Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 972






“Nhưng... Mua cái gì đây?” Tiêu Hạo Thiên đang đi dạo phố buôn bán mới phát hiện không biết nên mua cái gì cho Thúy Hồng.

"Robot biến hình đó, anh xem robot biến hình mới ra chưa? Anh mua đồ chơi cho trẻ con phải không? Biến hình rất được... Ngay lúc Tiêu Hạo Thiên đang suy nghĩ, một giọng nói trong trẻo đột nhiên truyền đến bên tại.

Một thanh niên đẹp trai đang nhìn Tiêu Hạo Thiên với một nụ cười, sau đó giới thiệu Tiêu Hạo Thiên với đống đồ chơi robot biến hình bên cạnh.

"Robot biến hình? Ừ, cũng được đấy. Thúy Hồng hình như chưa có một món đồ chơi như vậy. Được rồi, mua một cái đi..." Tiêu Hạo Thiên nhìn đống robot biến hình xung quanh người thanh niên, anh nghĩ gì đó rồi gật đầu nói.

Người thanh niên vui vẻ hỏi: "Vậy thì thưa anh, anh muốn mua cái nào? Hàng của chúng tôi đều là hàng mới. Đừng lo, chất lượng hoàn toàn đạt tiêu chuẩn..."

Tiêu Hạo Thiên suy nghĩ một chút, chỉ vào robot biến hình tầm ba mét trước cửa hàng nói: "Mua nó, cao lớn dũng mãnh..."

Đôi mắt của người thanh niên sáng lên, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh ta đã nhìn thấy một mối làm ăn lớn, nụ cười trên gương mặt anh ta bỗng trở nên rạng rỡ hơn, anh ta nói với Tiêu Hạo Thiên: "Thưa anh, anh có mắt nhìn thật tốt, con của anh nhất định sẽ thích nó, cao lớn và dũng mãnh! Chẳng qua là cái này có hơi đắt tiền..."

Tiêu Hạo Thiên cầm lấy một tấm thẻ vàng đen ném thẳng cho người thanh niên nói: "Đi quẹt..."

Người thanh niên vừa nhìn thấy là thẻ vàng đen cao cấp nhất liền biết rằng mình đã gặp được một khách sộp thực sự. Anh ta nhanh chóng lịch sự quẹt thẻ tín dụng cho Tiêu Hạo Thiên.

Ba phút sau, ừm, Tiêu Hạo Thiên xách robot biến hình nặng hàng trăm ki-lô-gam bằng một tay bước ra khỏi phố buôn bán.

"Ờ... Người này mạnh mẽ quá..." Đám đông trên phố buôn bán nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên dùng một tay để cầm một con robot biến hình to lớn, họ không khỏi nhìn về phía Tiêu Hạo Thiên.

Sau khi Tiêu Hạo Thiên xuất hiện ở phố đi bộ, thoắt một cái anh đã ẩn thân tàng hình, bóng dáng vụt nhanh, chỉ trong vài phút anh đã tới cổng nhà họ Đường.

Khi đến cổng nhà họ Đường, Tiêu Hạo Thiên vẫy tay, một kết giới vô hình lập tức khép lại bao quanh toàn bộ khu vực nhà họ Đường. Anh... Vẫn không muốn người khác biết, bây giờ anh đã trở lại.

Trong khu nhà họ Đường, trên bãi cỏ rộng lớn trước biệt thự, một đứa nhỏ mặc chiếc áo khoác nhỏ màu trắng và đi giày màu trắng đang đuổi theo một con hổ trên bãi cỏ.

Ngoài hổ, trên bãi cỏ này còn có sự tử, báo hoa mai và gấu nâu lớn.

“Gấu nâu lớn, mày đuổi theo con mèo lớn mau đi, rốt cuộc mày có thể đánh chết con mèo lớn được không vậy?” Trước mặt bãi cỏ, hai bàn tay nhỏ của Thúy Hồng chống lên eo, bĩu môi nhìn chằm chằm con gấu nâu to lớn trước mặt. Có chút bất mãn nói.

Mấy ngày nay cô bé đang xem phim hoạt hình ở nhà và nhìn thấy hai con gấu nâu lớn trên phim hoạt hình, vì vậy cô bé đã yêu cầu Đường Huy Hoàng mua cho cô bé hai con này.

Thật ra khi Đường Huy Hoàng sai người mua những con vật này, những người quản lý đã rất lo lắng, vì sợ rằng những con thú này sẽ làm tổn thương người dân. Nhưng bọn họ không biết là những con thú này là những con vật ngoan ngoãn hơn cả thỏ khi ở dưới sự hướng dẫn của tiểu ma vương nhà họ Đường.

Hãy tưởng tượng một đứa trẻ đứng đầu lớp cấp Hoàng đỉnh phong, người có thể đánh bay một con gấu nâu lớn bằng một cú đấm đấy. Vì vậy, đám thú dữ này ở nhà họ Đường mấy ngày nay đều bị Thúy Hồng đánh cho vài lần.

Nhưng dù sao thú dữ vẫn là thú dữ. Ngay sau đó, lúc Thúy Hồng quay đầu nhìn về phía sau, đám thú dữ sau lưng đột nhiên lộ ra một tia dữ tợn.

Một con thú với thân hình to lớn bắt đầu lặng lẽ và âm thầm đi về phía sau của Thúy Hồng. Đứa nhỏ đứng phía trước dường như không có phản ứng gì cá.

Thật ra thì Thúy Hồng cũng không có phản ứng gì, thứ nhất là trong cơ thể Thúy Hồng có siêu sức mạnh, thứ hai là với tư cách là nhóm đại lão cấp cao của Thiên Hạ, Thúy Hồng được mọi người cưng chiều, những đồ phòng vệ trên người cô bé có rất rất nhiều.

Cho nên đừng nói là mấy con thú

chapter content