·uân đ·ội một năm chưa bao giờ quá 10 vạn lượng bạc. số lượng đó chia đều cho hơn 10 vạn q·uân đ·ội triều đình thì bình quân mỗi binh sĩ một năm chỉ có thể hưởng không tới 1 lượng bạc, đương nhiên là không thể rồi, vì các quan văn kinh thành đều đã ăn bớt đi hai phần theo thông lệ, về đến q·uân đ·ội thì lại bị các sĩ quan ăn bớt thêm 3 phần nữa, rút cuộc về tay binh sĩ chỉ còn có vài đồng bạc lẻ, số tiền đó chỉ là mua lương thực thôi cũng không đủ chứ đừng nói đến đầu tư trang bị v·ũ k·hí. Vì vậy trong mắt giáo sĩ phương Tây, q·uân đ·ội nhà Nguyễn thời kì này không khác ăn mày là bao.
Quay lại thủy trại Đồ Sơn, sau một loạt hành động thì Trương Văn Chất mới nhận ra vấn đề, đó là chỉ dựa vào tiền lương triều đình sẽ không có khả năng nuôi 500 quân, thế nhưng giờ đây mọi thứ đã muộn, hắn đã đắc tội hết các thế lực quanh đây, khi đã để mọi người ghét thì làm gì cũng khó khăn, trước đây tiền nhiệm vệ úy có thể một lượng bạc mua đến 4-5 thạch lương thực, thì giờ đây Trương Văn Chất phải mua lương thực theo giá thị trường với giá đắt gấp 2 lần trước đó. Đạo lí đơn giản, địa chủ thương nhân đều suy nghĩ trong đầu” chúng ta không quen biết nha, mắc mớ gì ta phải bán rẻ cho ngươi”:
Rơi vào đường cùng Trương Văn Chất đành phải ngựa quen đường cũ, sử dụng chiêu mà tướng lĩnh hay làm đó là sử dụng lính ma. Và uống binh huyết. Tức là chỉ nuôi 200 binh lính, khi có chiến sự, hay triều đình kiểm duyệt liền bắt dân tráng bù vào cho đủ số, trong khi vẫn báo cho triều đình là 500 người để nhận phần tiền lương đó.
Hậu quả là sức mạnh của thủy trại Đồ Sơn thẳng tắp đi xuống. So với vệ úy tiền nhiệm thì kém xa rất nhiều, lương ăn còn không đủ huống gì v·ũ k·hí.
Hiện giờ thủy trại Đồ Sơn gặp kiếp nạn lớn nhất từ trước đến nay, đó là đối mặt với sự t·ấn c·ông của phản quân Le Duy Phụng.
Quân đội ba ngàn người của Lê Duy Phụng quả thật sức chiến đấu rất cường nếu đem so sánh cùng quân địa phương ở Bắc Kỳ.
Lúc này mấy chục chiếc chiến thuyền lớn cùng vô số thuyền nhỏ đang lít nhít đổ quân, mục đích của chúng là bãi biển, ở vị trí sườn phải của thủy Trại Đồ Sơn, đáng lẽ ra, nếu như ở thời điểm còn chiến thuyền, thủy trại Đồ Sơn rất có thể dựa vào địa thế cùng sự phòng vệ của thủy trại tiến hành đánh một trận đối với phản quân, thế nhưng giờ đây không có chiến thuyền, mặt trước thủy trại bị phong tỏa, chỉ cần quân địch đổ bộ quân xong tiến hành công kích, thủy trại rất có thể sẽ ngay lập tức sụp đổ, mà còn là thua không có đường chạy trốn, vì vậy cố thủ không phải là biện pháp hay, cho lên Trương Văn Chất nhanh chóng quyết định mang theo toàn bộ binh sĩ tiến hành quyết chiến với hải tặc trên bãi biển. Mục đích chính là đánh một trận lấy tiếng, nếu đánh thua cũng có thể dễ bề chạy trốn, hắn không sợ bị trách phạt, còn hơn là bị hải tặc bao vây kẹt c·hết trong doanh trại.
Tiếng trống trận vang lên, trên bãi biển phạm vi mấy chục trượng quan binh bắt đầu tập kết, đội hình xếp đặt cũng tương đối khả quan, đây là thành quả luyện binh của Trương Văn Chất thời gian qua,
Trương Văn Chất mặc giáp trụ, tay cầm một thanh đại khảm đao hai mươi cân, hùng hùng hổ hổ đi qua đi lại trong đội ngũ, thỉnh thoảng lại đá các quan binh thuộc hạ mấy đá.
Trong ồn ào hỗn loạn, một cỗ sát khí vô hình ngưng kết ở trong lòng mọi người, đè nặng lên ngực, không khí chát mặn giống như phiêu tán ra mấy tia khí tức máu tanh, khiến người ta bỗng dưng có có một loại xung động muốn n·ôn m·ửa.
Đây là c·hiến t·ranh, nó giống như một con cự thú hủy diệt tất cả sinh linh và hy vọng, nhân loại ở trước mặt nó chỉ có thể sợn tới run rẩy.
Khi hơn mười chiếc hải thuyền của hải tặc cách bờ chỉ còn hai mươi trượng, cuối cùng, trong đội ngũ quan binh có người không chịu nổi áp lực khủng bố này, bỗng nhiên ném binh khí trong tay xuống, giống như phát điên chạy ra khỏi đội ngũ, vừa chạy vừa khóc to. Đội ngũ vốn đã miễn cưỡng thành hình lập tức dấy lên một trận kinh hoàng hỗn loạn.
Trương Văn Chất cắn răng hét lớn: "Chém!"
Gia đinh binh không nói hai lời, giơ tay chém xuống, quân sĩ chạy trốn kia hét thảm một tiếng, bị một đao chém c·hết, t·hi t·hể vẫn còn run rẩy không thôi trên bờ cát.
Đây là c·hiến t·ranh, quân tâm mà loạn là tất cả mọi người sẽ c·hết, hạ sát thủ với người một nhà là để giữ được nhiều tính mạng của người nhà hơn!
Trương Văn Chất cũng đang không ngừng tự thuyết phục trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn chính mắt nhìn thấy g·iết người, hơn nữa còn là do mình hạ mệnh lệnh.
Thở ra một hơi khí nghịch, hắn rất muốn nôn, nhưng đành cắn răng chịu đựng.
"Kẻ sợ chiến bỏ chạy, chém!" Trương Văn Chất giống như tự tăng thêm can đảm cho mình, lại trợn mắt hét lơn.
"Chém." đốc chiến đội đồng thanh gầm lên.
Tiếng gầm này cuối cùng cũng ngăn chặn được sự hỗn loạn xao động của trận hình, đội ngũ quan binh dần dần an tĩnh lại.
Đương nhiên an tĩnh thế nhưng các thuộc hạ cũng đang đem tổ tông mười tám đời của Trương Văn Chất ra đòi phát sinh quan hệ không lành mạnh thì không ai biết.
Trương Văn Chất lúc này hét lớn:
-Lính hỏa thương thủ lên hàng đầu, cung tiễn thủ phía sau, trường thương binh áp trận, đao thuẫn thủ bao vệ hai cánh,
Mấy trăm quân sĩ đứng ở phía sau cung tiễn thủ nghiêm trận chờ đợi. Đội hình phân bố theo nhạn hình trận.
Cuối cùng, khi hải thuyền chỉ còn cách bờ mấy trượng, tốc độ của thuyền dần dần chậm lại, từ trên hơn mười chiếc hải thuyền hơn trăm tên hải tặc ùa xuống, bọn họ mặc quần áo rất lộn xộn, có cả áo dài của văn nhân, áo ngắn của quân nhân, thậm chí cũng có người để mình trần, bên dưới quấn một cái khố, nói tóm lại là loạn thất bát nháo.
Vũ khí của Bọn họ cũng đủ loại, đao thương kiếm gậy, ngay cả đinh ba cũng có, mười mấy người cầm đầu cạo trọc, trên da đầu quét sơn đen, hình tượng quái dị nói không nên lời, bọn họ lội nước biển cao đến đầu gối, vẻ mặt dữ tợn lội lên bờ, miệng không ngừng kêu gào. Kì thực đây chính là đám hải tặc người Hoa, tồn tại số ít trong q·uân đ·ội Lê Duy Phụng
Tim của Trương Văn Chất nhảy lên. Trận này cũng quá ghê gớm rồi. Nhìn điệu bộ hải tặc có đến mấy ngàn người, tuy rằng chúng không có ý định tất cả đổ bộ lên bờ, mà chỉ phái một nhóm đi trước dẹp đường, nhưng đó cũng không phải là sức mà đội quan binh chỉ có mấy trăm người đối thủ.
Từ trong Hơn mười chiếc hải thuyền lục tục hơn ba trăm tên hải tặc lao xuống, mười mấy người cầm đầu cách bờ không tới mười trượng, đã trong tầm bắn của cung tên.
Trường Văn Chất híp mắt quan sát một lúc, Đại Khảm đao trong tay giơ lên, lớn tiếng hạ lệnh: "Bắn tên!"
Vù vù vù!
Tên đầy trời bắn ra, hải tặc đang lội nước lao tới lập tức có hơn mười người ngã xuống, nhưng bọn họ vẫn bất khuất lao về phía trước, trong mắt lóe hung quang.
"bắn tiếp." Trương Văn Chất lớn tiếng hạ mệnh lệnh.
Vù vù vù!
Theo hải tặc từng bước tới gần, đội ngũ quan binh lại xuất hiện xao động nhỏ, lại có mấy tên quân sĩ ném binh khí, không muốn sống chạy ra khỏi đội ngũ, bị đốc chiến đội đuổi theo chém c·hết.
Khi tất cả hải tặc trong mưa tên không ngừng cường hành lên bờ, Trương Văn Chất ra lệnh cho cung tiễn thủ lui ra sau, thương binh tiến lên liệt trận.
Hai bên cách nhau mấy trượng, bắt đầu xung phong, hai bên càng lúc càng gần, cuối cùng thì v·a c·hạm trực tiếp.
Ầm!
Tiếng vang như sóng lớn vỗ bờ, hai bên đã đánh giáp lá cà, trường đao và trường thương vô tình đâm ra, hai bên dùng hết toàn lực, tàn sát sinh mệnh của kẻ địch.
Đao quang kiếm ảnh và tiếng hét tuyệt vọng trước khi c·hết đan vào nhau tạo thành một khúc vong linh địa ngục.
Mùi máu tươi như thối như sắt ỉ rất nhanh tràn ngập không khí, máu tươi đỏ sẫm và xương trắng rơn người, cùng với những mảnh chân tay cụt rơi xuống đất, một cảnh tượng tàn khốc khiến cho người ta muốn nổi điên đã kích thích tâm can của con người.
Giao chiến không đến nửa canh giờ, cuối cùng, hải tặc chống đỡ không được, mấy trăm người bắt đầu sợ hãi lui về phía sau, đều nhảy xuống biển bơi về hải thuyền bỏ chạy.
Trương Văn Chất cảm thấy tim đập mạnh.
Sắp thắng rồi! Còn một chút nữa thôi!
-Ha Ha Ha Trương Văn Chất ta đây sắp dương danh lập vạn rồi, lấy hai trăm binh sĩ đánh lui 3000 hải tặc.
Trên thuyền hải tặc lúc này vang lên tiếng tù và ngân dài, đây là hiệu lệnh tiếp tục t·ấn c·ông, rất nhiều tên lính khi bơi về đến gần thuyền thì đều bị mưa tên trên thuyền bắn cho thành con nhím, tiến cũng c·hết, quay lại cũng c·hết, hải tặc bắt đầu gầm thét trở lại t·ấn c·ông.
Hai tên hải tặc cầm đầu thấy đồng bọn lui về phía sau, giống như triệt để khơi dậy hung tính của bọn họ, một tên hải tặc người Hoa để đầu trọc bước lên một bước, bỗng nhiên phát ra tiếng tru thê lương như, tiếp theo thì hung hăng bổ một đao vào lưng một quân sĩ tiếp theo thì như phát điên ném trường đao hai tay ôm lấy bả vai quân sĩ, há miệng cắn vào cổ hắn, quân sĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết, hải tặc thì cắn to một miếng cả da lẫn thịt, miệng nhai mấy cái rồi nuốt xuống, sau đó thì há cái miệng đỏ như máu lớn tiếng gào thét với các quan binh.
Cảnh tượng này khiến tất cả quan binh trợn mắt há hốc mồm, một loại sợ hãi không tên ùa sâu vào trong lòng mọi người, cảnh tượng hải tặc ăn thịt người trước mặt đã khiến sĩ khí đang lên cao của mọi người trong nháy mắt hạ xuống cực điểm.
Trong lòng Trần Văn Chất đột nhiên trầm xuống, thấy không ổn, vừa định gọi gia đinh nghiêm mật áp trận, nhưng chưa kịp lên tiếng thì liền nghe thấy trong quân sĩ có người bỗng nhiên sợ hãi đến cực điểm hô to: "Chúng ta không đánh được đâu, hắn không phải là người, là quỷ! Là quỷ!"
Một người, hai người, ba người. . .
Các quan binh chỉ còn một chút nữa là chiến thắng, lúc này đều ném binh khí, quay đầu bỏ chạy, 20 tên gia đinh binh đốc chiến áp trận ở hai bên sườn chém g·iết dọa dẫm như thế nào cũng không thể cản được đám quan binh bại lui chạy trốn như thủy triều.
Binh bại như núi đổ!
Trương Văn Chất tức giận, tự tay chém c·hết mấy tên quân sĩ đang chạy trốn, nhưng vẫn bị các tướng sĩ không ngừng ùa về phía sau trùng kích cho lảo đảo.
"Các huynh đệ đừng chạy! Đừng chạy! Bọn hải tặc chỉ có hai tên thôi, chỉ có hai tên thôi." Hai mắt Trương Văn Chất phủ đầu tia máu, trong tiếng hô tràn ngập bi thương.
Trương Văn Chất rõ ràng là một tên sĩ quan hợp cách, có can đảm chiến đấu, là kẻ khác biệt đối với đại đa số quan binh của thời Nguyễn Mạt.
Mắt thấy bại binh như núi đổ, Trương Văn Chất tuyệt vọng, mục đích của hắn chỉ là đánh một trận nhỏ xong rút chạy, thế nhưng khi sắp giành được thắng lợi thì quan quân lại bị hai tên hải tặc người Hoa dọa chạy kh·iếp vía. Đây cũng là điều bi ai.
Trong loạn quân, hai tên hải tặc mắt thấy không ngờ dọa lui được hơn 200 quan binh, không khỏi càn rỡ cười to, một cảnh tượng khiến quốc nhân bi ai xuất hiện, trên bờ cát trống trải, hai tên hải tặc không ngờ kiêu ngạo giơ cao cương đao, đuổi g·iết hơn hai trăm binh sĩ nhà Nguyễn không còn ý chí chiến đấu, cũng không còn sĩ khí.
Trương Văn Chất tuyệt vọng, hắn hắn còn định lao lên nhất quyết tử chiến với đám hải tặc, thế nhưng rồi bị một đám gia đinh binh liều c·hết giữ lấy che chở rút lui, từ đây thủy trại Đồ Sơn thất thủ, quân của Lê Duy Phụng thẳng tiến về hướng thành Tiên Lãng.