Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 687




Mà khi kẻ thù ở giữa chiến trường đều bị giết sạch, khí thế ảo ảnh của Thiên Hạ cũng dần dần trở nên hư ảo, ngài... đã cạn kiệt toàn bộ sức mạnh và lập tức phải tan biến.

Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, vươn tay ra để đưa đạo uẩn cấp Nhân Vương và năng lượng đang tràn ra từ giữa chiến trường vào bên trong ảo ảnh tàn niệm của Lục đế.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Tiêu Hạo Thiên vô cùng nghiêm nghị, đứng thẳng người, khom người hướng về nơi Thiên Hạ và Lục để đang ở giữa chiến trường và cúi đầu thật sâu.

Tất cả mọi người trong Chiến đội Thiên Hạ, lúc này đều cúi xuống bái lạy hai vị, họ là những tiền bối của tất cả những vùng đất trong thiên hạ, hai nghìn năm trước họ đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ cả vùng đất này. Họ là một cường giả đích thực, đáng giá cho toàn bộ người trong thiên hạ quỳ bái.

Sau khi mọi người bái lạy xong, Tiêu Hạo Thiên rời đi cùng với những người của Chiến đội Thiên Hạ, để lại vài giây cuối cùng trước khi ảo ảnh tàn niệm của Thiên Hạ biến mất cho Lục đế.

Khi Tiêu Hạo Thiên cùng mọi người rời đi, trong chiến trường lại yên tĩnh. Ảo ảnh tàn niệm Lục để sững sờ nhìn hư ảnh Thiên Hạ đang tiêu tán, trên người tàn niệm Lục để tràn ngập bi thương vô tận. "Đại ca... Thật xin lỗi, năm đó, đệ đệ không thể sống sót trở về..." Ánh mắt của ảo ảnh tàn niệm Lục để cực kỳ bi ai nhìn Thiên Ha.

Ảo ảnh tàn niệm Thiên Hạ hơi cười nhìn Lục đế, sâu trong đáy mắt cũng tràn đầy phức tạp, chẳng qua là toàn bộ ý thức của Thiên Hạ đã biến mất từ lâu.

Một khắc sau, ngài chỉ theo bản năng đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai của Lục đế. Ảnh mắt của ngài nhìn tàn niệm của Lục để như muốn nói điều gì đó.

Sau đó, hư ảnh của Thiên Hạ dần dần biến mất theo gió, bàn tay đang vỗ lên bả vai của Lục để cuối cùng cũng biến mất. Hư ảnh của Thiên Hạ biến mất, khiến cho ảo ảnh của Lục để run rẩy kịch liệt. Lục để vươn tay ra, muốn bắt được Thiên Hạ, nhưng lại chỉ bắt được một luồng khỏi xám tro.

Dù sao bọn họ... cũng đã là những người đã chết. Sau khi hư ảnh của Thiên Hạ biến mất, tàn niệm của Lục để cũng trầm lặng theo. Dưới đạo uẩn và năng lượng của tàn niệm của mười mấy vị Nhân Vương, thương thể tàn niệm của anh ta đã nhanh chóng khối phục như lúc ban đầu, hơn nữa nó còn mạnh mẽ hơn trước, trong phút chốc có lẽ đã đạt tới cảnh giới Nhân Vương trung kỳ đỉnh phong.

Chỉ là cho dù ảo ảnh tàn niệm của Lục để càng vững chắc hơn, nhưng anh ta vẫn không có phản ứng gì, chỉ ngậy người đứng ở nơi đó, không hề di chuyển.

Ở xa xa, Tiêu Hạo Thiên dẫn đầu đám người, từ xa nhìn về phía bên này, thấy Lục đế đang lẻ loi đứng giữa chiến trường, tất cả mọi người không biết phải nói gì vào lúc này.

Hình bóng của Lục để cô đơn và đơn độc như vậy. Trước khi Tiêu Hạo Thiên và đảm người ở đây biết được rằng Thiên Nhất và những người khác đã được cứu bởi Lục đế. Thực ra, trong lòng họ vô cùng phấn khích.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lục để cô đơn và lặng lẽ này, trong lòng mọi người bỗng nhiên cảm thấy rất buồn, cảnh tượng này bị thương, khung cảnh này rất buồn đau.

Sở dĩ tàn niệm của Lục để vẫn có thể chịu đựng cho đến bây giờ, vậy có phải là do anh ta dựa vào suy nghĩ và niềm tin rằng có một ngày, anh ta sẽ có thể gặp lại anh em mình lần nữa không?

Mà sự thật đúng như Tiêu Hạo Thiên nghĩ vậy, một khắc sau, tàn niệm của Lục để đang đứng một thân một mình giữa chiến trường, lẩm bẩm nói: "Đại ca, đệ, cuối cùng đệ cũng đợi được huynh. Chẳng qua là... Chẳng qua là các huynh và đệ cũng đã khuất dạng từ lâu trong dòng sông lịch sử dài đẳng đẳng..."

Từ xưa tới nay, võ tưởng không sợ chết, sau khi tàn niệm của Lục để hình thành, anh ta cũng không muốn sống tạm bợ, dù sao thì môi trường trong Đạo vực Chân Hoàng cũng giống như nhà tù. Thứ giúp anh ta cố chống đỡ tới tận giờ cũng chỉ là một niềm tin mà thôi, hoặc là một kết quả

Hôm nay, Tiêu Hạo Thiên, đời thứ hai của Điện chủ điện Thiên Thần đã mang kết quả này tới cho anh ta...