Trời mờ sáng, có lính canh vào báo cho Phạm Năng Lâm rằng có một nhóm người tự xưng là đồng hương muốn gặp phó lĩnh. Nhìn từ xa thấy vài thân ảnh quen thuộc khiến thằng Lâm Não Non này mừng đến rớt nước mắt.
Đó chính là Trần Trung, lúc hắn vừa vào Nam thì Trần Trung được thăng lên làm tiểu đoàn trưởng, không biết sao giờ đây lại được chuyển vào đây rồi. Không lẽ Kỉ Anh quận công mang binh vào tới trong đây. Chẳng có lẽ… sắp có đánh lớn. Nghĩ sắp có đánh lớn mà thằng này mừng như điên.
Vừa vào đến trong lều Phạm Năng Lâm liền làm một cái quân lễ. Sau đó liền thao thao bất tuyệt.
-Thủ trưởng, anh em vào đây sao không đánh tiếng để em tiếp đãi.
Trần Trung khoát tay nói nhỏ:
-Mau cho người có thể tin tưởng được, ra ngoài tiếp ứng,
-Tướng chủ gửi hàng cho anh em trong này đánh giặc.
-Thật sao,
Loading...
Phạm Năng Lâm mừng như bắt được vàng, vào đến trong Nam nhìn quân triều đình trang bị và đánh đấm khiến hắn ngán đền tận cổ rồi. Quân không gia quân, quan không ra quan, suốt ngày để ý đến những cái lễ nghi rườm ra, trong khi đối sách làm sao đánh địch, cải tiến vũ khí thì chả thấy ai nghĩ tới cả, hắn coi như đã thất vọng toàn tập rồi.
-Thế tướng chủ gửi bao nhiêu huynh đệ vào đây vậy, à mà bao giờ thì đại quân sẽ Nam tiến.
-Đám quan quân ở đây đánh đấm bết bát quá, mấy vạn người mà suốt ngày đi đào hào với xây thành, chả biết đến khi giặc đánh đến nơi thì có ai còn sức để đánh nữa.
-Tướng chủ do có nhiều hạn chế về chuyển quân, cho nên vẫn chưa thể vào Nam ngay được, nhưng chắc chắn sẽ nhanh thôi. Mỗ được lệnh vào đây nắm nhóm tác chiến này, có nhiệm vụ hiệp trợ quân triều đình thủ đại đồn Chí Hòa.
-Đây là quân lệnh cậu có ý kiến gì không?
-Báo cáo thủ trưởng không có. Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, xin hết.
Trần Trung còn lo lắng vào tiếp quản sẽ có chút khó khăn vì thằng Lâm này dù gì cũng là con quan, tính khí công tử, cục diện trong này do hắn lập nên, giờ đây vào đây đổi tướng trước giờ chiến sợ hắn có chút không phục, ai dè lại đơn giản đến như vậy.
Thế nhưng hắn không biết rằng thằng Lâm đã ngán đến tận cổ cục diện này rồi, về cơ bản hơn 500 quân bản bộ đều do tiểu đội SS khi vào đây hắn mang theo huấn luyện và chỉ huy, quân SS thì bướng như nào tất cả đều biết rồi đấy, chỉ có Hồng Đĩnh và sĩ quan SS mới chỉ đạo được chúng, không thì phải có quân lệnh bằng văn bản, nếu không chúng sẽ cứ tiếp tục thực hiện mệnh lệnh cũ mà chẳng thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Có thể coi như bọn họ thuộc hệ thống riêng đi.
Mà nhiệm vụ của chúng được Hồng Đĩnh giao trực tiếp hồi còn ở Hà Tĩnh là hiệp trợ cố thủ đại đồn Chí Hòa, chỉ có vậy, mọi thứ khác bọn này đều không quan tâm lắm. Vì vậy mọi thứ đều đổ dồn lên đầu Phạm Năng Lâm khiến thằng này làm chân chạy mệt như chó chết, tạo dựng mối quan hệ với cấp trên, quân lương từ bên hậu cần, chỗ đóng quân, đều là hắn cả. Đám khốn kia ngoại trừ suốt ngày huấn luyện và diễn tập ra chẳng thèm quan tâm cái gì.
Phạm Năng Lâm khi vào đây vốn có cấp bậc là sĩ quan chỉ huy cao nhất, thế nhưng công việc hầu như chỉ là thông dịch viên thì thật là buồn tẻ quá rồi. chẳng bằng vứt luôn cho vị thủ trưởng mới tới này, giờ đây xách súng làm lính chiến chẳng phải đỡ mệt đầu hơn hay sao.
Đem Trần Trung ra ngoài Phạm Năng Lâm liền giới thiệu cơ bản về nhóm quân mà mình đang nắm.
-Thủ trưởng, chúng ra đang nắm trong tay 500 quân bản bộ, đây vốn là gia binh của tướng Nguyễn Duy, nhưng sau khi bộ tướng của ông ta chết trận thì tôi được giao chỉ huy nhóm này.
-Việc huấn luyện được giao cho Trần Bình chỉ huy nhóm SS, nhóm quân này đã hoàn do ta chỉ huy, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.
Thế nhưng có một điều thằng Lâm này chả biết là cố ý hay vô tình không nói. Đó là nhóm binh lính kia không những tuyệt đối phục tùng cấp trên mà còn phục tùng một cách biến thái, thế nhưng cấp trên ở đây không phải hắn mà là trung thành riêng một mình Hồng Đĩnh. Đơn giản là bởi vì huấn luyện binh sĩ không phải là huấn luyện viên mà là lính SS, bọn này là sản phẩm của sự cuồng tín đối với Hồng Đĩnh.
Ngay khi thành lập Vệ Quốc quân Hồng Đĩnh đã xây dựng một đơn vị quân đội bảo vệ cho riêng mình. Đặt tên là lực lượng cận vệ xung kích Sấm Sét. Hay viết tắt là quân cận vệ SS.
Hồng Đĩnh coi SS là giới tinh hoa dân tộc, là lực lượng trung thành, thấm nhuần tư tưởng về con rồng cháu tiên, là lòng cốt của đội Việt Nam Tuyên Truyền sau này. Mỗi người đều bắt buộc phải biết chữ và luôn mang bên mình cuốn sách” Dòng máu anh hùng”
Đây chỉ là hiện tại, qua thời gian SS trở thành đơn vị chấp hành của Hồng Đĩnh, sự phát triển phình to đến mức khủng khiếp của nó, trở thành cỗ sức mạnh đáng sợ của chế độ tàn khốc, nơi mà các chuẩn mực pháp lí được thay thế bởi các hành động được thực hiện bởi “nguyện vọng” của Kỉ Vương
Trong ngày thành lập đơn vị cận vệ SS tất cả đều đã tuyên bố lời thề “cam kết trung thành với một mình người” và “vâng lời người cho đến chết”
Lính SS xăm ở bên trái tim mình khẩu hiệu của đơn vị “Danh dự của tôi là sự trung thành với người”
Lính SS cuồng nhiệt và luôn sùng bái tư tưởng “ Con rồng cháu tiên” của Hồng Đĩnh, coi đó là vinh quang là nguồn sống của mình.
Công lao tẩy não này k thể không kể đến lão Phúc với phương pháp nhồi sọ mà Hồng Đĩnh đã có lần kể về chế độ Quốc Xã.
Giờ đây quân SS không khác gì gia binh hay một đám tử sĩ cả.
Vì vậy mọi người có thể hiểu lính SS được đào tạo, nay lại được đi chỉ đạo, đào tạo lính mới sẽ có hiệu quả gì rồi chứ.
Đương nhiên là họ mong muốn đào tạo ra một đám binh sĩ có cùng chung tư tưởng với mình rồi.
Trần Bình cùng đám sĩ quan chỉ thiếu điều mỗi ngày lên lớp huấn luyện và giảng giải về cuốn “Dòng Máu Anh Hùng” cho binh sĩ. Ban ngày huấn luyện chiến đấu, tối đến thì đốt đèn đọc sách, giảng giải về tư tưởng, khiến hơn 500 binh sĩ hoàn toàn thoát ly khỏi bộ dạng u mê trước kia.
Khi đào tạo quân SS Hồng Đĩnh không quên truyền cho lão Phúc phương thức tẩy não của chủ nghĩa quốc xã, và được lão Phúc áp dụng một cách lô hỏa thuần thanh.
Sự phát triển của đội quân này không thể không kể đến do sự bỏ bê của Nguyễn Duy đối với đội quân gia binh của mình. Gã luôn tin tưởng sự trung thành đội quân gia binh này nên đã không quan tâm tới họ, đặc biệt sau khi thấy hiệu quả của phương thức huấn luyện mới thì càng yên tâm.
Điều này không thể trách Nguyễn Duy được, có lẽ đây là hạn chế về tư tưởng cho nên chưa thể hiểu được nguồn sức mạnh khủng bố của dòng máu chảy trong mỗi người lính được, ông ta chỉ coi người cần được ăn, mặc, ở, đối xử tốt. Mà quên rằng trong mỗi người đều có nhận thức riêng, dù là đám dân đen mà giới sĩ phu, quý tộc khinh bỉ.
Mỗi người đều có nhận thức riêng của mình. Đặc biệt là khi họ tìm thấy chân lí của cuộc sống, tư tưởng của dân tộc, người Việt đều có phong tục thờ cúng tổ tiên, không ai là không biết về các truyền thuyết của dân tộc. Họ chỉ cần có sự dẫn dắt, một ngọn lửa nhen nhóm trong tim, lập tức bùng lên sức mạnh về niềm tự hào dân tộc. Đây chính là sức mạnh mà Hồng Đĩnh nhắm đến và mong muốn thức tỉnh ở mỗi người mang dòng máu Việt.
Quay trở dại đội quân 500 người, sau khi chứng kiến sự thay đổi về chất của đội quân này, Nguyễn Duy liền vạch cho họ đóng giữ ở phía Tây đại đồn Chí Hòa và không quan tâm đến nữa. Thế nhưng giờ đây đội quân này đã hoàn toàn thay đổi.