Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 349




Phải biết rằng Đạo Trần chi vừa nói với bản thân một số suy nghĩ của mình. Chuyện này mà để Hắc Để nghe được. Thì? Lúc này Đao Trần còn không dám nghĩ tới điều đó nữa, vô cùng kinh hãi, Mỗ hội trên mặt không ngừng chảy xuống.

Hắc Đế khẽ cau mày lại, đi đến trước mặt Đạo Trần, đối diện thẳng trước mặt Đạo Trần, khoảng cách lúc này giữa hai người rất gần. Hắc Để nhìn chằm chằm vào mắt của Đạo Trần nói: “Ông già này, sao ông lại căng thẳng thể làm gì?" Đạo Trần sợ hãi nuốt nước bọt một cái nói " Không có... có căng thẳng gì đâu."

Hắc Đế lại càng cau mày sâu hơn, nhìn về phía Đạo Trần bằng ảnh mắt cũng rất là khó chịu, nói: "Ông già à, ông nghĩ tôi là đồ ngốc à?"

"Ừm. Thật, thật mà. Tôi có xấu hổ gì đâu" Đạo Trần vô cùng xấu hổ cười cười một cách lúng túng.

Đôi mắt gợi cảm kia của Hắc Đế híp chặt lại, nhìn chằm chằm vào Đạo Trần một lúc lâu, sau đó nói: “Ông già à, hình như lúc nãy anh lắm bẩm cái gì đủngkhông? Nói đi! Có phải anh nói xấu tôi không? Hà?"

Trong lòng Đạo Trần như sắp khóc đến nơi vậy. bây giờ Đạo Trần vô cùng rối loạn? Cây đại chủy đó đầu? Cô không mang cây đại chủy đó đến, bây giờ không biết phải làm sao? Hơn nữa, nếu ông ta nói chuyện trong bộ dạng này, thì sao không dùng đại chùy đánh một phát đi cho rồi?

Cũng may sau đó Hắc Đế cũng không hỏi Đạo Trần chuyện đó nữa, mà giành lấy bình rượu của Đạo Trần, uống một hóp vô cùng lớn, một hớp chính là một nửa của cái bình rượu ấy. Dáng vẻ của Hắc Đế lúc này thực sự sàng khoải, vui vẻ, Đạo Trần không khỏi giật minh.

Mà hơn nữa, sau khi Hắc Đế uống xong, ngay lập tức đưa cả binh rượu cho Đạo Trần, ra hiệu cho Đạo Trần tiếp tục uống. Mà khi Đạo Trần cấm bình rượu, nhất thời lại không dám há miệng, nếu như uống hết bình rượu mà Hắc Đế vừa uống thì khác nào là hôn giản tiếp? Cho nên trong một phút nhất thời, Đạo Trần thẫn thờ ra một lúc.

Hắc Đế nhìn thấy sự lúng túng của Đạo Trần, thể là lại nhíu mày lần nữa, nói với Đạo Trần một cách vô cùng khó chịu: "Lão đầu, sao nào. Ông chế tôi bản sao? Rượu tôi uống, tại sao ông lại không muốnuống?"

Thực sự Đạo Trấn không biết được rằng, giờ phút này dù là Hắc Để có xinh đẹp đến thế nào, ông ta cũng không dám nhìn tới, bây giờ đối với Đạo Trần mà nói, nhịp tim của anh cũng đang đập vô cùng loạn nhanh.

“Ừm. Không, không có. Chi, chi là..." Đạo Trần vẫn còn có chút xấu hổ.

"Mau uống đi!" Hắc Đế đột nhiên hét lớn một tiếng về phía Đạo Trần!

Ứng ực ừng ực ứng ực. Ngay lập tức, Đạo Trần uống cạn nửa còn lại bình rượu mà Hắc Đế đã uống, uống xong. Chỉ sau khi Đạo Trần uống xong, mặt của ông ta đột nhiên liên đỏ lên. Đúng thế, Đạo Trần uống rượu chưa bao giờ đỏ mặt, ấy vậy mà vừa mới uống được nửa bình, ngửi thấy mùi thơm trên môi của Hắc Đế, vì thể cho nên mặt của Đạo Trần lúc này đỏ vô cùng.

"Ha ha ha." Hắc Để nhìn thấy Đạo Trần đỏ mặt lên như thế, tự nhiên nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, Hắc Đề vốn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, ứm! là một mỹ nữ Hắc Đế cao gần hai mét, đôi chân dài khoảng một mét ba một mét bốn, vô cùng gợi cảm. Hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đủ để có thểsát thương bất cứ ai. Bay giờ trên màu tóc đen goi cảm của Hắc Đế còn có một cái kẹp tóc, trên mặt cũng có một lọn tóc rơi xuống, lại càng gợi cảm, quyến rü hơn.

Đây chính là Hắc Đế, một người phụ nữ bạo lực, nhưng lại là một phụ nữ bạo lực xinh đẹp nhất. Bây gio, Hắc Đế cười phá lên, Đạo Trần mặt lại càng đỏ lên.

“Ông già à, ông vẫn còn ngượng ngùng gì sao? Thế nào, vừa giờ... Có thơm hay không?" Đột nhiên bờ môi của Hắc Để ghé gắn tới bên tại Đạo Trần, thì thẩm hoi.

"Tôi..." Sau khi Đạo Trần nghe được lời nói này của Hắc Đế, anh ta như phun máu ra ngoài. Mẹ nó, những lời này của cô ta, đừng có mạnh mẽ như thể được không? Sao có thể nói chuyện như thể được.

Cho nên lúc này, cả người Đao Trần không được khỏe cho lắm, ông ta thực sự nhớ tới Hắc Đế của lúc trước. Không nói nhiều lời, ngay lập tức đem cái đại chùy đến. Cực kỳ bạo lực. Mà bây giờ hết lần này đến lần khác Hắc Đế lại trở thành một nữ nhân xinh đẹp? Trong lòng Đạo Trần lúc này bối rối vô cùng.

Cũng may Hắc Đế không tiếp tục làm cho Đạo Trần thấy khó xử nữa, sau đó sắc mặt Hắc Để đột nhiên vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm Đạo Trần một hồi thật lâu rồi nói: "Lão giả."Đạo Trần thấy Hắc Đế đột nhiên trở nên nghiêm túc, không tránh khỏi việc nhìn về phía Hắc Đế, hoi: "Hà? Sao?"

Sau một hồi, Hắc Đế vô cùng cảm kich nhìn thầng vào Đạo Trần nói: "Càm ơn ông nhé..."

Đạo Trần cười, cười khua khua tay nói: "Không có gì to tát đầu.. cô không can phải cảm ơn tôi đâu? Nhưng nếu như cô thực sự muốn cảm ơn tôi, chờ lắn sau khi tôi trở về, cô cùng đừng phá bỏ võ trường của tôi nữa, có được hay không?"

Bây giờ Đạo Trần đang cười nhưng mà Hắc Để thi lại là không có cười. Vì vậy Đạo Trần cũng cười cười nhưng sau đó lại không nói thêm gì nữa, hơi nữa còn hơi khó chịu nhìn Hắc Đế, nói: "Ứm. Cái đó, cái đó.. Cô, sao cô đột nhiên lại nhìn tôi nghiêm túc như thế? Tôi giúp cô cũng không phải có gì to tát đâu mà."

Có điều bây giờ, Hắc Để lại vô cùng nghiêm túc, cô cực kỳ nghiêm túc lắc đầu nói: "Không có. Lão đầu à, thật sự cảm ơn ông vì chuyện lần trước.

Sau đó, Hắc Đế ngập ngừng một chút, lại tiếp tục nhìn Đạo Trần, hít một hơi thật sâu rồi nói ra: "Lão đầu, tôi thật sự không thể ngờ được rằng ông có thể vì tôi mà làm những chuyện đó, lần trước ông chủ động như thế, có thể ảnh hưởng đến việc thăng cấp của ông saunày không?"

Bây giờ Hắc Đế nhìn về phía ánh mắt của Đạo Trần, ý nghĩ trong lòng phức tạp hơn rất nhiều, nếu là bời vì cô mà cả đời này Đạo Trần không thể thăng cấp được nữa, cô sẽ rất áy náy. Dù sao ngày hôm đó, VÌ cứu cô nên Đạo Trần mới chủ động làm chuyện ấy.

Thật lòng mà nói, tình câm trong lòng mà Hắc Đế đổi với Đạo Trần là vô cùng cảm kích. Hơn mười hôm trước, Đạo Trần vì cô, giải vây cho minh, truy sát Mạch Nhất, thậm chí ông ta đã vi cô, suýt chút nữa đã bị đưa về đại bản doanh để chịu phạt.

Đúng vậy, chính là hôm đó, mặc dù Hắc Đế hôn mê, nhưng vào thời khắc cuối cùng trước khi hôn mê, ngoại trừ thấy Hạo Thiên tới cứu cô, cô còn nhìn thấy Đạo Trần, khí chất ngất trời, mặt nổi giận, xông đến, hốc mắt đỏ bừng, Đạo Trần với áo trắng và tóc bạc.

Đó là lần đầu tiên Hắc Đế nhìn thấy Đạo Trần trong về cực kỳ oai phong, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng kai của Đạo Trần. Lúc này, trong lòng Hắc Đế thật sự đã bị Đạo Trần làm cho cảm động. Hóa cha. Ông ta... Ông ta vẫn luôn rất mạnh mẽ, nhưng năm năm qua lại vờ như yếu đuối, tự bắt nạt mình.

Bây giờ, Hắc Đế nghĩ đến những khoảnh khắc lúc cô và Đạo Trần năm đó, trong mắt cô lại càng cảmđộng hơn. Trên đời này chỉ có hai người đối tốt với cô nhất, một người là em trai của cô, không phải là em trai ruột nhưng so với em trai ruột Hạo Thiên lại đối tốt với cô rất nhiều. Và một người nữa chính là Đạo Trán. Mà hơn nữa nếu như tính khoảng thời gian cô ở bên Đạo Trần. Thì thời gian ấy, thậm chỉ còn nhiều hơn thời gian cô ở bên Hạo Thiên nhiều hơn một chút.

Lúc này, Đạo Trần thấy Hắc Đế nghiêm túc như vậy, thể là anh ta cũng không còn cười được nữa, mà nhìn Hắc Đế gật đầu nói: “Không có gì đâu mà, giữa chúng ta không nên khách sáo như thế, chúng ta. Là bạn tốt mà, đúng không?"

"Hi" Hắc Đế nghe Đạo Trần nói vậy cười một tiếng, sau đó lại nói: "Ở trong lòng ông, chi là.. Bạn bè sao?"

Sau khi Hắc Đế nói xong, Đạo Trần trầm ngâm suy nghĩ. Mấy năm trước, khi ông ta gặp Hắc Đế, trong lòng tuyệt đối không có chút tin tường nào hết. Nhưng bây giờ ông ta cũng không có chút nào. Hắc Để thực sự quá mạnh quá mạnh. Đạo tin rằng với tài năng của Hắc Đế. Đến một ngày nào đó, cô sẽ có thể trở thành một vị vương giả! Trờ thành một cường quốc thực sự bất khả chiến bại trên thế giới. Mà ông ta. Cả đời này cũng chỉ có thể bước đến Đạo Chủ cấp sinh cânh đỉnh phong thôi. Nói cách khác, ông. Không xứng với HắcĐế.

Vì thế cho nên, bây giờ, cho dù Đạo Trần có thể là đoán được một chút tâm tư của Hắc Đế, Nhưng mà anh ta. Cũng không dám thừa nhận. Không dám chấp nhận sự thật.

"Um. Là bạn bè mà!" Đạo Trần nhìn Hắc Để rồi sau đó nở một nu cười nói ra.

Sau một hồi, Hắc Để tho dài, lại cầm một bình rượu ở bên cạnh đó, quay người đứng ở mép đài cao, uống một ngụm rượu nhìn Đạo Trần nói: "Lão đầu."

"Hà?" Đạo Trần đứng phía sau lưng Hắc Đế, vừa nghi nghi ngờ nhìn Hắc Đế hôi.

Hắc Để nhìn xuống phía dưới, các cường giả đang luyện ở trong điện Thiế Thần, nhìn Đạo Trần nói: “Tôi có thể sẽ rời đi, kẻ thù của Hạo Thiên càng ngày càng mạnh, một mình nó không thể chống cự được, tôi muốn giúp anh ta cùng chinh chiến. Cho nên, cho dù Hạo Thiên không nói, tôi cũng tự hiểu ra, sau này chiến trường mà chúng tôi đứng rất có thể sẽ không phải chiến trường ở bên ngoài xa xôi gì đâu...”

Sau khi Hắc Đế nói xong, Đạo Trần lại trắm ngâm, lần này trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu. Một hồi lâu sau, ảnh mắt Đạo Trấn lộ ra vẻ thất thần, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Hắc Để nói: "Vì... Vây cô có trở vềnữa không?"

Hắc Để cũng im lặng một hồi lâu, lắc đầu nói: “Không biết, có lẽ là sẽ không đâu. Nếu như tôi chết ở bên ngoài thì sao, ha ha. Vậy chắc chắn là sẽ không trở về được rồi."

"Bùm!" Ngay sau khi Hắc Đế nói xong, Đạo Trần đứng sau lưng cô, trên người đột nhiên bùng lên khí thế ngập trời. Phong thái uy nghiêm của đình phong

đạo sĩ bạo phát. Sau đó, Đạo Trần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hắc Đế, nói từng câu từng chữ: "Sẽ không thể có tinh huống đó xảy ra đầu! Cô, cô nhất định sẽ an toàn

quay trở về!"

"Cô chiến đấu ở chiến trường, còn võ đường, tôi sẽ giúp cô trông voi! Mỗi ngày tôi sẽ bảo người đến quét dọn! Lúc cô rời đi như thể nào thì khí cô trở về, tôi hứa sẽ vẫn như thế! Vậy! Cho! Nên cô. Nhất định phải còn sống quay trở về!!!"

Đạo Trần chưa bao giờ nói ra những lời kiên định như thế vào những lúc như thế này. Ông ta tuyệt đối sẽ không để Hắc Để xảy ra chuyên lần nào nữa.

Mà bây giờ, sau khi Đạo Trần nói xong, ông ta đứng phía sau lưng Hắc Đế, quay lưng về phía Hắc Đế, thân hình cao lớn, vạm vỡ kia đột nhiên lại run lên bầnbật.

"Em. Mặc kệ nó đi, không nói chuyện đó nữa Hắc Để nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói.

Hắc Đế lại ném bình rượu đang uống do trong tay cho Đạo Trần. Đạo Trần nhận bình rượu, trầm ngâm. Hắc Đế cũng không nói gì.

Sau đó, Hắc Đé và Đạo Trần đứng lẳng lặng trên bục cao ấy thật lâu, thật lâu,. Cả hai người đều không nói thêm gì nữa. Trước kia, khi ông ta mạnh hơn cô, ở trên chiến trường vực ngoại, Đạo Trần chính là người mạnh nhất, thế cho nên mặc kệ cho Hắc Để làm cái gì, ông ta cũng chẳng thèm quan tâm, có thể đảm bảo rằng Hắc Để không chết. Mà bây giờ, cô dẫn dẫn đã mạnh hơn so với ông ta. Như vậy việc bảo vệ năm đó, cũng đột nhiên, không còn quá cần thiết nữa rồi.

Về điều này Đạo Trần đương nhiên hiểu rõ, Hắc Để thực sự trong lòng cũng hiểu. Còn về phần Hao Thiên? Trong lòng Hắc Đế, đó chính là em trai cô là em trai duy nhất của cô, trên thế giới này có chỉ có một người thân duy nhất thôi.

Mà Đạo Trần thì khác, đó là người đàn ông duy nhất bên cạnh Hắc Đế ngoài em trai ra.

Hai người trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, Hắc Đểđột nhiên quay người, nhìn Đạo Trần no một nu cười, nụ cười này của Hác Để vốn dã xinh dẹp lại con gdi cầm hơn.

Hắc Để nhìn Đạo Trần mặc áo trang, tóc bạch kim, khuôn mặt so với lúc đó cũng trẻ hơn rất nhiểu: "Lão đầu à. Khoan häy nói, bây giờ ông cũng thật sự rất đẹp trai đó. ít nhất là so với những bộ trang phục trước

đây, ông đẹp trai hơn rất là nhiều."

Hắc Để nói một chút, roi lại dừng lại, sau đó lại nhìn Đạo Trần nói: "Lão đầu à, từ nay về sau cứ giữ nguyên như này nhé. Có thể. Được không?"

Ảnh mắt Đạo Trần nhìn Hắc Đế vô cùng phức tạp, gật đầu nói: "Ủm. Được..!" .

||||| Truyện đề cử: Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy |||||

Sau đó, hai người đều im lặng một hối. Dù sao đây cũng là cuộc trò chuyện bình thường của hai người từ trước tới giờ. Cho nên thinh thoảng sẽ hơi nhạt nhẽo một chút.

Thế là sau khi qua lại một lúc lâu, Hắc Đế nhìn chằm chằm vào Lão Đại một lúc nói: "Tôi đi đây."

“Ừm." Đạo Trần không biết nên nói cái gì, nhẹ gật đấu. Thực ra trong lòng ông ta lại muốn nói rất nhiều chuyện với Đạo Trần. Nhưng lại không biết nói cái gì.

Hắc Đế cắn môi một cái, cô cũng không muốn đi, cũng muốn ở lại cùng với Đạo Trần thêm một chút nữa.Nhưng... Có vẻ như, hai người bọn họ thật sự không biết nên nói chuyện gì nữa.

Thể là, hai người lại im lặng một lúc lâu. Sau đó, hai người bọn họ đột nhiên đồng thời mo miêng ra nói:

"A."

"Thì."

Hắc Đế cười một cái, nhìn Đạo Trần nói: "À, lão đầu, ông cử nói trước đi."

Đạo Trần cũng cười cười, sau đó nhìn Hắc Đế nói một cách nghiêm túc: “Cô đừng lo lắng về đạo của tôi nhé, lần trước khi giải phong không có ảnh hưởng gì đâu, thật sự không ảnh hưởng gì."

Sau khi Đạo Trần nói xong, Hắc Đế lại nghĩ một hồi lâu, nhẹ gật rồi nói: “Tôi... Tôi tin tưởng ông có thể làm được."

Sau đó, Đạo Trần lại mấp máy miệng như muốn nói chuyện, muốn củng Hắc Để nói vài chuyện, chuyện ấy giống như học sinh nói với thầy vậy, để Hắc Đế có thể thực sự tin tường ông có thể làm được, để Hắc Để không phải lo lắng nhiều cho ông.

Hắc Đế lại nhìn Đạo Trần nói trước: "Lão đấu ả, tôi tin rằng anh nhất định sẽ có thể đột phá, bởi vì nếu tôi gặp cường đại địch truy sát, tôi mà chạy không thoát ông còn phải đến cứu tôi mà, đúng không?""Cô sẽ không xảy ra chuyện, cô tuyệt đối sẽ không có chuyện gì dau!" Đạo Trần nghe Hắc Đế nói xong, trong lòng liên không suy nghĩ gì nói ra. Anh không muốn nhìn Hắc Đế xảy ra bất cứ chuyện gi hét.

Chỉ điều là bây giờ, anh vẫn chưa nói xong, Hắc Để đã đột nhiên đến bên cạnh ông ta. Sau đó Hắc Đế ôm lấy cổ của Đạo Trần. Đôi môi gợi cảm đỏ mọng ấy hôn lên môi của Đạo Trần.

"Hừm." Đạo Trần giật mình kêu lên một cái. Cả người ông ta đột nhiên trở nên trống rỗng.

Hắc Đế... Không ngờ... Thể mà lại chủ động hôn ông ta? Ứm. Cái này, cái này, cái này... Cả người Đạo Trần như chết lặng. Hai tay vẫn còn cầm bình rượu của Hắc Đế.

Mãi một lúc sau lâu, Hắc Đế mới bỏ môi của mình ra, sau đó Hắc Đế lại hôn lên mà Đạo Trắn, nhẹ nhàng nói: “Cố gắng lên nhé, chiến đầu xong, chúng ta. Kết hôn nhé."

"Tôi tin tưởng ông có thể làm được. Cuối cùng Hắc Đế cũng nở nụ cười nhìn Đạo Trần, sau đó thoắt một cái liền biến mất..

Mà Đạo Trần thì lại sững sở cả người ra một hồi lâu sau đó mới quay người nhìn về phía mà Hắc Để rời đi.Ngơ ngác, sững sờ, cả người không có một phản ứng nào giống nhau hết.