" Đầu dây bên kia vừa truyền đến tiếng chửi "mẹ kiếp" của Hình Lão, lập tức bị cắt đứt.
Mặc dù đã hết thời gian rồi, nhưng mà trong lòng mọi người đều cực kỳ vui mừng, đã liên lạc được rồi, không có chuyện gì là tốt. Dương Tú Anh đang ở trong căn phòng bí mật, tất cả mọi người đều vui mừng không thôi.
Tiêu Hạo Thiên nắm lấy tay Cao Ảnh Vy, cũng mim cười, đúng như anh mong đợi, tất cả mọi người đều bình an. Hơn nữa đều gặp được cơ duyên, đây chính là tin tức tốt nhất.
Điện Thiên Thần! Không sao!
Cùng lúc đó, bên trong Chân Hoàng Vực, đám người Ám Chiến Lục Diệt cũng không ngừng phấn khích. Vợ của mình không sao cà, đặc biệt là Diệt và Lục, hai người bọn họ là cười vui về nhất.
Chiến không nhịn được chỉ vào Lục và Diệt nói: "Nhìn bộ dạng mừng rỡ của hai người, không biết trước đó, là ai nói với đại ca rằng, có chết cũng không cần bạn gái nhi."
Tâm trạng của Chiến lúc này cũng khá tốt, tính cách của Chiến vốn dĩ rất chín chắn thận trọng. Nhưng mà bọn họ ở trong Chân Hoàng Vực này, thật sự ngột ngạt đến mức sắp phát điên, áp lực trong lòng lớn không kể xiết. Cho nên, lúc này Chiến cũng bắt đầu đùa giỡn một chút rồi.
Sau đó, Chiến giống như đang bắt chước dáng vẻ của Lục nói rằng: “Cái gì? Có phụ nữ thích em sao? Đại ca.. em nên giết chết cô ta không?"
Sắc mặt Lục lập tức tối đen lại, hét lên một tiếng, thanh kiếm ở sau lưng, lập tức năm gọn trong lòng bàn tay, giây tiếp theo mũi kiếm của Lục đã chỉ thằng Chiến đang đứng trước mặt: “"Sớm đã thấy cậu ngửa mắt rồi, nào, tới đây đánh một trận! Xem xem thiếu chủ môn Chiến Thần như cậu, có gi lợi hại..." "Van Kiếm Quy Tôn...!" Lục hét lớn một tiếng, vung một nhát kiểm chém thẳng về phía Chiến.
Chiến nghe xong khóe môi không khỏi giật giật hai cái. Trời đất quỷ thần Vạn Kiếm Quy Tông, cậu chiến đấu mãi đến nghiên roi phài không? Nhưng mà nêu cậu muốn đánh, ông đây sẽ đánh với cậu một trận.
Sau đó, Chiến cũng hét lớn lên một tiếng: "Chiến Thắn Diệt Thế Quyển! Chiến Thần Vô Song Chiến Thần Hạ Sơn! Chiến Thần Xuất Ngục!"
Đợi Chiến hét xong, Lục cũng ngd ngưoi, ngắn người nhìn Chiến nói: "Đổ điên này, cậu đánh nghiêm túc thật sao?"
Chiến cười lạnh nói: "Không phải cậu dùng Van Kiếm Quy Tông sao? Còn dám nói tôi!" "Không có đạo đức gì cà!" “Cậu mới không có đạo đức! Đồ lừa gạt!"
Chiến và Lục đánh đắm xong một trận, Ám cũng cười lạnh nhìn về phía Diệt, bắt chước bộ dáng lúc trước của Diệt nói: "Đại ca anh giới thiệu bạn gái cho em à? Em cần thứ đồ chơi đó làm gì chứ? Đại ca, để em đi giết hai thiên vương Ám Dạ có được không?"
Diệt nhìn lại Ám, chỉ thàn nhiên nói: "Ở, người anh em gì di, đừng tức giận nữa mà, lúc đó tôi làm sao mà biết Ám Dạ là người nhà của cậu chứ..."
Rầm... Nhưng mà Ám không cho Diệt cơ hội nói hết câu. Ám lập tức nổi giận nói: "Cút mẹ đi thằng khốn, ông đây nhịn cậu hơi lâu rồi, mẹ nó chứ? Mỗi khi cậu có chuyện, lại đi đánh Ám Dạ chúng tôi, lúc vui đi đánh Ám Da, lúc không vui cũng đi đảnh Ảm Da, cậu đánh mãi thấy sướng lắm có phải không?"
Diệt cũng tức giận, cao giọng hát về phía Em: "Mẹ nó, Ám, cậu nói như vậy hơi quá đáng rối đấy, mẹ nó chứ không phài chính cậu cũng đem theo tường sĩ điện Thiên Thần đi đánh Ám Dạ đó sao? Cậu có thể đánh, ông đây thì không the?"
Ảm vừa cảm kiếm vừa đuổi chém Diệt, vừa nói: "Nói thừa, đó là cơ nghiệp của nhà tôi, ông đây muốn chém thì cử chém, liên quan gì đến cậu?"
Diệt tiếp tục rồng lên: "Vậy Thiên Diện cũng đánh sao?" "Đó là vợ của tôi, cũng là nhà của tôi, cho dù vợ tôi có phá nát cả Ám Dạ cũng chẳng sao cả, cậu quản được sao?" "Mẹ kiếp.."
Hắc Đế đứng quan sát từ đăng xa, đang cười hỉ hừng, đột nhiên sững người, sắc mặt lập tức tối đen: "Mẹ kiếp, vừa rồi có phải lão già Đạo Nhất kia gọi mình là vợ không?" "Chết tiệt, bất cần quá, bà đây để lão ta lợi dụng rồi! Hừ, quay trở về, phải cho quỳ lên tấm ván vò quần áo thôi."