Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Chương 62: Chiễm Lĩnh Thành Nhai Châu




Ngô Văn Tụng vốn cũng muốn rời đi, nhưng không biết nghĩ thế nào, ngược lại liền dừng lại, chờ mọi người rời đi rồi, hắn mới nói:

- Chủ công.

Tiếng chủ công này Ngô Văn Tụng gọi rất thuận miệng, không giống như người vừa đầu hàng nói. Đồng thời lúc nói hắn len lén quan sát bốn phía một chút, đối với thần tình chán ghét trên mặt các thân binh, Ngô Văn Tụng sớm có chuẩn bị cho nên cũng không kỳ quái, nhưng khiến hắn kỳ lạ, Hồng Đĩnh đối với việc hắn thuận miệng như vậy, giống như không ý thức được có gì không đúng.

Thật ra thì đối với cách xưng hô “ Chủ Công” này Hồng Đĩnh cũng nghe riết thành quen rồi, ở thời hiện đại cũng không sử dụng cho nên Hồng Đĩnh cũng chỉ cảm tưởng nó như một cách gọi tôn kính của người dưới với người trên thôi, giống như binh lính của hắn gọi hắn là thủ trưởng vậy.

Ngô Văn Tụng không dám suy xét kỹ, tiếp tục nói:

- Tiểu Nhân cho rằng, trước mắt nhà ta cần phải làm rõ cho người khác biết thành Nhai Châu đã đổi chủ, đầu tiên là thu nạp quyền thống trị lãnh địa, triệu kiến các gia tộc quyền thế cùng quan lại cấp địa phương, đồng thời phái binh phòng bị vùng biên giới. Nên biết rằng thay đổi quyền lực là lúc hỗn loạn nhất, các thế lực rất có thể sẽ muốn xen vào xâu xé chúng ta hòng chia một chén canh nên chúng ta thừa dịp bọn họ còn đang quan sát phải hành động thật nhanh.

- Ừm! Phái binh phòng bị biên giới cần bao nhiêu binh lực? Cần đề phòng ai?

Hồng Đĩnh hỏi, hắn không quan tâm hàng thần Ngô Văn Tụng vì sao vừa đầu hàng liền chỉ điểm mình ngay.

Hồng Đĩnh suy nghĩ một chút, ra lệnh cho thân vệ bên cạnh:

- Để đội kỵ binh khổ cực một chút, tập kết nhân mã tuần tra biên giới, truyền lệnh cho Vàng Lí Dũng và Mạnh Hổ từ trong dân binh và hàng binh thủ thành Nhai Châu hỗn hợp chọn ra lập thành chiến đoàn phòng vệ quân 4000 người, bắt đầu đóng quân ở biên giới. Đồng thời phái lính truyền lệnh toàn lãnh địa, lệnh cho các gia chủ gia tộc quyền thế và quan lại cấp địa phương đi thành Nhai Châu bái kiến,

Mệnh lệnh vừa xuống, đội kỵ binh không nói hai lời lập tức lên ngựa chạy khỏi thành Nhai Châu, Lê Nhĩ biết phong thưởng không có khả năng tiến hành nhanh như vậy, lập tức cao hứng bừng bừng chọn nhân mã, không buông tha bất cứ cơ hội lập công nào.

Còn Mã Dược không có nhận lệnh, chỉ có thể bận rộn đi bố trí đại bác phòng thủ trên tường thành.

Sau khi Ngô Văn Tụng xin cáo lui, Hồng Đĩnh dẫn thân vệ chuẩn bị dạo phủ thành chủ, ngoài cửa truyền tới một trận nháo loạn, tiếp theo những tiếng nũng nịu, liền yên tĩnh lại. Không bao lâu, Hoàng Hải dẫn theo trăm nữ tử theo thứ tự đi vào phòng lớn.

Hồng Đĩnh giật mình chỉ những cô gái dung mạo xinh đẹp vóc người trẻ trung, nhìn Hoàng Hải hỏi:

- Hoàng Hải, những cô gái này làm gì?

Hoàng Hải tranh công nói:

- Đại nhân! Đây đều là thị nữ của ngài, là tôi đi toàn thành tinh chọn ra, các nàng đều là thiên kim tiểu thư biết tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ nhạy bén nha.

Những thiếu nữ này có lẽ đã được chỉ điểm, Hoàng Hải vừa nói xong, các nàng lập tức đồng loạt quỳ xuống, dùng giọng thanh thúy mềm mại nói:

- Tham kiến đại nhân!

Thanh âm êm tai, nhưng Hồng Đĩnh lại hết biết nói gì.

Vào thành liền không thấy tăm hơi Hoàng Hải, còn tưởng hắn đi khống chế cứ điểm, không ngờ lại đi chọn những thiên kim tiểu thư này đảm đương thị nữ. Nhưng vốn Hồng Đĩnh còn muốn nói gì, thấy trên gương mặt mệt mỏi của Hoàng Hải mang thần tình chờ đợi khích lệ, trong lòng lại thở dài bất đắc dĩ, mỉm cười gật đầu nói:

- Ừm! Ngươi làm tốt lắm, những thị nữ này đều giao cho ngươi quản lý.

Nhận được tán thưởng, vẻ mặt Hoàng Hải vui mừng như bắt được vang gật đầu nói:

- Đó là đương nhiên, nếu không phải tôi quản, vậy ai quản? Đại nhân cứ yên tâm!

Không cần nói, có đám thị nữ mỹ miều này, phủ thành chủ lạnh lẽo lập tức náo nhiệt hẳn lên, còn Hồng Đĩnh nhanh chóng có nơi cư ngụ.

Trừ việc đó ra, các thủ vệ đều thần khí ngang nhiên, thân người thẳng tắp nhanh nhẹn dũng mãnh hẳn lên, còn các thân binh Hồng Đĩnh cũng không ngoại lệ, chẳng những ngôn hành cử chỉ tương đối chú ý, hơn nữa phương diện vệ sinh cá nhân càng chú trọng hơn trước kia.

Ngày tiếp theo, Hồng Đĩnh dưới sự hầu hạ của các thị nữ xinh đẹp nhất do Hoàng Hải dẫn dắt rời giường. Đối với loại đãi ngộ này Hồng Đĩnh không có gì không quen, Hồng Đĩnh đối với những loại việc vụn vặt này không thèm để ý, nếu như Hoàng Hải tới trễ một chút, sợ rằng Hồng Đĩnh đã tự mình làm xong vệ sinh cá nhân rồi, có người hỗ trợ chỉ là bớt cho mình một chút việc, cũng không cần tính toán nhiều. Phong cách quân nhân là vậy mà.

Đến phòng nghị sự.

Mạnh Hổ sau khi kỳ kèo vài câu về việc vệ sinh ở Nhai Châu quá bẩn rồi, bắt đầu báo cáo tình huống:

- Đại nhân! Căn cứ tiếp thu kiểm kê, nội thành tồn kho hơn 7vạn lạng vàng, hơn 50 vạn lạng bạc, đồng thời còn có hơn 500 vạn xâu tiền đồng.

Hồng Đĩnh đối với con số khổng lồ này không lưu ý nhiều, bởi vì hắn không nhiều khái niệm về vàng bạc cho nắm, chỉ là hắn không rõ lắm sao một thành trì nho nhỏ lại có thể cất trữ nhiều tiền như vậy, đại biểu cái gì, tức là thành chủ cũ của nơi này cực kì giàu có, kinh doanh vô cùng phát đạt, thế nhưng tiền bạc nhiều như vậy lại chỉ để cất kín trong kho, thậm chí hầu như không ai biết rằng hắn có nhiều bạc như vậy. Trong khi các nơi khác trong thành lại rách nát không chịu nổi, bất kể là dân trong thành hay là nông dân đều sống ở mức độ bần cùng, thậm chí còn thua cả dân bên Đại Nam.

Nghe thấy số tiền vàng lớn khổng lồ như vậy, mọi người đều bừng sáng mặt mày, chỉ là số tiền đồng nhiều như vậy thì đúng là khó có cách xử lí.

Thấy đám quân nhân này vò đầu bứt tai mà mãi không đưa ra được mấy chủ ý hay ho, Hồng Đĩnh liền nói ra suy nghĩ của mình.

- Sứ mệnh của chúng ta là luyện binh sau đó vào Nam đánh giặc, thế cho nên cần có một đội quân tinh nhuệ thực lực cường đại trang bị tinh lương, trong điều kiện hiện nay chúng ta còn chưa thể chế tạo vũ khí với số lượng lớn, thì nguồn bổ xung lớn nhất chính là nhập khẩu.

- Hiện tại chúng ta có thể lợi dụng chưa có danh tiếng gì, làm ăn buôn lậu với cách thế lực, đem số tiền đồng đó chuyên trở sang bên Đại Thanh thu mua lấy vàng bạc, tin rằng với đồng tiền có phẩm chất tốt như của chúng ta sẽ nhận được sự hoan nghênh của tất cả các thế lực.

Có vàng bạc chúng ta có thể mua sắm vật tư, trang thiết bị cùng vũ khí hiện đại của bọn quỷ Tây Dương, chúng ta mở cảng biển cho bọn Tây Dương vào buôn bán, nhận tu sửa thuyền bè làm điểm tiếp tế vật tư, tin rằng số tiền chúng thu được từ ta sẽ nhanh chóng lại chảy về trong túi của ta. rồi từ đó làm mạnh lên chính mình, đồng thời hút nguồn vàng bạc của lũ Tàu Khựa,

Nghe thế Đỗ Quý ánh mắt bừng sáng.

- Đại nhân anh minh, thuộc hạ bị con số tiền khủng bố mà chỉ mong muốn cất giữ không nghĩ đến đầu tư, khiến cho cả người mơ hồ đâm đầu vào góc tường không nghĩ kịp.

- Kỳ thật hành động đó chính là buôn lậu, đồng dạng cũng là đổi tiền, nhưng lại càng kiếm tiền bí mật hơn, thảo nào thành Nhai Châu có tiền như thế còn muốn buôn lậu. Nên biết rằng dùng tiền mua hàng căn bản sẽ không khiến người khác chú ý, hơn nữa tiền của chúng ta không chỉ trao đổi lấy vàng bạc của nhà Thanh, còn có thể thua mua trồng thuốc phiện rồi bán cho chúng, như vậy chúng ta có thể thu lợi nhiều lần, đồng thời làm suy yếu quốc lực bọn tóc thắt bím.

Hàng hóa, tiền hàng mua bán được có thể bán lại cho triều đình nhà Nguyễn, lại thêm một lần nhân rộng lợi nhuận mà còn có thể buôn bán quang minh chính đại, chỉ cần chúng ta không buôn lậu công khai, Triều đình nhà Nguyễn ước gì có thêm nhiều người buôn bán như vậy, bởi vì như vậy có thể tăng kim ngạch xuất, nhập khẩu khẩu nữa.

Nghe được Đỗ Quý nói ra kế hoạch càng hoàn thiện hơn, Hồng Đĩnh chỉ có thể há hốc mồm trước kế hoạch thâm độc của tên này, nếu chỉ nhìn từ đây thì mình không hề có hại mà là trăm bề có lợi, làm một lời ba, thậm chí là gấpnăm đến mười lần, đúng là không thể khinh thường trí tuệ của cổ nhân mà.

Còn nữa bạc của triều đình nhà Nguyễn, Hồng Đĩnh hắn không lấy thì để đấy cũng phí ra, Tự Đức ngoại trừ để cất trong kho ra thì chẳng biết làm gì, cuối cùng chỉ béo giặc Pháp bắt chẹt bồi thường chiến phí, làm ăn như vậy, triều đình vừa có vũ khí chống giặc, Hồng Đĩnh cũng có tiền để phát triển mình, có thể nói là các bên cùng có lợi.

Hồng Đĩnh cười lắc đầu nói:

- Phương diện này liền giao cho Đỗ Quý ngươi đi, ngươi có thể tìm Ngô Văn Tụng giúp đỡ, nói thế nào hắn cũng là người phụ trách chuyện này ở thành Nhai Châu.

Nói xong không thảo luận chuyện này tiếp nữa, bắt đầu hỏi Mạnh Hổ:

- Ngoại trừ tiền tài ra, thành Nhai Châu còn ẩn dấu thứ gì tốt?

Mạnh Hổ từ trong ảo mộng tiền tài tỉnh táo lại:

- A! Còn có 100 bộ áo giáp còn tốt, là loại áo giáp nửa người của Tây Dương, nhìn thì có tuổi đời không dưới trăm năm, được bảo quản rất tốt, thế nhưng hiện nay tin rằng ít có đội quân nào xử dụng áo giáp nữa. Đao thương khiên cung các loại 5000 bộ, 20 kho lúa, mỗi kho đều có trên vạn thạch. “Nếu quy ra đơn vị hiện đại thì ước chừng 24000 tấn, còn chẳng bằng một mẻo số thóc mà Hà Nội gửi vào Sài Gòn hỗ trợ chống covid, thế nhưng ở thười đại này thì cũng là một số lượng tương đối lớn rồi”. Hồng Đĩnh thầm nghĩ.

Ngoài số súng chúng ta thu được khi giao chiến với quân địch ra, trong kho còn tồn lại 200 khẩu súng Tây, đạn dược thì đầy đủ cho 1000 khẩu súng duy trì chiến đấu nửa tháng. Thêm nữa trong biên chế đội súng quân Nhai Châu còn có 20 khẩu pháo cực kì lợi hại mua của người Anh, đó là những khẩu Armstrong Gun 1855 đây là những khẩu đại bác nạp hậu, có nòng rãnh xoắn, so nó với mấy khẩu pháo Hồng Đĩnh thu được ở trên hải thuyền đem đi đánh nhau thì không khác gì dao gọt hoa quả và mã tấu.

Tận mắt thấy uy lực sức mạnh và cả ưu điểm của chúng làm cho Hồng Đĩnh toát mồ hôi ròng ròng. Nếu như trận quyết đấu với đội súng thành Nhai Châu, tên sĩ quan chỉ huy không vội vàng, khinh địch, mà sử dụng chiến thuật đánh chắc tiến chắc, mang theo số đại bác này, lập trận địa đón đánh thì Vệ Quốc Quân dù có chiến thắng e rằng cũng phải ngã xuống phân nửa binh sĩ. Thế nhưng là nữ thần may mắn vẫn mìm cười với Hồng Đĩnh. Đến khi chiến thắng Hồng Đĩnh vẫn cảm thấy bất ngờ, bởi vô số điều trùng hợp tạo nên một chiến thắng xinh đẹp.

Số vũ khí tồn kho cũng được coi là nhiều. Thế nhưng so với tài chính tồn kho của thành Nhai Châu thì phương diện võ bị quả thật là thiếu hụt một chút.

Ngẫm lại cũng đúng, tồn kho hơn 1000 vạn xâu tài phú, vũ khí trang bị mới có một chút như thế, thật là cảm thấy quái dị.

Hồng Đĩnh cười nói:

- Không kỳ quái, nghe Lê Nhĩ nói qua, đảo Quỳnh Châu không thiếu vàng bạc, không thiếu lương thực lại càng không thiếu đồng, nhưng ngoại trừ những thứ này ra cái gì cũng đều thiếu, những vũ khí áo giáp này đều bằng sắt tinh, phải buôn lậu từ bên ngoài vào đây sao, cho nên võ trang nghèo nàn cũng không lạ. Binh sĩ đầu hàng kiểm tra nhân số xong rồi chứ?

- Có các quan lại hỗ trợ, kiểm kê xong rất nhanh. Chúng ta trước sau cộng lại diệt và băt sống được hơn 5000 binh sĩ, trong đó hơn 1000 là tư binh của các thế lực trong thành.

- Thuộc hạ phái thủ hạ đi tra xét một chút, phát hiện những binh sĩ này đối với việc thuần phục đại nhân cũng không có tâm lý mâu thuẫn, bởi vì ở trên đảo Quỳnh Châu này việc lôi kéo tù binh nhập vào quân đội của mình, quả thật là thông thường, cho nên chỉ cần đại nhân đổi biên chế bọn họ thì hoàn toàn có thể dùng như dân binh .

Mạnh Hổ nói.

- Hừ, một đám không có lòng trung thành.

Hoàng Hải bất mãn nói.

Mạnh Hổ biện giải:

- Đại tỷ không thể nói như vậy được, nơi chiến loạn liên miên này, mọi người đều có tập quán đầu nhập vào kẻ mạnh, đây không thể trách bọn họ không trung thành, dù sao bọn họ cũng muốn sinh tồn mà thôi. Thêm nữa ngoại ở phía bắc có rất nhiều bộ lạc sinh sống, bọn chúng còn đang trong tình trạng nguyên thủy a.

- Hừ.

Hoàng Hải khép môi lại, tuy rằng nhìn không quen, nhưng người ta cũng có hi vọng truy cầu sinh tồn, hơn nữa đối phương đầu hàng để mình bớt đi nhiều chuyện, chẳng lẽ không tốt sao?

Đỗ Quý đột nhiên nói với Hồng Đĩnh:

- Đại nhân! Thật sự phải giao nơi này cho người đảo Quỳnh Châu? Nơi này rất có tiền đồ mà. Nếu sau này chúng ta chuyển vào Nam chiến đấu, thì ít nhất đây cũng là một căn cứ hậu phương vô cùng vững chắc, cuồn cuộn không ngừng cung cấp tài phú cho đại nhân đánh giặc. Còn có thể là cứ điểm dự bị nếu ta đánh thua không còn đất sống ở Đại Nam nữa, bỏ nơi này đi thì phí hoài quá.

Vốn Đỗ Quý còn không dám đề nghị cái này, nhưng khi nhìn thấy Hồng Đĩnh lên kế hoạch buôn lậu tiền tệ, cách nghĩ của hắn bắt đầu chuyển biến.

Hồng Đĩnh không nói gì, Hoàng Hải lại rất kỳ quái nói:

- Không giao cho người bản địa, lẽ nào để đại nhân tự mình quản lý? Không nói Đại Nam sau khi biết được sẽ có biểu hiện gì, dù là đảo Quỳnh Châu cũng sẽ không ủng hộ ngoại nhân đâu.

- Hà! đại tỷ à, ngươi không thấy được đám gia binh quan lại nơi này biết rõ đại nhân là ngoại nhân, cũng không phải thuần phục với đại nhân sao? Bọn họ ngay cả ngươi là người nào cũng không biết liền tuyên thệ, không cảm thấy bọn họ rất hiện thực sao?

Thêm nữa nơi đây vốn dĩ là địa bàn của người Bách Việt, bọn giặc Hán chiếm nơi đây rồi thống trị, sau đó đến lũ tóc thắt bím Mãn Thanh, hiện tại chúng ta chiếm lĩnh nơi đây là hợp với lẽ trời, thuận theo thiên mệnh quy hết dân tộc Việt về một mối. Đoàn kết hết thảy sức mạnh.

Suy nghĩ một chút, Đỗ Quý đem dự định trong lòng nói ra:

- Rất đơn giản, đại nhân tạo một tên giả, sau đó lúc đi ra ngoài thì đội mặt nạ, bằng một gia tộc hoàn toàn mới thống trị thành Nhai Châu, trên đảo Quỳnh Châu không có ý kiến,các quốc gia phương Tây không để ý đến chuyện nhỏ này, bên Đại Nam cũng sẽ không biết, dù sao ngoại trừ một vài người ít ỏi ra, những người khác trên đảo Quỳnh Châu không rõ lắm tên của đại nhân.

- Biện pháp này hay, nhưng mà vì sao phải che mặt?

Hoàng Hải hiếu kỳ hỏi.

- Dù sao đại nhân còn phải phát triển ở Đại Nam, dung mạo để người ngoài thấy được, sợ rằng sẽ truyền tới người triều đình dẫn tới phiền phức. Hơn nữa đại nhân có được thành Nhai Châu rồi, phát triển ở Đại Nam bất kể đi đâu, đánh trận ở đâu cũng có thể thu được sự hỗ trợ của thành Nhai Châu, ít nhất đại nhân không cần lo lắng vấn đề nhân thủ cùng tiền tài nữa, thành Nhai Châu có thể cung cấp cuồn cuộn không dứt mà.

- Có những thứ này duy trì, thuộc hạ tin tưởng đại nhân tuyệt đối sẽ leo lên vị trí cao ở Đại Nam!

Đỗ Quý hưng phấn nói.

Hồng Đĩnh cảm giác mình đang say sóng, vốn ý mình chỉ là đi luyện binh mà thôi, sao mà bây giờ lại trở nên phức tạp như thế?

Vốn muốn kiếm chút tiền mua vũ khí thôi ai ngờ giờ lại phải đi quản cả một gia tài lớn khổng lồ, những điều này hoàn toàn hắn chưa có kinh nghiệm thống trị một vùng đất bao giờ cả.

Nhưng ngẫm lại có thành Nhai Châu làm căn cứ, thủ hạ của mình cũng có nơi an thân, nơi đây có cơ sở công nghiệp vượt trội hơn hẳn so với Hồng Gia Bảo, thậm chí là có phần tương đương với sức sản xuất của triều đình Huế trong năm Tự Đức.

Nghĩ vậy, Hồng Đĩnh cũng liền chấp nhận thuyết pháp của Đỗ Quý.

- Đại nhân, ngài chuẩn bị đặt cái tên gì? Cờ xí thế nào?

Hoàng Hải hăng hái bừng bừng hỏi.

Hồng Đĩnh vô thức nhớ tới tên mình, kết hợp với biểu tượng SS có nghĩa là sấm sét thì hình thành lên một cái tên một nhân vật trong phim đó là Lôi Phong thế là hắn nói thẳng:

- Gọi là Lôi Phong đi, dựa theo tập quán trên đảo Quỳnh Châu, thế lực tên gọi Lôi gia, cờ xí màu Đỏ máu làm nền, ở giữa là hai tia sét bao quanh bằng một cái vòng tròn màu trắng là được rồi. Hồng Đĩnh lấy luôn lá cờ đức quốc xã, thế nhưng thay chữ thập ngoặc bằng hai tia sét là xong.

Nghe lời này của Hồng Đĩnh mọi người chợt sửng sốt, không ngờ lấy họ làm tên? Người gì mà lười biếng như vậy chứ?

Nhưng mọi người nghĩ tới dòng họ Hồng Đĩnh lấy mặc dù nghe kì kì và cũng không nổi danh, quả thật là một cái họ được bịa ra vô cùng tùy tiện, hơn nữa người bình thường, đặc biệt là người bên Đại Nam, cũng sẽ không nghĩ tới có người có cái họ này.

Hoàng Hải quen thói nghĩ là làm, đi tìm người chế tạo cờ xí trước tiên, còn Mạnh Hổ cùng Đỗ Quý lại tiếp tục trao đổi chuyện với Hồng Đĩnh.

Đỗ Quý nói:

- Đại nhân, thuộc hạ kiểm tra tư liệu một chút, phát hiện trên hồ sơ ghi chép, thành Nhai Châu này phạm vi thế lực chừng gần 2000 km vuông, nhân khẩu có hơn 30 vạn, đất ruộng ước chừng 30000 mẫu, ngoại trừ quyền quý, những người có được đất đai của mình đều thông qua con đường thương nhân. Chỉ là những người này sở hữu đất đai không đủ 10% diện tích, nói cách khác, quyền khống chế 90% đất đai nằm trong tay thành chủ Nhai Châu, cũng chính là trong tay của ngài.

- Nhiều như vậy! Thảo nào bọn Lê Nhĩ khát vọng đất đai như thế.

Hồng Đĩnhcảm thán nói.

Mình vốn có lãnh địa 10 km vuông cũng rất rộng rồi, thành chủ Nhai Châu một mình lại có được 2000 km vuông đất đai! Rộng hơn cả tỉnh Hải Dương

- 1 km vuông là 100 hecta, 1 hecta bằng 100 mẫu, nói cách khác thành Nhai Châu có 2000 vạn mẫu đất.

Đỗ Quý trả lời.

Mạnh Hổ cũng là người biết chuyện, vội vàng nói:

- Đại nhân! Theo Trình Sơn báo cáo, bọn họ diệt được hơn trăm tên gia tộc quyền thế nghe lệnh triệu tập tới thành Nhai Châu, có thể sống sót tin rằng 10 không còn 1, lại khấu trừ các lãnh địa của quý tộc quan lại đã đầu hàng, đại nhân ít nhất đã khống chế 99% đất đai.

- Không có khả năng nhiều như vậy chứ?

Hồng Đĩnh cười nói.

- Đúng thật là nhiều như vậy, bởi theo tư liệu mà xem, ngoại trừ các gia tộc quyền thế địa phương, các bộ tộc trên rừng núi phía bắc thuần phục trên danh nghĩa, gia binh quan lại trực hệ thành Nhai Châu, phong tối cao không vượt quá 1000 mẫu, cho nên thanh trừ đại bộ phận gia tộc quyền thế xong, đại nhân xác thật đã nắm trong tay 99% đất đai.

Đỗ Quý nghiêm túc nói.

Hồng Đĩnh cười cười nói sang chuyện khác:

Thế quân đội của chúng ta thì sao?

Mạnh Hổ vội vàng báo cáo:

- Đại nhân các trung đoàn quân đội nòng cốt của ta đều được bổ xung thêm quân đầy đủ biên chế mỗi trung đoàn là 1500 người, lữ đoàn cận vệ tăng lên 2000 người, số binh lính bổ xung đều là lấy từ thổ phỉ cùng hàng binh có xuất thân trong sạch, dòng máu bách việt. Không có kẻ nào mang dòng máu Hán, Mãn.

- Tốt!!!

Hồng Đĩnh khen lớn.

- Thế còn đám thổ phỉ và đám hàng thần còn lại đâu.

- Bẩm đại nhân, đám thổ phỉ được biên chế vào Lữ Đoàn SS Hải Nam với quân số ước chừng 2000 người, sĩ quan cơ sở từ cấp đại đội trở xuống đều là người của ta nắm, đám đầu mục thổ phỉ chỉ là nắm giữ binh sĩ trên danh nghĩa.

Ngoài ra đám binh sĩ đầu hàng cùng với dân binh được tụ tập lại thành lập lữ đoàn Thành Vệ Quân Hải Nam, quân số tương đương 2000 người.

Tổng binh lực hiện tại của chúng ta là hơn 9000 binh sĩ, vũ khí hiện đại có 1500 cây súng các loại,50 khẩu thần công và 20 khẩu đại bác, cùng với hơn 100 hải thuyền các cỡ, hiện tại chúng ta đã là lực lượng quân sự có quy mô đặc biệt lớn trong khu vực