Hóa ra nhà họ Hoàng có cửa chính không dễ mở, chỉ mở khi có người quan trọng ra vào.
Bây giờ biết Lý Hiên sẽ đến nên họ đã sớm mở cửa chính ra.
Vì không có các thành viên của Ẩn Điện lái xe nên cuối cùng đã có sự cố không mong muốn này.
“Vậy chúng ta đi tới cửa chính đi” Lý Hiên ôm lấy Đóa Đóa và ngồi vào xe.
Nhiều người xung quanh ném ánh mắt tò mò về phía hắn.
Cửa chính của nhà họ Hoàng.
Cánh cửa sơn đỏ cổ điển cao bảy mét, vô cùng uy nghiêm.
Cánh cửa vốn thường đóng chặt giờ đã mở hoàn toàn.
Hoàng Giang Thái và các trưởng bối của nhà họ Hoàng đứng ở cửa chào đón.
Xe ô tô dừng ở cửa chính.
Hoàng Giang Thái đích thân bước tới mở cửa xe cho Lý Hiên, sau đó nhiệt tình cùng Lý Hiên vào trang viên.
Mãi cho đến khi bóng dáng họ biến mất, cánh cửa mới từ từ đóng lại.
Lúc này, trên đường trước cửa chính nhà họ Hoàng, một chiếc ô tô màu đen đang chậm rãi đi qua, trong xe có Hạ Lâm Phong, Hạ Thiền và Vương Vi.
Lúc này Hạ Lâm Phong nhìn về phía cửa chính, nhẹ giọng nói: “Cửa chính của nhà họ Hoàng chưa bao giờ dễ dàng mở ra, nhưng hôm nay lại bị mở ra, chỉ sợ có thể sẽ có nhân vật †ai to mặt lớn xuất hiện ở nhà họ Hoàng."
"Ông ơi, chẳng lẽ với thân phận của ông mà vẫn không có tư cách bước vào cửa chính sao?"
Hạ Thiền ở bên cạnh không khỏi hỏi, trong giọng điệu có chút bất mãn.
Suy cho cùng, nhà họ Hạ của cô ta cũng là một gia tộc lớn ở Thanh Châu.
Hạ Lâm Phong läc đầu: “Ba năm trước khi gia chủ nhà họ Bạch ở Thanh Châu tới, nhà họ Hoàng cũng không mở cửa chính mà phải đi vào cửa nam, cháu cho rằng ông có tư cách đi cửa chính sao?"
Nghe vậy, Hạ Thiền không khỏi lè lưỡi.
Nhà họ Bạch ở Thanh Châu chính là bá chủ xứng đáng của Thanh Châu, nhà họ Hạ tuy địa vị cao nhưng vẫn không thể so sánh với nhà họ Bạch.
Vương Vi ở bên cạnh chỉ im lặng lắng nghe.
Cô ấy rất hài lòng khi bây giờ có thể gặp được người bạn thân nhất của mình và cả ông nội Hạ, còn những chuyện ở tầng lớp thượng lưu, cô ấy cũng không hiểu.
Trong lòng cô ấy, nhà họ Hạ vốn đã rất hùng mạnh.
Nhưng xem ra còn có nhiều người quyền lực hơn nhà họ Hạ.
Xe đã tới cửa phía nam.
Đám người Hạ Lâm Phong xuống xe, ngoan ngoấn xếp hàng tiến vào nhà họ Hoàng.
Mặt khác.
Lục Kỳ đi theo Lý Hiên từng bước một, cảm thấy tim mình nhảy lên tận cổ họng, giống như lọ lem bước vào cung điện.
Nhà họ Hoàng thật sự quá xa hoa, xa hoa đến mức vượt quá sức tưởng tượng của Lục Kỳ.
Cô ấy không khỏi nhìn Lý Hiên ở bên cạnh, thấy Lý Hiên trông có vẻ bình tĩnh và tự nhiên, điều này làm cho sự hoảng loạn của Lục Kỳ bình ổn lại một chút.
Đóa Đóa đang nhảy nhót và nhìn xung quanh, cô bé không có hứng thú với những tòa nhà tráng lệ mà chỉ quan
tâm đến con cá koi lớn trong sân.
Nếu Lục Kỳ không kéo cô bé, cô bé đã chạy tới cho cá ăn rồi.
Bữa tiệc còn chưa bät đầu, phần lớn khách mời đều đang đợi ở đại sảnh bên ngoài.
Tuy nhiên, ở đại sảnh phía trong của nhà họ Hoàng cũng có rất nhiều người.
Những người có thể xuất hiện ở đại sảnh phía trong đều là những người có địa vị rất cao ở vùng Giang Nam.
Hoàng Giang Thái xuất hiện ở cửa đại sảnh.
Ngay lập tức tất cả những người này đều đứng dậy. "Xin chào Hoàng gia chủ."
Mọi người lần lượt mở miệng.
Sau hôm nay, Hoàng Giang Thái sẽ chính là vị vua danh xứng với thực ở Giang Nam.
Nhưng Hoàng Giang Thái vội vàng lùi lại một bước, nhường đường cho Lý Hiên, làm động tác mời đầy cung kính.
Ông ấy nói: "Tiền bối, mời vào."