"Gào... Sau khi Tiêu Hạo Thiên đang ở trên bầu trời của Kinh Bắc bóp nát tia ý thức của chín vị Đế Chủ Hắc Ám kia, thì Tần Võ của Thiên Hạ phát ra tiếng gầm đầy kích động, con cự long khổng lồ màu vàng sẫm trực tiếp bay tới bên cạnh Tiêu Hạo Thiên.
Tần Võ của Thiên Hạ cảm nhận được trên người của Tiêu Hạo Thiên có một luồng hơi thở vô cùng thân thiết nên thân hình khổng lồ cao đến mấy chục nghìn mét luôn vờn quanh bên cạnh Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên cười cười, anh lấy tay sờ sờ đầu của kim long vận quốc, sau đó liền cúi đầu nhìn thoáng qua bên dưới. Tầm mắt của anh xuyên qua khoảng cách cả nghìn mét, dừng lại ở Hắc Đế. Sau đó Tiêu Hạo Thiên truyền một câu cho Hắc Đế:
“Chị Hắc Đế, có một số việc... Em nghĩ không cần phải làm khó mọi người đâu...”
Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, thân hình chợt liền biến mất. Trên bầu trời cao vời vợi của Kinh Bắc chỉ còn lại thân hình khổng lồ màu vàng sẫm của kim long vận quốc, kim long vận quốc phát ra tiếng kêu bất đắc dĩ, nhưng Tiêu Hạo Thiên đã rời khỏi đây rồi...
Đúng lúc này, bên trong phòng họp của tổng bộ chiến đội, đám cường giả đang họp ở trong đó cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn. Tuy rằng tòa nhà được xây cách nhau.
Thế nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được luồng hơi thở khiến cho bọn họ phải run rẩy. Thật ra Dương Hạ, Đạo Nhất, Vòng Minh Hùng cũng cảm thấy tim đập vô cùng nhanh bởi vì bọn họ cảm nhận được tia ý thức của 9 vị Đế Chủ Hắc Ám kia.
Thế nhưng luồng hơi thở này lại khiến cho cảm giác tim đập nhanh của bọn họ biến mất nhanh chóng. Thay vào đó là tiếng gầm đầy kích động của cự long vận quốc.
“Là Thiên Hạo..." Trong lòng của đám người Tần Võ và Vòng Minh Hùng nhanh chóng hiểu ra.
Dương Hạ và Đạo Nhất cũng đoán ra được, hình như ý thức của cường giả Hắc Ám vừa mới tới đây nhưng đã bị Tiêu Hạo Thiên tiêu diệt. Nhất thời, trong lòng của mọi người lại có nhận định mới về thực lực của Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên...Chắc hẳn đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều rồi.
Ngay sau đó, ở vị trí mà Hắc Đế đang ngồi, thân hình của cô ấy khẽ run rẩy khi nghe thấy thanh âm truyền đến của Tiêu Hạo Thiên. Vốn dĩ Hắc Đế đang định mở miệng nói chuyện thì nhất thời cô ấy bỗng trầm mặc không nói gì nữa.
“Thưa điện chủ Hắc Đế, bởi vì Điện chủ Tiêu không có ở đây cho nên chúng tôi tin tưởng ý của cô cũng là ý của cậu ấy. Cô xem chuyện của Ngũ bộ hoàng triều và Đế triều Hùng Sư phải làm như thế nào bây giờ?” Mọi người vừa thấy Hắc Đế định lên tiếng nói chuyện cho nên liền hỏi Hắc Đế.
Thế nhưng ngay sau đó, Hắc Đế lại lắc đầu nói: “Mọi người cứ đưa ra quyết định đi, điện Thiên Thần sẽ không đưa ra quyết sách gì cả. Mọi người quyết định xong rồi thì cứ báo cho chúng ta một tiếng là được.
Hắc Đế nói xong dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa, ngày hôm qua tôi là người đã phát ra chiếu lệnh, chứ không phải là Tiêu Hạo Thiên. Tôi cũng chỉ dựa vào suy nghĩ của mình thôi, muốn mọi người hội họp lại với nhau, cùng nhau thương lượng chuyện tiếp theo "
Sau khi Hắc Đế nói xong thì cô ấy liền cúi đầu uống trà, dáng vẻ như tôi mặc kệ mấy người thích quyết định như thế nào cũng kệ.
“Ờ..." Đám cường giả ở bên trong phòng họp nhìn thấy dáng vẻ này của Hắc Đế thì nhất thời cũng ngơ ngác. Bầu không khí trong phòng họp vì thế cũng trở nên có chút kỳ lạ.
Bởi vì rõ ràng Hắc Đế là người triệu tập mọi người từ khắp nơi đến, nhưng hiện tại lại ra vẻ mặc kệ.
Nhất thời, đám người Tần Võ, Dương Hạ, Đạo Nhất nhìn nhau. Có mấy vị đại lão cũng liếc mắt nhìn nhau, rồi liên tưởng đến chuyện Tiêu Hạo Thiên vừa mới xuất hiện thì trong lòng của mọi người chợt hiểu ra.
Vì thế đám người Tần Võ liền nhanh chóng bàn bạc, còn Hắc Đế và đám cường giả của điện Thiên Thần và Tứ Cực Thiên Vương không ai mở miệng nói câu nào.
Ừm, chính là cứ ngồi lẳng lặng ở đó, khí thế vững vàng như núi, trầm ổn mà mạnh mẽ. Mặc dù bọn họ không nói lời nào nhưng chỉ cần ngồi ở chỗ này thôi cũng thể hiện được ý của Hắc Đế.