*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng bốn giờ chiều, Tiêu Hạo Thiên chở con gái Cao Thúy Hồng đến thị trấn Huế thành phố Hồng Huyền, còn Cao Ánh Vy cùng Thẩm Xuân Linh đều muốn đi cùng. Tiêu Hạo Thiên không cho Cao Ánh Vy cùng những người khác đi theo.
Chờ khi Tiêu Hạo Thiên tới nơi, Thẩm Nhật Nam liền chạy về phía trước đón hai người họ, sau khi máy bay hạ cánh, anh †a trực tiếp điều một đoàn xe từ nhà họ Thẩm, có hơn mười chiếc xe hãng Lincoln xếp thẳng hàng, còn có một, hai trăm thuộc hạ ưu tu của nhà họ Thẩm.
"Đại ca..... " sau khi Tiêu Hạo Thiên dừng xe, Thẩm Nhật Nam liền cung kính mở xe cho anh, lại mời anh nhìn những chiếc xe nối dài nhau ở giữa. Trong khoảnh khác tiếp theo, tiếng còi của xe tuần tra cùng xe cảnh sát truyền tới. Hầu Tông Hoa, cục trưởng cục cảnh sát thanh phố Huế, bước vội xuống xe, vô cùng sốt ruột chạy về phía xe của Tiêu Hạo Thiên.
"Đại ca, thật có lỗi, là tôi quản lý không tốt, nên lúc này mới......Đại ca cứ yên tâm, tôi sẽ tập hợp các lực lượng giỏi
nhất, cho dù thế lực đối phương có mạnh đến đâu, hôm nay tôi cũng diệt sạch băng nhóm của bọn chúng! Xin đại ca cứ yên tâm, tôi cam đoan! Tôi cam đoan!" Hầu Tông Hoa vừa nói, mặt cùng phía sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Cửa kính của xe Lincoln chậm rãi hạ xuống, khi hạ còn một nửa thì dừng lại. Tiêu Hạo Thiên ngồi trong xe, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Hầu Tông Hoa một hồi, lúc lâu sau cửa kính xe từ từ được kéo lên.
Hầu Tông Hoa sửng sốt đứng im tại chỗ, sau đó chạy nhanh về phía xe của chính mình, cầm bộ đàm ở trong xe lên quát: "Mau mau mau, mọi người mau tăng tốc độ để đến làng Hồng Xuyên phía dưới thôn Hồng Thạch! Phi cơ trực thăng xuất phát, bộ đội đặc chủng xuất phát phía trước! Nhớ kỹ, nếu đối phương phản kháng, giết chết tại chỗ cho tôi! Mau!" Hầu Tông Hoa liếc nhìn thoáng qua đoàn xe của Thẩm Nhật Nam, thấy bên kia đã có động tĩnh, trong lòng anh ta càng thêm lo lảng.
Khi Hầu Tông Hoa vừa nói xong, đột nhiên trên khoảng đất trống rộng lớn của Hồng Huyền, có tám chiếc trực thăng võ trang của cục tuần tra thành phố Huế cất cánh, tất cả đều là để chở những chiến sĩ ưu tú nhất của cục tuần tra. Mà lúc này, trên mặt bọn họ chỉ có sự lạnh lùng. Sát khí từ mắt tỏa ra
bổn phía, sau đó tám cái phi cơ trực thăng, giống như những con chim diều, hướng về phía thôn Hồng Thạch cách đây tám mươi ki lo mét mà bay về,
Trên đường, đoàn xe của Thẩm Nhật Nam, toàn bộ chạy với tốc độ nhanh nhất, hướng về phía thôn Hồng Thạch mà phóng như bay, con đường đang bị tắc nghẽn nên tốc độ của trực thăng trực tiếp tăng lên tối đa. Bên trong chiếc xe Lincoln, Tiêu Hạo Thiên bình tĩnh ôm Cao Thúy Hồng. Nói: " Thúy Hồng đừng lo lằng, chúng ta sắp được gặp chị Tiểu Hồng, con yên tâm, ba hứa với con, chị Tiểu Hồng sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc."
"Vâng, ba ba, chị Phương Hồng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhất định là không có việc gì. " Cao Thúy Hồng nảm chặt bàn tay nhỏ bé của mình lại, gật đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên nói.
Trên đường, đoàn xe của Thẩm Nhật Nam hướng thẳng về phía thôn Hồng Thạch mà phóng đến, mặc dù trên đường Tiểu Phá Huyền này bọn họ đã đi với tốc độ một trăm km.