Hít một hơi thật sâu, Hạ Lâm Phong đè nén sự khiếp sợ trong lòng, bấm chuông cửa nhà Lý Hiên.
Từ lúc đám người Hạ Lâm Phong xuất hiện ở cửa biệt thực là Lý Hiên đã nhận ra rồi.
Anh vốn tưởng rằng chỉ có một mình Vương Vi đến thăm nhà, không ngờ cô ấy còn dẫn theo một ông già và một cô gái khác, xem ra việc về thăm nhà chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Nhưng Lý Hiên vẫn mở cửa.
Sau khi Vương Vĩ nhìn thấy Lý Hiên thì có chút căng thẳng, dù sao trong mắt cô ấy, Lý Hiên đã không còn là một
chàng trai sa sút nghèo túng không có chí hướng kia.
Với sự thay đổi thân phận của Lý Hiên, cô ấy thậm chí còn cảm thấy hơi áp lực khi đứng trước mặt Lý Hiên.
Điều này thực sự hoàn toàn là ảnh hưởng tâm lý.
Khi bạn biết một người là kẻ giết người, ngay cả khi người kia không có vũ khí hoặc thậm chí bị què, bạn cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
"Cô Vương, cô tổ chức đến thăm nhà học sinh đây sao?"
Lý Hiên trêu chọc.
Vương Vi nghe vậy, sắc mặt hơi đỏ lên, có chút xấu hổ, thật sự muốn tìm cái hang chuột chui vào.
Hạ Lâm Phong ở phía sau vội vàng giải thích: "Cậu Lý, tôi nhờ cô Vương giúp tôi gặp cậu, tôi rất có hứng thú với tranh của cậu."
"Vào đi."
Lý Hiên bình tĩnh nói.
Lúc này, Đóa Đóa nghe thấy Vương Vi đến, vội vàng bước. ra ngoài và gọi rất lịch sự: "Chào cô."
Mặc dù Đóa Đóa thường rất nghịch ngợm nhưng khi ở trước mặt Vương Vi thì lại khá ngoan ngoãn.
Học trò sinh ra đã sợ thầy cô như chuột sợ mèo, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đi vào phòng khách, Vương Vi, Hạ Lâm Phong, Hạ Thiền cẩn thận ngồi ở trên sô pha.
Vương Vi lặng lẽ nhìn cách trang trí bên trong biệt thự, không giấu được sự kinh ngạc.
Mặc dù rất sốc khi biết Lý Hiên sống ở đây nhưng cô ấy chỉ có thể cảm nhận được sự sang trọng của biệt thự này khi thực sự ở trong một biệt thự lớn như vậy, giống như một cung điện.
Lý Hiên thật giàu có.
Nghĩ đến việc trước đó mình đã đối xử lạnh lùng với Lý Hiên, cô ấy cảm thấy bản thân đúng là có mắt như mù mà.
Vài người đang ngồi trên ghế sô pha, Lý Hiên không có ý định rót nước cho họ.
Đường đường là Lý Xích Đế đương nhiên không thể quan tâm đến mấy chuyện này được.
Bầu không khí im lặng trong giây lát. “Nói đi, rốt cuộc tới tìm tôi là vì chuyện gì?” Lý Hiên là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Nếu việc thăm nhà chỉ là vỏ bọc thì hẳn rất tò mò tại sao. Hạ Lâm Phong lại muốn gặp anh.
“Thành thật mà nói, tôi muốn làm quen với cậu Lý sau khi nhìn thấy con hổ mà cậu vẽ. Tuy cậu Lý chỉ tùy tiện vẽ nguệch ngoạc nhưng cậu đã vẽ ra linh hồn của con hổ. Không biết cậu Lý có thể bán lại cho tôi không, tôi sẵn lòng trả 5 triệu."
Hạ Lâm Phong mở miệng nói.
Nói xong, Vương Vi ở bên cạnh há hốc mồm, đủ nhét một quả dưa chuột vào.
"Năm triệu? Chỉ với mấy nét vẽ như thế mà Hạ Lâm Phong đã sẵn lòng ra giá năm triệu. Trước đó không phải ông ta đưa ra giá 500 ngàn sao?”
Tuy nhiên, những gì Lý Hiên nói tiếp theo càng khiến tam quam của cô ấy tan vỡ hơn.
“Năm trăm triệu cũng không bán, đó là bức tranh tôi vế cho con gái, là báu vật vô giá."
Lý Hiên biết Hạ Lâm Phong mua tranh là giả, ông ta chỉ nhân cơ hội làm quen thôi, hản không thích loại người này.