Hồng Đĩnh vô cùng buồn bực, hắn cũng không ngờ hỏa lực lại khủng kiếp đến vậy, hắn chỉ muốn cho pháo bắn dọn đường, xé toang đội hình đám phỉ để bộ binh tiến lên, cùng với đó là đánh vào tinh thần địch quân thôi. Ai mà ngờ được rằng mấy quả đạn SS I cùng với lựu đạn lại khủng khiếp đến thế kia chứ.
Trực tiếp diệt và làm bị thương đến một phần ba địch quân.
Số còn lại thì cũng không còn tinh thần chiến đấu nữa rồi, nếu như còn trụ lại được thì chúng không phải quân phỉ nữa mà là đơn vị QĐND Việt Nam trụ lại ở Quảng Trị mất rồi.
Nhận thấy thời điểm tấn công đã đến, còn không ra lệnh thì chả cả còn đối tượng luyện binh nữa,
Hồng Đĩnh rút kiếm thét dài:
-Tấn công.
Gần ngàn binh sĩ gào thét xông lên.
-Xung phong
Loading...
-Xung phong.
Lũ phỉ chưa hết hoảng sợ nhìn chân chối, đột nhiên một tên nào đó gào lên run sợ.
-Chạy a
-Chạy a.
Tất cả cùng ầm ầm bỏ chạy. Thế nhưng lúc này chúng chỉ cách Vệ Quốc quân có gần 100m. Ngay sau đó mũi tên sắc bén được tạo thành từ gần ngàn Vệ Quốc Quân nhanh chóng hung hăng đâm vào đội hình hỗn loạn của đám phỉ,
Quân phỉ vốn đã thương vong rất nhiều từ đợt pháo kích, nay đội hình bị thưa thớt, bị Vệ Quốc quân đâm mạnh vào giống như là dao nóng cắt bơ vậy, không gì cản nổi.
Quân SS hung hăng xông lên trước nhất va chạm vào đám phỉ. Đơn vị này do Quách Dương dẫn đầu, một động tác đánh bằng báng súng tiêu chuẩn, chỉ một cú thôi, tên đầu mục thổ phỉ đang ra sức gào thét tập trung lại liền bị bay mất toàn bộ phần hàm dưới, lưỡi của hắn vẫn còn đang uốn kêu gào tập trung lại thì bị mất hàm dưới chống đỡ lập tức thẳng uột xuống tận cổ.
Hắn đang cố lấy tay đỡ phần lưỡi lại thì bị lớp lớp Vệ Quốc quân xông lên giẫm đạp thành một đống bùn bầy nhầy.
Sự khủng bố trong cách tấn công giết người của quân cận vệ SS khiến đám phỉ rùng mình sợ hãi. Có tên lính SS cầm lưỡi lên đâm xâu 2 tên phỉ vào nhau, không thèm rút súng ra hắn quẳng súng xuống cầm một thanh trảm mã đao của đầu mục thổ phỉ lên hung hăng chém mạnh vào 2 tên phỉ đang hoảng sợ quay lưng bỏ chạy, nhát chém liền biến chúng thành bốn mảnh thân thể rơi vãi xuống đất. Số còn lại đơn giản chỉ là xông lên, hung hăng đâm vào lưng kẻ địch đang quay lưng chạy, rút ra rồi lại đâm kẻ tiếp theo, cứ thế tiến lên giẫm đạp lên xác lũ phỉ, dưới đất tràn ngập máu me.
Quân SS dưới sự huấn luyện của Hồng Đĩnh đã biến thành lũ khát máu điên cuồng. Đơn giản là bởi vì mức thưởng cho mỗi đầu người của quân giặc sẽ là một mẫu đất. Điều này chỉ dành riêng cho quân SS khiến cho các đơn vị khác đỏ mắt và điên cuồng tập luyện mong muốn được gia nhập. Mỗi khi có một suất biên chế vào lính SS thì đều sẽ đánh nhau tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Vì phần thưởng cao ngút trời cùng với sự huấn luyện biến thái khiến quân SS trở thành lũ khát máu.
Lúc này kị binh của Mạnh Hổ cũng từ phía sau xông đến bao vậy lũ phỉ, khiến chúng hoàn toàn tuyệt vọng. Thấy tình hình đã được kiểm soát Hồng Đĩnh liền ra lệnh “hạ vũ khí hàng không giết”
-Hạ vũ khí, đầu hàng không giết.
-Hạ vũ khí, đầu hàng không giết.
Âm thanh vang vọng trên khắp chiến trường.
Binh sĩ nhìn phỉ quân có vẻ tiếc rẻ.
Tuy rằng bọn họ càng chờ mong có thể chém giết càng nhiều quân địch, để mình thu được càng nhiều quân công, tuy rằng không nhiều như quân SS nhưng cũng rất là khấm khá a, nhưng nếu không nghe lệnh lại sẽ biến quân công của mình thành không còn giá trị, cho nên chỉ đành không cam lòng tiếc rẻ hô to:
- Quỳ xuống đầu hàng không giết!
Nghe hô hào như thế, quân phỉ đã bị truy đuổi không còn khí lực, thêm nữa lòng dũng cảm biến mất sạch sau cuộc tàn sát, lập tức ngã nhào nằm rạp xuống đất, tiếp theo lại sợ bởi vì mình không có quỳ mà bị chém, lập tức ráng ngọ nguậy quỳ rạp trên mặt đất. Chỉ trong nháy mắt, khi tiếng hô chiêu hàng vang lên, quân phỉ đang chạy loạn khắp nơi không ngờ xoát xoát một tiếng đồng loạt bị lùn xuống hơn nửa phần chiều cao.
Không có gì kỳ quái vì sao phỉ quân lại đầu hàng thoải mái như thế, tuy rằng thân là quân phỉ, cuộc sống có thoải mái hơn nông dân một chút thế nhưng cũng chỉ là cầm cái mạng đi kiếm ăn thôi. Cho nên đi đánh thuê thì đương nhiên là cũng không có lòng trung thành gì mấy, nhiều lắm chỉ là ăn cơm của nhà ngươi nên bán mạng cho ngươi mà thôi, mạng ăn cơm còn không có thì gan dạ anh dũng cái nỗi gì.
Thêm nữa sức mạnh của quân Hồng Đĩnh là quá khủng khiếp nha, chống lại chỉ có chết, đường lui ra biển đã bị chiếm rồi, không đầu hàng thì còn con đường nào nữa sao?
Hơn nữa quân phỉ hỗn chiến với nhau, binh sĩ phía dưới đánh không lại thì đầu hàng là chuyện rất bình thường ở Đảo Hải Nam, dăm ba ngày lại đánh nhau tranh giành địa bàn là chuyện thường tình.
Bởi vì những lý do này, đám phỉ quân yên tâm đầu hàng thoải mái, tuy nhiên bọn họ vẫn còn có điểm run sợ trong lòng.
Theo lý mà nói trong những trận chiến hỗn loạn giữa quân phiệt, tù binh đều là nhét vào quân đội hoặc là để dùng làm dân phu, nô lệ đều được hết. Để tăng cường binh lực, hẳn là sẽ không tổn hại tới cái mạng nhỏ của mình.
Nhưng nhìn những người này mặc quân phục không giống với quân Đại Nam, cũng chẳng phải như lính Tây Dương. Bộ dáng mỗi người đều là hung thần ác sát, hơn nữa thời điểm hô hào “đầu hàng không giết” không ngờ lại lộ ra một bộ vẻ mặt không cam chịu.
Càng khiến người ta sợ hãi chính là: mình đã đầu hàng, bọn họ không ngờ toát ra ánh mắt như muốn nói “Ngươi chạy trốn nhanh lên đi, như vậy bố đây mới có thể chém chết ngươi”, bao nhiêu đó đủ để quân phỉ đầu hàng rồi muốn chạy trốn cũng không dám bỏ trốn, chỉ đành chấp nhận số mệnh quỳ rạp trên mặt đất chờ xử lý.
Nhìn thấy nhiều tên còn đứng sững sờ, quân SS lập tức lộ sắc mặt vui mừng giơ cao mã đao, lưỡi lê chuẩn bị hành động, động tác này thần sắc kia, đám phỉ quân bị dọa tới mức hoảng sợ lập tức quỳ sụp xuống mặt đất.
Trận chiến kết thúc, chuyện thu gom tù binh thu dọn chiến trường Hồng Đĩnh cũng không cần hỏi đến, chuyện này liền giao cho Đỗ Quý đi, thằng này nhanh nhạy sẽ không để Hồng Đĩnh thất vọng. Vì thế Hồng Đĩnh mang theo Hoàng Hải và quân SS lên gò đất cao, lẳng lặng nghỉ ngơi. Trong trận chiến lần này pháo binh và quân SS giết địch nhiều nhất, số còn lại hầu như chỉ là đi phụ trợ.
Thế nhưng có thể để cho đám tân binh được nhìn thấy máu coi như là đã đạt hiệu quả luyện binh rồi. Mặc dù chưa lý tưởng cho lắm.
Cứ như vậy thắng lợi? Mà còn tiêu diệt đối phương hoàn toàn toàn thắng lớn? Cũng quá mức đi? Chúng mới chém chết có mấy lâu đâu?! Hơn nữa động tác cũng quá nhanh,?! Trời còn chưa có tối mà!
Mấy tên mật thám nằm vùng quan sát trận chiến thầm run sợ. Hoảng loạn bỏ chạy đi về báo cáo với thế lực của mình.