“Cha giỏi quá” Cô bé nói rồi nhón chân lên hôn một cái lên mặt Lý Hiên. Sau khi ăn sáng xong, Lý Hiên bế con gái đến nhà trẻ.
Lúc gần đến nhà trẻ, Đóa Đóa chủ động bảo Lý Hiên thả cô bé xuống, năm lấy tay Lý Hiên sôi nổi đi bên cạnh.
“Mẹ mau nhìn kìa, đó là Lý Tiểu Đóa phải không?”
Người phụ nữ xoay đầu, gương mặt hiện lên vẻ ngạc. nhiên.
“Đúng là hơi giống.”
Bởi vì giờ phút này không chỉ da dẻ mà trạng thái tinh thần của Đóa Đóa hoàn toàn giống như một công chúa nhỏ, cô ta không dám chắc chắn.
Vương Vi đứng ở cửa nhà trẻ. Mỗi bạn nhỏ đi qua đều vẫy tay chào hỏi cô ấy. “Chào cô giáo.”
“Chào cô giáo, buổi sáng tốt lành!”
Vương Vĩ tươi cười vẫy tay.
Chợt nghe thấy học sinh trong lớp mình nhäc đến Đóa Đóa nên vô thức xoay đầu lại nhìn.
Chớp mắt một cái, đôi mắt đen láy trợn tròn lên, đôi môi kiều diễm cũng hơi hé ra.
Mới chỉ một thời gian ngắn không gặp thôi mà Đóa Đóa giống như đã biến thành một người khác, thật sự quá mức đáng yêu.
Bên cạnh cũng truyền đến âm thanh kinh ngạc.
“Đó là Lý Tiểu Đóa lớp ba sao? Hơi không nhận ra đấy.”
“Trời ơi, đáng yêu quá đi mất, như công chúa nhỏ trong truyện cổ tích vậy."
Rất nhiều phụ huynh cũng xì xào bàn tán.
Lúc này, Vương Vi đã lấy lại tinh thần mới chú ý đến Lý Hiên đi bên cạnh Đóa Đóa, chân mày hơi nhíu lại.
“Xin chào cô Vương, tôi là cha của Đóa Đóa” Lý Hiên chủ động giơ tay ra.
Chẳng qua Vương Vi cũng không có suy nghĩ sẽ bắt tay với hắn, mà sắc mặt lập tức chuyển sang lạnh lùng.
Làm giáo viên của Đóa Đóa, đương nhiên cô ấy biết rõ chuyện của cô bé.
Ngày thường ở trong lớp cô ấy cũng sẽ chăm sóc cho Đóa Đóa.
Trong ấn tượng của cô ấy, cha của Đóa Đóa là người đàn ông vô trách nhiệm, bỏ vợ bỏ con gái, biến mất một phát tận năm năm, bây giờ sao lại chạy về rồi.
Nhìn thấy động tác này, Lý Hiên cũng không buồn bực, bình thản rút tay lại.
Đóa Đóa vấy tay với Lý Hiên, vui vẻ đi vào nhà trẻ. “Nhờ cô chăm sóc Đóa Đóa.”
Lý Hiên nói, đợi đến khi nhà trẻ đóng cửa mới rời đi. Mà ở trong nhà trẻ.
Vương Vi gọi Đóa Đóa đến đứng trước mặt mình.
“Đóa Đóa, người đàn ông lúc sáng thật sự là cha của con sao?"
“Vâng, ông ấy là cha con, cha vừa mới quay về.”
“Vậy bây giờ cha của Đóa Đóa làm công việc gì?” “Cha... cha, hình như không có công việc.”
Nghe nói vậy, trên mặt Vương Vi lộ ra một nụ cười khẩy.
“Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chẳng lẽ một người đàn ông trưởng thành như vậy lại để Lục Kỳ nuôi ư?“
Sự chán ghét trong mắt cô ấy lại càng nhiều hơn.