*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà hiện giờ trong lòng Khổng Minh Hiên cực kỳ gấp gáp, dưới cổng lớn học viện Xã Tắc xuất hiện một vị cao gần hai mét, trên người mặc một bộ giáp chiến bạch kim. Người đàn ông mang trên người khí tức vô cùng uy mãnh, hào hùng bước tới... chính là Bát trưởng lão của học viện Xã Tắc phụ trách việc chinh chiến. Khổng Vạn Niên- một cường giả cấp Tam Kiếp Nhân Vương đích thực!
Thời khắc Khổng Vạn Niên đứng nơi đó, uy vũ trên người ông ta tỏa ra trấn áp cả một vùng trời đất! Lại thật trùng hợp hai năm trước Không Vạn Niên đúng là có một đệ tử mà ông ta yêu thích nhất đã mất tích trong một lần đại chiến. Ông ta tìm suốt hai năm cũng không thấy tung tích đâu. Vậy nên hôm nay khi nghe tin từ học viện Xã Tắc truyền tới, ông ta liền lập tức quay về.
Khổng Vạn Niên là người trọng tình nghĩa, cả thảy bảy đệ tử của ông ta đều được đối đãi như con cái ruột thịt. Đồ đệ đã biến mất vào hai năm trước kia là người thứ bảy. Tất cả mọi người đều nói với ông ta cậu bảy đã tử trận rồi, thế nhưng trong lòng ông ta lại không thể nào chấp nhận được chuyện đó.
Khổng Vạn Niên đứng trước cổng lớn hít sâu một hơi liền tiến vào. Lúc này Khổng Minh Hiền đang đứng trong sân của Bát trưởng lão, đầu óc đã trở nên rối loan.
“Tam kiếp... nhân vương, đã làm phiền rồi, tôi không phải đệ tử của đối phương... Khổng Minh Hiên khẽ thầm thì, sau đó anh ta bỗng tiến vào đại sảnh, đuổi hai người Bạch Nhất và Bạch Cửu ra ngoài rồi đóng cửa đại sảnh lại. Không Minh Hiền cúi đầu đứng thẳng người một cách cung kính.
Hả... sau khi Không Minh Hiện vừa làm xong tất cả chuyện này đã thấy Khổng Vạn Niên của Tam Kiếp Nhân Vương trực tiếp xuất hiện trước mặt anh ta.
“Cậu bảy là con sao? Cậu... bảy... Khổng Vạn Niên kích động gọi một tiếng rồi lại đột nhiên trở nên trầm mặc. Ông ta nhận ra người trước mắt không phải... đệ tử bị mất tích hai năm trước của ông ta.
Khổng Minh Hiền cúi đầu tạ lỗi với Khổng Vạn Niên: “Tiền bối, thật sự rất xin lỗi. Tôi vừa mới bước ra từ Quý Địa, sơ ý mạo danh đệ tử của ngài...
“Dừng lại! ầm...!” Khổng Vạn Niên còn chưa nói dứt câu trên người ông ta đột nhiên xuất hiện một loại năng lượng cuồn cuộn ngất trời áp thẳng xuống người Khổng Minh Hiền. Cùng lúc đó anh ta cũng cảm nhận được có một luồng năng lượng mạnh mẽ đến cực điểm đang tràn khắp cơ thể dò xét.
Một lát sau đáy mắt Khổng Vạn Niên tràn ngập nỗi khiếp sợ, sắc mặt biến đổi rõ ràng. Ông ta lướt tay xung quanh đại sảnh này bố trí một hàng rào ngăn chặn cực kỳ vững chãi.
Trong lòng Khổng Minh Hiền vô cùng hỗn loạn, hồi lâu sau hắn mới cắn răng lấy sức nói với Khổng Vạn Niên: “Xin lỗi tiền bối, tôi vừa tới nơi này hôm nay, âm dương sai khiến thế nào lại đi tới học viện Xã Tắc, về phần nơi tôi đến, nơi tôi đến..."
Khổng Minh Hiền nói tới đây đột nhiên thấy lo lắng trong lòng. Người trước mắt là Tam Kiếp Nhân Vương, mà cường giả cấp bậc này cũng đã đạt tới trình độ Thiên Hạ nhất đại Đế Triều năm đó. Nếu người này tới Thiên Hạ thì đó chính xác là một đại họa hủy diệt!