Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 555




Âm Minh lòng đầy căm phẫn, cảm giác đó thật sự giống một người làm tất cả đều vì chiến đội Thiên Hạ, có thể chịu chết bất cứ lúc nào. Dương Thiên Thành cùng đám người cường giả của Liệt Dương Tông đều vô cùng kinh hãi. "Đậu má, ông già này, tình huống gì xảy ra vậy? Nếu nói không phải ông già này ba tháng trước từng đến Kinh Bắc nghĩ muốn động thủ với quốc vận thì tôi con mẹ nó cũng tin rồi đó..."

Vài người của Liệt Dương Tông nhỏ tiếng nói thầm. “Không ổn!”

Ngay lúc này, Dương Thiên Thành nghe thấy đám người Liệt Dương Tông nói, trong lòng kinh hãi. Cuối cùng ông ta cũng phản ứng lại, đậu má ông con mẹ nó ngày đó hình như cũng như vậy. "Mấy cháu trai, dám động vào quốc vận Thiên Hạ của tôi, ông chờ chết đi! Các anh em, cùng tôi lên, giết!"

Lúc này đây, khí thế của Dương Thiên Thành nháy mắt cuồng bạo, rõ ràng trong Liệt Dương Tông có người mạnh mẽ hơn ông ta, nhưng ông ta vẫn kiên cường xông lên tuyến đầu.

Đúng, ông già Âm Minh cũng y như vậy. Đúng, sau đó trong lòng đám Liệt Dương Tông cùng với đám cường giả nguyên bản của Thái Âm Tông càng thêm mơ hồ. Mặc dù giờ phút này bọn họ vẫn đang liều mạng chiến đấu cùng đám cường giả của chiến đội Thiên Mãnh, nhưng mà bọn họ vẫn là mơ hồ. "Đậu má, hai thứ đồ này, chắc không phải do lúc trước Tân Võ phái đến tông môn chúng ta nắm vùng đâu ha?"

Mấy tôn cường giả sinh cảnh hậu kỳ của Liệt Dương Tông và Thái Âm Tông yên lặng nghĩ thầm trong lòng. Nhưng cũng không có gì quan trọng cả, dù sao hiện tại mọi người đều liên kết thành một khối hết cả rồi, hết thảy chiến đấu đều vì để triều!

Không ngờ rằng ngay lúc Âm Minh cùng Dương Thiên Thành ra sức xung phong liều chết, thì vị cường giả cấp Nhân Vương Dương Hạ đang chiến đấu với đối thủ ở trên không cũng bị sửng sốt một phen, trên mặt hiện lên một tia quái dị. Nhưng ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, khí thế tiếp tục cuồng bạo chiến đấu với Thanh Phong.

Hiện tại trận đấu đang diễn ra trên không trung, mặc dù chỉ mới bắt đầu được vài giây, nhưng cả ba người ở giữa không trung đều đã sử dụng toàn lực. Một cái hư ảnh Tiếp Thiên Liên Địa Bàn cự đại, với hai chiêu Luân Đại Nhật, va chạm nhau kịch liệt không ngừng.

Ở nơi xa hơn, trong đội ngũ chiến đấu ở biên giới bên đó có ba vị sát thủ là tôn cường giả cấp Nhân Vương, dưới sự giúp đỡ của họ ba ngàn tướng sĩ mặc Đế giáp của điện Thiên Thần đã xâm nhập thành công vào trong thủ phủ của chiến đội Thiên Mãnh, tiến hành giao đấu kịch liệt với tổng bộ của chiến đội Thiên

Mãnh. "Điện Thiên Thần, công!"

Trăm vị tướng sĩ mặc Đế giáp của điện Thiên Thần đồng thời hét lên. Trong lúc nhất thời, một thanh trường kiếm dài khoảng ngàn mét bổ về phía cường giả cấp tôn đế cửu giai của chiến đội Thiên Mãnh. "Điện Thiên Thần... ngự!”

Chiến đội trăm người mặc Đế giáp lại đồng thanh hét lên. Đột nhiên đối diện một cấp tôn để bát giai công kích qua. Khi đó ngay lập tức, một hư ảnh điện Thiên Thần cực đại ầm ầm bao phủ lên người của cường giả cấp để tôn bát giai của chiến đội Thiên Mãnh.

Nói cách khác, bên trong chiến đội Thiên Mãnh, đã hình thành ba chiến trường, hơn nữa bất luận chỗ nào, chiến đội Thiên Mãnh cũng đều bị rơi toàn bộ vào thể hạ phong, quốc vận của chiến đội Thiên Mãnh cũng gặp nguy hiểm, tùy thời đều có thể sẽ rơi xuống và bị thiêu cháy.

Cùng lúc đó, ngay tại lúc điện Thiên Thần và Liệt Dương Tông liên thủ công kích chiến đội Thiên Mãnh, sâu trong quy tắc Thủ Hộ Giả đại doanh bản trên không, nhận được tin tức của lão Nhân Vương Trung Nhất, sắc mặt âm trầm đến cực điểm. "Tiêu Hạo Thiên, Dương Hạ, Nhân Vương không thể dễ mất như vậy! Bọn họ đều hiểu điều này! Bọn họ phạm vào lỗi lớn rồi! Hy vọng sẽ có thể đến kịp...!"

Trong lòng Trung Nhất gấp vô cùng, tốc độ đã sắp tới cực hạn, không gian phía trước mắt ông ta đều bị đánh vỡ, rất nhanh ông ta liền tới phòng tuyến phía Nam của chiến đội Thiên Mãnh.

Khi ở trên không phòng tuyển phía Nam của chiến đội Thiên Mãnh, Trung Nhất nhìn thấy phía dưới là đống đổ nát của ngọn lửa chiến tranh, sắc mặt Trung Nhất càng đen hơn. Mà với tốc độ của ông ta hiện tại, chạy tới chỗ của Nhân Vương Thanh Phong, có vẻ tối đa là ba phút. "Nhất định phải đuổi kịp! Nhất định phải được!"

Trong lòng Trung Nhất thì thào, tốc độ không khỏi nhanh hơn vài phần.