Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Chương 42: Trần Đại Đồn Chí Hòa Lần 2




Nghe tin đồn Thuận Kiều thất thủ, Trần Trung đang chỉ huy tàn quân ở đại đồn Chí Hòa quả thực rất shock. Hơn vạn quân chính quy, cùng hàng ngàn dân quân thế nhưng đánh nhau chưa được bao lâu thì tán loạn bỏ chạy lên Biên Hòa, hắn còn mong mỏi quân triều đình có thể kìm chân quân Pháp một thời gian, để có thể củng cố lại đại đồn, tổ chức lại tàn quân vốn đã bị đánh tan rã khắp nơi nay đang được thu thập lại xung quanh đại đồn nhằm phòng thủ, để đợi chỉ thị từ Hồng Đĩnh, thế nhưng tình hình này quả thật là toang thật sự.

Đại đồn Chí Hòa đang biến thành một công trường ngất trời, mấy ngàn người tụ họp lại bắt đầu không quản mệt nhọc bắt đầu xây dựng công sự, san những bức tường lũy đất, bắt đầu đào hào, hầm trú ẩn trong những đống đổ nát,

Trần Trung mong, rất mong, chỉ cần quân triều đình có thể cầm chân quân Pháp một thời gian ngắn thôi, hắn tự tin có thể biến đại đồn thành mồ chôn của giặc Pháp, thế nhưng hy vọng thì hay đấy, thế nhưng hiện thực thì lại vô cùng tàn khốc.

Quân triều đình không cầm chân quân Pháp được nổi một ngày, từ Biên Hòa trở xuống đến Định Tường, tất cả đều là phạm vi kiểm soát của quân Pháp, đại đồn đã trở thành một tòa cô thành.

Hiện tại muốn rút lui đã không còn kịp nữa rồi, Trần Trung chỉ còn có một cách, đó là tử thủ, coi như không thành công cũng thành nhân, trở thành một lực lượng cổ vũ phong trào kháng chiến chống Pháp của nhân dân miền Nam, chờ đợi chỉ thị của tướng chủ Hồng Đĩnh.

Đánh bại quân triều đình một cách chóng vánh, Charner việc đầu tiên muốn làm chính là quay lại dồn sức tiêu diệt lực lượng tàn quân còn sót lại trong đại đồn.

Hiện tại, thế và lực quân Pháp đã được tập trung đến mức độ cao tột đỉnh, thậm chí theo như nhiều người Pháp nói, trận đánh đồn Chí Hòa lần 2 này có mức độ và tàn khốc ước tính còn ác liệt hơn cả chiến tranh vs nhà Thanh ở phía Bắc.

Trong tay Charner hiện tại đang có một lực lượng tương đương 4000 quân tinh nhuệ,

Hỏa pháo, đại bác nặng nhẹ các loại, nhiều gấp rưỡi lần đánh đồn Chí Hòa hôm trước, đó là tất cả tiền vốn của quân Pháp. Không thành công trong trận chiến lần này, chính Charner cũng không thể tưởng tượng được hậu quả khủng khiếp của nó.

Hai bên đều có những suy nghĩ, toan tính mang tính chất chiến lược quyết định, nên đều liều mạng nỗ lực lớn nhất đầu nhập cho trận đánh.

Mờ sáng, quân Pháp hoàn tất công tác chuẩn bị cho cuộc tấn công. Không thể phủ nhận sự tinh nhuệ của binh lính Pháp, qua mấy ngày chiến đấu, thế nhưng bằng kỉ luật, quân Pháp vẫn giữ vững được tinh thần chiến đấu, và sức mạnh của mình.

Phía quân Việt, thời gian quá đỗi gấp gáp, chưa có bất cứ thứ gì là được chuẩn bị ra hồn cả. Theo như học thuyết của Hồng Đĩnh, hệ thống phòng ngự chiều sâu cần phải có sự liên hoàn, nhiều lớp, thế nhưng hiện tại, ngay cả một lớp chiến hào, quân Việt cũng chưa xây dựng xong, tất cả chỉ là những hố cá nhân chống pháo, đồng thời giấu quân ở đó, né tránh đối đầu trực diện, chờ quân Pháp tới gần sẽ dùng lựu đạn, súng hỏa mai, và đánh giáp lá cà.

Tuy rằng chuẩn bị rất thấp kém, thế nhưng tinh thần binh sĩ bên quân Việt lại vô cùng cao, có chiến thắng ngày hôm trước cổ vũ, quân Việt bắt đầu làm chuẩn bị cho cuộc chiến khốc liệt sắp tới.

Đại đồn hiện có hơn 3000 người, bao gồm nhóm quân SS của Trần Bình, tàn quân Trương Định và các nhóm tàn quân, dân quân khác tụ họp. Về mặt vũ khí, đội quân này có đến hơn 1000 khẩu súng hỏa mai, 20 khẩu đại bác còn dùng được, cùng mấy trăm quả lựu đạn, Trần Trung cũng đang ra sức, cho thợ thủ công trong quân phỏng chế lựu đạn, tuy thời gian rất gấp, thế nhưng ít nhất đã có được vài quả nguyên mẫu ra đời, mặc dù chả biết sức mạnh và tính ổn định ra sao.

6 giờ sáng, lại một lần nữa đại bác của Pháp được dịp gầm thét, lần này mức độ bắn phá đạt mức cao vượt trội, đại bác từ phòng tuyến các ngôi chùa, trên các chiến hạm, trên các trận địa, điên cuồng gào thét, phô thiên cái địa bao trùm, bắn về phía đại đồn.

Một giờ, chỉ trong vòng một giờ bắn phá, quân Pháp đã bắn hết một nửa số đạn pháo dự trữ chiến lược của mình, ước chừng gần 8000 quả đạn pháo các loại, gấp 4 lần số đạn pháo bắn phá trong trận đánh đồn hôm trước, và bằng tổng số đạn pháo quân Pháp dùng trong chiến tranh Đại Nam từ đầu đến giờ.

Từ xa nhìn lại, người ta chỉ nhìn thấy một vùng khói bụi mịt mù, những tiếng nổ vang liên tiếp, bức tường ở phía Tây Nam bị đạn pháo bắn sập một mảng dài đến vài trăm trượng, qua bức tường bị sập, người Pháp chỉ nhìn thấy một đống đổ nát, không còn các bức lũy, không còn các công sự nhà kho, đại đồn đã bị pháo đạn san bằng theo đúng nghĩa đen, khắp nơi đều là mấp mô những đống đất, đá, tre gộc ngổn ngang.

Nhìn vào đống đổ nát đó, Charner thoáng hài lòng về hiệu quả của đại bác bắn phá,

Quân Pháp xếp hàng lập đội hình bắt đầu chuẩn bị tiến lên, tất cả quân Pháp, từ tướng lĩnh đến binh sĩ, đều có một niềm tin chắc thắng, nhìn vào đống đổ nát kia, cảm nhận của mọi người chỉ việc tiến vào là xong, sau đó tìm kiếm những kẻ còn sống sót, bồi thêm một viên đạn, thế nhưng không, những điều đó chỉ là suy nghĩ lạc quan của quân Pháp, còn hiện thực luôn luôn là tàn khốc.

Bên phía đại đồn do Trần Trung chỉ huy, ngay từ khi viên đạn pháo đầu tiên bắt đầu rớt xuống, hắn kiệt lực hô hào binh sĩ không nên hoảng loạn, nhanh chóng tìm chỗ ẩn núp.

Thế nhưng thương vong do đại pháo vẫn là rất lớn, đa phần thương vong là của dân binh và tân binh.

Khi đại chiến nổ ra, sự khác biệt giữa lão binh và tân binh trở thành một cái lạch trời chết chóc.

Lão binh thuộc các đơn vị SS hoặc và một nhóm lão binh của Trương Định thì bình tĩnh chui xuống hố cá nhân của mình đào, giả dụ đang có công chuyện không kịp nấp, thì nhanh chóng nằm xuống, tìm kiếm những nơi có khả năng che chắn cho chính mình, ngược lại dân quân, và tân binh chưa trải qua máu lửa thì nhao nhao giống như ruồi bọ chạy loạn khắp nơi, chính họ khiến cho tình hình trở nên hỗn loạn.

Khác với Trần Trung cùng Trương Định đang ra sức hô hào, ngược lại Trần Bình và quân SS lại tỏ ra thản nhiên, đám ngốc nghếch đó chỉ có máu lửa rửa tội thì mới trở thành lão binh được, hắn vẫn khắc sâu lời Hồng Đĩnh nói, binh sĩ chỉ có bước qua chiến trường, mới có thể trở thành binh sĩ tinh nhuệ, sự huấn luyện tốt nhất, chính là đổ máu trên chiến trường.

Nhìn đám tân binh như ruồi bọ kia, lão binh nhếch mép cười, đám lão binh này đều là những người ưu tú nhất của quân triều đình, đã trải qua núi đao biển lửa, sẽ chẳng vì đám tân binh kia mà thương hại. Trong lúc pháo kích mà chạy ra hô hào, hay cứu người không khác gì tự sát, họ thừa hiểu điều đó. Việc họ làm là ẩn mình thật kĩ, lấy ra vũ khí của mình lau chùi, súng kíp thì đã lên đạn, họ biết rằng, kẻ thù của họ chân chính sắp tới sẽ tấn công, họ không muốn lãng phí đi tính lực của mình cho đám tân binh đó, chỉ có tự chúng rút ra kinh nghiệm xương máu, hoặc là sẽ chết đi mà không bao giờ có cơ hội rút ra kinh nghiệm nữa.

Tiếng đại bác nổ ầm ầm rung chuyển trời đất, mang theo đừng đám bụi mù bốc lên tận trời, âm thanh của những mảnh đại bác rít gào trong không khí, đó chính là tiếng gào thét của tử thần.

Trần Bình đầu cúi rạp xuống đất, cuộn mình sâu trong hố cá nhân, một mảnh sắt từ viên đạn đại bác liệng xuống vị trí của hắn, cắm phập xuống đất cách đầu của hắn chỉ vài cm , hơi nóng từ mảnh văng tỏa ra, kèm theo một làn khói nhẹ, chỉ xê dịch chút thôi, hắn có thể sẽ chết rồi, thế nhưng hắn đến mí mắt cũng chả thèm nhếch lên dù chỉ một lần.

- Véo Véo… Rầm Rầm…. Vù Vù.

Những tiếng đạn đại bác liên miên như mưa, xung quanh là nhưng tiếng kêu thảm thiết thê lương của đám tân binh vang lên liên miên không dứt, không phải ai cũng có may mắn như Trần Bình. Vài chục tên tân binh quằn quại trong vũng máu.

Nụ cười tàn khốc chầm chậm nở trên môi của Charner, hắn không ngờ rằng quân trong đại đồn đã nát đến như thế, đến một tiếng pháo đáp trả cũng không có, thật sự chỉ là đứng yên chịu pháo thôi mà, địa ngục trong đó chính hắn cũng đang mường tượng ra bởi những tiếng rên la thấu trời của quân Việt.

Đám quân việt thần bí trong đại đồn cứ cho như là tinh nhuệ đi, có thể bất ngờ giành được một chiến thắng thì sao chứ, dưới sức mạnh của hỏa pháo, bọn chúng còn không phải đều sẽ ngoan ngoãn biến thành từng cỗ xác chết nhầy nhụa hay sao.

Tiếng kèn lệnh vang lên, đại bác đã bắn hết cơ số đạn của mình, bộ binh bắt đầu lập đội hình chặt chẽ chờ lệnh.

Bên phía quân Việt thấy đại bác giặc đã bắt đầu im tiếng dần dần thở ra một hơi dài, lục tục từ trong các hố cá nhân, hầm trú ẩn, hay đơn giản là chui từ trong đống bùn đất đi ra. Sĩ khí lúc này thấp đến cực độ.

Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng trên khắp chiến trường, chỉ một đợt pháo kích, vài trăm tên lính Việt đã nằm trong vũng máu, hoặc đơn giản là bị đất cát chôn vùi.

Thấy đồng bạn chỉ vừa rồi vẫn còn sống sờ sờ, thì giờ đây đã biến thành một cỗ thi thể ngập ngụa trong máu, không ít tên lính lần đầu thấy tràng cảnh này bắt đầu hoảng sợ, dao động lòng tin, sự sợ hãi cái chết bắt đầu bao chùm bọn chúng.

Thậm chí có tên nhóc tân binh, ôm đầu gào khóc.

- Mẹ ơi, Mẹ ơi, con không muốn chết!

Có kẻ thì lại gào thét chửi bởi.

- Chết tiệt, đại bác của chúng ta đâu?

- Đúng vậy, đại bác của chúng ta đâu, vài khẩu nổ vang là được rồi, cũng không để cho đại bác giặc làm càn đến như thế.

Có tên lính gào thét rống to như kẻ tâm thần, có tên lính lại cúi đầu ủ rũ than thở, sự tuyệt vọng như khói độc bắt đầu bao trùm trong ngũ đám tân binh, dân quân.

Nhìn thấy cảnh này, chân mày của Trần Trung nhíu lại, nếu cứ để mặc cho không khí này lan rộng, lòng quân của nhóm quân này sẽ tự động tan rã, mà cuộc tấn công của quân Pháp chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Nhìn ánh mắt cầu cứu của Trần Trung nhìn sang, Trần Bình biết mình phải làm gì, thật ra hắn cuồng phương pháp huấn luyện tàn nhẫn của Hồng Đĩnh dùng máu thiết huyết để tạo lão binh, thế nhưng đám quân này quá ít rồi, nếu sĩ khí cứ xuống thấp, và thương vong không ngừng nâng lên, đối với đám quân ít ỏi này thì cơ hội phần thắng sẽ giảm xuống.

Lập tức Trần Bình đánh mắt ra hiệu cho một tên trung đội trưởng SS là Trình Cẩu

Tên này vốn xuất thân là thân vệ của Hồng Đĩnh, vào Nam cùng Trần Bình từ xưa, thấy ánh mắt đó hắn lập tức hiểu mình cần phải làm gì.

Ngay lập tức, một tên to con, mặt đen sạm vì khói thuốc súng, nhảy vọt ra khỏi hố cá nhân, hắn phất tay một cái, lập tức mấy trăm tên lão binh cùng dậy theo,

Ánh mắt của đám tân bình nhìn theo đám lão binh, sau đó tất cả đều trợn trừng. Không ngờ đám lão binh này bắt đầu tụt quần tập thể, tất cả đều trưng ra cái mông trắng hếu, và cái của quý đen xì của mình.

- A Ha Ha Ha

Chứng kiến màn này, không ít tên tân binh bắt đầu cười to điên cuồng,

Thế nhưng màn kịch lúc này chỉ mới bắt đầu, Trình Cẩu và đám lão binh xếp hàng dài lại, sau khi cái quần tụt xuống dưới chân thì bắt đầu phô bày cái mông trần trụi về phía giặc Pháp điên cuồng dùng sức lắc qua lắc lại, mồm thì liên tục oang oang những tiếng quái đản, lộ ra sự khiêu khích làm nhục quân Pháp.

Tiếp đó, bắt đầu từ Trình Cẩu, tất cả đều quay mặt lại, đái cầu vồng về phía quân Pháp, có tên còn thi xem ai đái xa hơn,

- Ha Ha Ha

Đám tân binh chỉ về hạ thể trần trụi của đám lão binh, cả bọn cười lăn cười lộn, có tên thậm chí còn suýt chết sặc.

Trương Định nhìn đám quân này với vẻ hiếu kì, đây là đội quân khác loại với tất cả những đội quân mà hắn biết, đội quân này quá đặc biệt, dùng biện pháp thô bạo bỉ ổi, thế nhưng không thể phủ nhận rằng không khí căng thẳng trên chiến trường đã bắt đầu hòa hoãn lại. binh sĩ không còn uể oải, không khí tuyệt vọng đã tan thành mây khói,

Trương Định bỗng có một suy nghĩ đáng sợ, vị Quận Công Hồng Đĩnh kia rút cục lại thần thánh như thế nào, chỉ đưa vài người vào Nam thế Nhưng đã tạo ra được một đội cường quân trung thành, thay đổi cục diện chiến trường, thế nếu như vị quận công ấy nắm giữ cả cõi phía Nam này, như thế thì sức mạnh dân tộc chân chính đạt được sẽ khủng khiếp ra sao, nghĩ đến đây hắn bắt đầu run rẩy một suy nghĩ to gan hiện lên

- Thiên Tướng trời giáng ư, quyển sách mà vị quận công kia viết không phải có nhắc đến chuyện này sao, vậy thì triều đình Huế sẽ có phản ứng sao đây.

Tiếng la hét của binh lính lôi Trương Định về với hiện thực, hắn cười khổ, giờ đây mới chỉ là sự khởi đầu của tất cả mà thôi, đến chân chính thời điểm đó còn rất dài, hắn còn có rất nhiều thời gian để suy ngẫm.

Chứng kiến cảnh hết sức hoang đường và vũ nhục kia, Charner mắt tối sầm, suýt nữa thì ngã nhào xuống,

- VŨ Nhục, đây tuyệt đối là vũ nhục trần trụi đối với đội quân bách chiến của nước Pháp vạn tuế, đất nước dưới thời Naponeon đã từng có đội lục quân đứng đầu châu Âu,

Đối mặt với sự vũ nhục “trần trụi” như thế. Charner rút cuộc đã mất đi tỉnh táo, hắn cầm theo thanh gươm chỉ huy điên cuồng múa may như kẻ điên, miệng liên tục gào thét

- Tấn Công.

- Tấn Công.

- Trung đoàn 1,2,3 cùng áp lên một lượt, hôm nay trước khi mặt trời đứng bóng phải chiếm được đại đồn, bản tướng quân muốn tự tay chặt đầu đám vô lại này, dùng máu tươi của chúng để rửa sạch nỗi sỉ nhục ngày hôm nay, giết!

- Te Te Te….

Sau tiếng ra lệnh của Charner, tiếng kèn lệnh ầm ầm vang lên chỉnh hướng cho quân Pháp bắt đầu tiến công, quân Pháp rầm rập tiến về phía trước.

Trong không khí khẩn trương đến nghẹt thở, quân Pháp bắt đầu tiến sát đại đồn, trận đại chiến đồn Chí Hòa lần 2 chính thức mở màn, những đội hình nghiêm chỉnh, binh sĩ hung hăng như những con mãnh thú của Pháp bắt đầu tiến đến, cuộc huyết chiến thực sự bắt đầu.