Trên thực tế, lúc này không chỉ có trong nội tâm. Đạo Nhất cảm thấy phiền muộn, vài vị Tôn kiếp Nhân Vương gia còn sống của nhà họ Minh Viêm cũng đều phiền muộn trong lòng không thôi, cái này... làm sao chuyện này lại thành ra cái dạng này rồi?
Hắc Đế quay lại tiếp nhận nội tình truyền thừa của nhà họ Minh Viêm, Hắc Để không những không cảm ơn bọn họ, mà bây giờ bọn họ lại còn phải cầu xin Hắc Đế.
Hơn nữa vào lúc này, ngay cả khi bọn họ không muốn để cho Hắc Đế tiếp nhận truyền thừa nữa cũng không được, Nhân Vương đỉnh phong Đạo Nhất đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, và Đường Ngọc Hiền ở Kinh Bắc phi thường xa xôi cũng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, và hôm nay sau khi bọn họ tiếp xúc với Hắc Đế tiếp xúc, vị chủ nhân đáng sợ nhất của Thiên Thần Điện cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Chà, có lẽ đối với cường giả khắp nơi ở trên thế giới mà nói Tiêu Hạo Thiên là một người tuyệt đối tốt. Nhưng đối với một bộ phận khác của thế giới mà nói, Tiêu Hạo Thiên chính là một là điều cấm kỵ số một đang tồn tại trên thế giới! Chọc đến Tiêu Hạo Thiên còn muốn qua loa cho xong chuyện sao? Điều đó căn bản là không tồn tại...
Cho nên giờ phút này, trong lòng của những người dòng họ Minh Viêm đều đang hối hận đến nỗi ruột đều xanh cả lên, hận không nên nghĩ đến việc vừa gặp mặt đã muốn một câu phủ đầu Hắc Đế.
"Vợ à... Em đã cân nhắc chưa? Em nói muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó." Đạo Nhất buồn bực một hồi, sau đó khóe miệng có chút run rẩy nói với Hắc Đế.
Hắc Đế trầm mặc một hồi, sau đó lạnh lùng nói: "Phong ấn thực lực của bọn họ đi, đi đến nhà họ Minh Viêm! Nếu các người dám can đảm nói dối tôi, vậy thì... giết hết bọn họ!"
Lời nói của Hắc Đế tràn ngập sát ý lạnh lùng, lúc này trong lòng cô ta thật sự đang động sát ý, nếu những gì mà người nhà họ Minh Viêm nói đều là sự thật, thì cô ta nhất định phải có được nội tình của dòng họ Minh Viêm, sau đó mới có thể tốt hơn được để đi trợ giúp Tiêu Hạo Thiên.
“Đi..!” Thân hình Đạo Nhất chớp động một cái, đối với bảy vị tôn nhất kiếp Nhân Vương, đánh ra mỗi người một chưởng, trực tiếp phong ấn thực lực của bảy người bọn họ. Sau đó, khẽ quát nhẹ một cái, Thiên Nhất tách ra một đội vệ binh hoàng đế, áp giải các thành viên của nhà họ Minh Viêm, quay trở lại quảng trường của Thiên Thần Điện, bây giờ bên kia máy bay đã được chuẩn bị xong.
Đám người Hắc Đế làm việc mạnh mẽ như sấm sét nhanh nhẹn như gió bão, năm phút sau, mọi người đã mang theo các vị trưởng lão của nhà họ Minh Viêm lên máy bay, bay về đại lục phía Tây bên kia thế giới.
Đúng vậy, căn cứ của nhà họ Minh Viêm thật ra được ẩn giấu bên trong đại lục phía Tây bên kia. Mà không phải ở Thiên Hạ.
Thời gian trôi qua rất nhanh chóng, hai giờ sau, Hắc Đế cùng những người khác đã đến trước của lớn của nhà họ Minh Viêm. Đó là một trang viên trên núi, hoàn toàn riêng tư.
Trang viên của nhà họ Minh Viêm rất rộng, chiếm diện tích đến hàng nghìn mẫu, và sơn trang được xây dựng thành hai tòa lâu đài cổ ở dưới núi, ở bên ngoài cửa lớn và bên trong của nhà họ Minh Viêm đều có một bức tượng tôn cường giả canh giữ, vừa công khai vừa bí mật. Yếu nhất là cấp Chiến Thần, cấp Thiên Vương, cấp Hoàng, cấp Đế thậm chí là cường giả cấp Đạo Chủ cũng có.
Đến cổng nhà họ Minh Viêm, Hắc Để hừ lạnh một tiếng sau khi cảm khái: "Gia tộc của tôi... Rõ ràng là lớn mạnh như vậy sao?"
“Thiên Nhất...!” Hắc Đế sau đó hét lên với Thiên Nhất một tiếng.
Thiên Nhất gật nhẹ đầu với Hắc Đế, sau đó ngoại trừ những để vệ ở lại giam giữ bảy vị trưởng lão đang bị phong ấn của nhà họ Minh Viêm. Còn lại hơn một trăm để vệ lập tức lao vào trong nhà họ Minh Viêm trong tích tắc.
Trong nháy mắt, hơn mười vị tôn giả thủ vệ cường giả canh gác cửa lớn của nhà họ Minh Viêm đều bị hạ xuống.