*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao Ánh Vy, Tiêu Hạo Thiên và Cao Huy Cường, Trần Kim Phượng chân ướt chân ráo đến thành phố Sài Gòn. Sau khi mọi người đến, đám người nhà họ Cao cũng đều là cảm thán về sự hùng vĩ và tráng lệ của thành phố Sài Gòn không thôi. Thành phố Huế của họ không thể so sánh được với thành phố hoa lệ này. Ở Sài Gòn đâu đâu cũng thấy xe hơi sang trọng, biệt thự liền kê vô số, nói một cách khiêm tốn thì ngoại ô thành phố Sài Gòn cũng tương đương với trung tâm thành phổ Huế.
Mà càng làm cho Cao Ánh Vy ngạc nhiên khiếp sợ chính là việc Tiêu Hạo Thiên trực tiếp dẫn bọn họ đến một biệt thự ở trung tâm thành phố xa hoa. Ngôi nhà có 2 tâng, 5 phòng ngủ với diện tích hơn một trăm tám mươi mét vuông. Trần Kim Phượng và người nhà rất khiếp sợ, họ không nghĩ ra rằng Tiêu Hạo Thiên ở tại Sài Gòn cũng có vô số bất động sản. Cao Ánh Vy cũng rất ngạc nhiên.
Tiêu Hạo Thiên chỉ cười nhẹ giải thích rằng anh đã mua chỗ này một vài năm trước khi còn ở tại Sài Gòn, nó rẻ hơn bảy giờ rất nhiều lần. Khi anh nói như thế thì không có ai hỏi thêm gì nữa, rất nhanh sau đó cả nhà Trần Kim Phượng liền thu thập đồ đạc đi lên, bởi vì mấy người bọn họ đều là đi đấn đây bằng máy bay, khi đưa được hành lý đến nơi này thì trời đã tối, mọi người liên bận rộn suốt cả một buổi tối.
Vào mười một giờ tối, Thúy Hồng đã chìm vào giấc ngủ, sau một ngày dài mệt mỏi, Cao Ánh Vy và Tiêu Hạo Thiên đi tới trên ban công để uống cà phê. Gió đêm mát lạnh thổi vào người họ.
"Cảm ơn ông xã, cám ơn anh đã chuẩn bị cho chúng ta một ngôi nhà, nếu không thì chúng ta tìm đâu ra được một ngôi nhà lớn đến như vậy cho đại gia đình mình.." Cao Ánh Vy võ cùng cảm kích nhìn Tiêu Hạo Thiên nói.
Tiêu Hạo Thiên đứng bên người Cao Ánh Vy, nhấp một ngụm cà phê rồi cười gật đầu nói: "Ừ, qua một tháng nữa, anh sẽ thu xếp việc học cho Thúy Hồng, chúng ta sẽ bắt đầu đi làm lại, bà xã, em muốn tìm một công việc như thế nào? Lúc nào em muốn đi tìm
việc làm?”
Cao Ánh Vy nghĩ một hồi rồi nói rằng: "Em muốn tìm công việc quản lý thị trường, ngày kia em sẽ đi tìm, ngày mai em cần đi gặp một người, anh có muốn đi cùng em không?"
Tiêu Hạo Thiên chân mày cau lại hỏi: "Ai vậy? Em muốn anh đi cùng với em à?"
Cao Ánh Vy suy nghĩ một lúc rồi nói rằng: "Ừ, tụi mình cùng đi, đó chính là một vị tiên bối của em, tên cô ấy là Lương Vân Nguyệt. Hôm nay chị ấy muốn tới tìm em, chỉ là chúng ta vừa tới mới tới đây, đồ vật cũng chưa sắp xếp gọn gàng được. Vì lẽ đó liền hẹn ngày mai, em với chị ấy đã không gặp nhau nhiều năm rồi, hơn nữa lần này tới Sài Gòn làm lại từ đầu, em cũng muốn nghe ý kiến của chị ấy, dù sao chị ấy cũng đã ở Sài Gòn này được sáu hay bảy năm rồi, hiện tại vẫn làm việc ở đây và có công việc khá tốt...
"Chị gái thân thiết mà em đã quen được á, ừ, được, ngày mai anh cũng không có việc gì quan trọng cả, ngày mai anh sẽ đi cùng em...' Tiêu Hạo Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ừ.." Cao Ánh Vy cười gật đầu.
Tiêu Hạo Thiên nhìn Cao Ánh Vy, trong lòng anh không thể không rung động, anh đặt ly cà phê xuống, đi tới trước mặt Cao Ánh Vy, đem ly cà phê của cô bỏ qua một bên, giữ tay cô lại.
Khoảnh khắc Cao Ánh Vy bị Tiêu Hạo Thiên giữ lại, tim của cô bắt đầu đập nhanh. Cô cúi đầu, đỏ mặt, nói nhỏ nói: "Anh, anh muốn làm gì?"
Tiêu Hạo Thiên liền ôm Cao Ánh Vy vào ngực của mình, ở bên tai cô nhẹ giọng nói rằng: "Không muốn làm mà, chính là muốn ôm em thôi bà xã à, ngoại trừ đêm tân hôn thì hình như chúng ta đều không ngủ cùng nhau, mà Thúy Hồng bây giờ cũng đi ngủ rồi, hay là.... chúng ta... cũng đi ngủ... đi...
Cao Ánh Vy nghe Tiêu Hạo Thiên nói như vậy, mặt cô đỏ lên ngay lập tức, đầu cúi thấp hơn, âm thanh nhỏ đến cực hạn nói rằng: "Không, Thúy Hồng nó vẫn còn ở trên giường dó, nếu như con nó tỉnh lại thì không tốt đâu...”
Tiêu Hạo Thiên có chút buồn bực, trong lòng anh rất yêu thích con gái của chính mình, nhưng chỉ có