Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 301




Nửa tiếng đồng hồ sau, Hắc Đế ở trong căn phòng yên tĩnh của đạo trường, Hắc Để nằm yên bình trên một chiếc giường vô cùng đơn giản. Đúng vậy, không ai có thể ngờ được rằng Hắc Đế, người oai phong lẫm liệt trên mọi phương diện và áp đảo toàn bộ chiến trường bên ngoài lãnh địa, nơi ở của cô lại đơn sơ như vậy, thực sự đơn giản, chỉ là có một chiếc giường trơ trọi, vài bộ bàn ghế. Rất cô đơn...

Lúc này, hơi thở của Hắc Đế đã ổn định lại rồi, nhưng cô vẫn còn vô cùng yếu ớt, cũng may là sức sống của cô đã khôi phục lại rồi. Ngồi bên cạnh giường của Hắc Đế, Hạo Thiên nắm chặt tay Hắc Đế và nói: "Chị ơi, chị A phải chịu đựng được, chị nhất định sẽ tỉnh lại thôi. Chị đã hứa với em là muốn giúp em chinh chiến thiên hạ, bây giờ vẫn chưa đầu vào đâu hết, chị, kẻ địch của em vẫn còn rất rất nhiều đó, em... vẫn rất cần chị giúp đỡ mà..."

Mất của Hạo Thiên lúc này đã khôi phục lại chút thần sắc của người bình thường, nhưng vẫn đỏ ngầu đây những tia máu, không ai có thể hiểu được tình cảm giữa anh và Hắc Để rốt cuộc sâu đậm đến mức nào.

Lúc này, sắc mặt Hạo Thiên cũng vô cùng tái nhợt, hơi thở thì vô cùng yếu ớt. Vừa nãy anh vì để giết Giới Tam mà anh phải triệu hồi Đế Kiếm. Mặc dù lúc này Hạo Thiên vẫn còn tỉnh táo, nhưng anh chỉ là đang cổ chấp kháng cự mà thôi. Vết thương bên trong cơ thể anh vốn đã cực kỳ nghiêm trọng, nhưng anh chỉ hôn mê nửa giờ, sau đó anh tự cưỡng chế để bản thân tính lại. Bởi vì... anh muốn ở bên cạnh chăm sóc cho Hắc Đế... "Bùm..." tiếp sau đó, lúc Hạo Thiên đang ở bên giường nói chuyện với Hắc Đế, không gian bên ngoài xảy ra chấn động, ngay sau đó Đạo Trần toàn thân đầy máu nhếch nhác quay trở lại. Lúc này, trong tay Đạo Trần cầm một nửa bộ xương thân vàng ánh sáng rực rỡ.

Khi đại trưởng lão nhìn thấy bộ xương thân vàng trong tay Đạo Trần, ánh mắt ông ta chợt co rút lại, bởi vì đó chính là nửa phần thân thể của người bảo vệ quy tắc! Không ai có thể tưởng tượng được Đạo Trần lại có thể ngang tàng như vậy. Lúc này, trong lòng đại trưởng lão chợt nhớ lại một chuyện. Đó là chuyện của nửa tháng trước, khi ông ta lao tới chiến trường bên ngoài để ứng Le cứu Hạo Thiên, ngay lúc ông ta chuẩn bị xuất chiêu, ông ta đã cảm nhận được một luồng khí khiến ông ta cảm thấy sợ hãi. Chỉ là lúc đó tình hình nguy cấp nên ông ta cũng không thèm nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ khi nghĩ lại, ông ta đột nhiên hiểu ra rằng cái luồng khí đáng sợ kinh người mà ông ta cảm nhận được ở chiến trường bên ngoài lúc trước, chính là người đang đứng trước mặt ông ta bây giờ, Đạo Trần. Đồng thời đại trưởng lão cũng hiểu ra, cho dù là lúc đó ông ta không kịp xuất hiện kịp vào thời khắc cuối thì e rằng Đạo Trần cũng có thể hóa giải phong ấn và cứu Tiêu Hạo Thiên mà thôi ra... "Đạo Trần... Tiền bối..." Đại trướng lão cúi đầu hạ thấp giọng nói với Đạo Trần.

Đạo Trần gật gật đầu "ừ" một tiếng coi như là để chào hỏi đại trướng lão, sau đó ông ấy bước nhanh tới trước mặt Hắc Đế đang hôn mê. Ông ấy cau mày trầm tư. "Tiền bối Đạo Trần, ngài nhất định phải cứu lấy chị tôi... tôi cầu xin ngài đó..." Tiêu Hạo Thiên nhìn Đạo Trần bằng ánh mắt sáng rực. Hiện tại Hắc Để coi như là xong rồi, cho dù sau này Hắc Để có thể tỉnh lại được đi chăng nữa, thì cô cũng không còn bất kỳ năng lực chiến đấu nào nữa.

Đạo Trần gật đầu, sau đó lông mày càng nhíu lại sâu hơn, đúng lúc ông ấy chuẩn bị đem nửa bộ xương thân vàng kia nghiên nát thành bột. Đại trưởng lão đột nhiên nghĩ ra điềt gì đó, ông ta vội vàng bước tới trước mặt Đạo Trần lấy ra từ trong túi hai khối tinh thể pha lê tràn đầy năng lượng đưa cho Đạo Trần rồi nói: "Tiền bối Đạo Trần, đây là là hai quả pháp tương đạo. ông thử xem xem nó có tác dụng đối với vết thương của cô Hắc Đế hay không?

Hai quả pháp tương đạo trong tay Đại trưởng lão, trước đây tại trụ sở chiến tranh Đại Bồ đã được Đạo Nhất đem ra bồi thường cho trụ sở chiến tranh Việt Nam. Ý định ban đầu của Đạo Nhất cũng là để cho Đại trưởng lão nhận lấy nó, tranh thủ sức chiến đấu của mình để tăng thêm một bậc nữa. Nhưng vào giờ phút này, Đại trưởng lão lại không chút do dự mau chóng lấy ra đưa ngay cho Đạo Trần.

Hạo Thiên cũng vội vàng lấy ra một nửa viên ngưng tụ vận khí quốc gia của bộ chiến tranh Đại Bồ đưa cho ông ấy. Đại trưởng lão và Tiêu Hạo Thiên bọn họ ai cũng đều không chút do dự mà không giữ lại thứ gì cho bản thân.

Nhưng Đạo Nhân hít một hơi thật sâu, cau mày lắc đầu nói: "Các người cất hết đi, vết thương của Hắc Đế, chỉ cần có năng lượng của nửa bộ xương đạo thế này là đủ rồi, hơn nữa đây còn là nguồn năng lượng thuần khiết nhất."

Sau đó Đạo Trần không nói thêm bất kỳ điều gì nữa, mà là bàn tay to lớn của ông ấy đột nhiên xiết chặt lại, nửa bộ xương trong tay ông ấy đều bị nghiền nát, biển thành ánh sáng màu vàng kim, sau đó ông ta đem nó rắc lên trên người Hắc Đế.

Khi những bột ánh sáng màu vàng kia từ từ ngấm vào cơ thể, thì hơi thở của của Hắc để cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn. Đợi sau khi vô số bụi ánh sáng vàng đều được dung hòa vào cơ thể của Hắc Đế, thì hơi thở của cô đã hoàn toàn hồi phục trở lại ở mức độ như người bình thường, chỉ có điều ở trận chiến trước đó, thứ mà cô bị tiêu hao đi không chỉ có thân thể, mà còn có tinh thần còn có võ đạo của bản thân cô nữa. Vì vậy lúc này tuy là những vết thương trên người Hắc Đế đã hồi phục lại khá nhiều rồi nhưng cô vẫn không tinh lại, vẫn đang trong trạng thái hôn mê bất tinh.

Sau đó Đạo Trần ngừng lại một lát, rồi lấy ra ba cây có sinh hồn, đây cũng chính là loại cỏ sinh hồn đã cứu Dương Tú Anh tỉnh lại, Đạo Trần lại một lần nữa nghiền nát ba cây có sinh hồn sau đó để nó hòa vào bên trong bằng việc đắp nó lên trán của Hắc Đế

Lúc này thì Hắc đế đang hôn mê, nhưng khuôn mặt cô đã thoảng hiện lên một tia thoải mái, sau đó lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ...

Giờ phút này, thì vết thương của Hắc Đế, dù là về thể xác hay tinh thần gần như đã được Đạo Trần chữa trị khỏi, nhưng chỉ riêng có võ công của Hắc Đế đã hoàn toàn mất đi. Khi Hắc Để một mình đại chiến với năm cường giả cấp tôn để cu giai, cô đã tiêu hao quá nhiều võ công của mình, và chính lúc đó, cô đã tự hủy hoại tương lai của chính mình. Sau đó, Hắc Đế còn bị Giới Tam rút ra kim thân khi cô vẫn còn sống sờ sờ. Vì vậy, võ công của Hắc Đế đã bị hoàn toàn bị hủy hoại!

Lúc này lông mày của Đạo Trần lại tiếp tục cau lại sâu hơn, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, ông ấy liếc nhìn Hắc Đế đang hôn mê sâu trên giường, chậm rãi nói: "Cũng không hẳn, theo suy luận của tôi năm năm trước, thì tương lai của cô là vô hạn. Nó sẽ vượt qua tôi. Cô sẽ chiến đấu với cả thiên hạ, theo lý mà nói, thì cô sẽ không bị hủy đi võ công đâu.."

Đạo Trần cau mày lẩm bẩm nói, đúng vậy, đối với cấp độ cường giả hiện giờ của ông ấy, ông ấy ít nhiều cũng có thể nhìn rõ ra thiên cơ, tính ra được một vài điều.

Năm năm về trước, khi Đạo Trần gặp Hắc Đế, ông ấy đã mơ hồ cảm giác được Hắc Để có chút khác biệt. Cho nên lúc đó Đạo Trần làm như vô tình mà cổ ý đào tạo Hắc Đế. Và quả nhiên là, với sự âm thầm giúp đỡ huấn luyện của Đạo Trần, Hắc Đế đã chinh phục khắp nơi trên chiến trường bên ngoài, chỉ trong vài năm, cô đã trực tiếp đột phá đến bậc tôn đế cao giai. Trở thành người mạnh nhất của cấp bậc để cấp thất giai! Vì vậy cho nên lúc đó Đạo Trần rất chắc chắn về tính toán của mình. Những viễn cảnh ngày hôm nay như thế này lại khiến Đạo Trần rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân. Liệu võ công của Hắc Đế hoàn toàn bị phế bỏ thật sao? Loại thương tật như vậy, có là ông ấy thì cũng không thể hồi phục nổi. Nhưng vào lúc này, điều mà Đạo Trần, Đại trưởng lão và những người khác đều không hề biết là khi Đạo Trần đang tự lẩm bẩm một mình, thì Hạo Thiên, người đang cúi đầu ngồi bên giường của Hắc Đế, đột nhiên trong đầu không tự chủ được mà nảy ra một suy nghĩ. Ngay sau đó, Hạo Thiên bắt đầu âm thầm tính toán tính khả thi...

Vào thời khắc mà Đạo Trần vội vàng trở lại đạo trường Hắc Để để giải cứu Hắc Đế. Ở bờ biển chiến trường bên ngoài lãnh địa Mạch Nhất bị trọng thương, người dính đầy máu, trên tay hắn ta cầm một cánh tay đã bị Đạo Trần chặt đứt, trong mắt hắn ta hiện lên một tia sợ hãi, hắn ta không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ dừng lại, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của hắn ta biến mất, rời khỏi chiến trường bên ngoài, nhanh chóng trở về đạo trường mà hắn ta đang ở. "Đạo Trần... Đạo Trần! Ông rất giỏi, rất giỏi! Khả năng giấu giếm tài tình! Nhưng mối thù với ông ngày hôm nay, tôi đã ghi nhớ, sau này ông nhất định sẽ phải trả lại tôi gấp mười lần!" Trong lòng Mạch Nhất suy nghĩ rất nặng nề, đúng vậy, trong trận chiến ban nãy, hắn ta đã hoàn toàn bị Đạo Trần lấn át. Hơn nữa nếu không phải trong thời khắc cuối cùng, hắn ta cưỡng ép nő tung nửa thân đạo thể của mình, e rằng hắn ta muốn thoát cũng chẳng thoát được,...

Lúc đó, Mạch Nhất đã quyết định, bây giờ hắn ta sẽ phải mau chóng trở lại bên trong đạo trường, sau đó đóng cửa toàn bộ đạo trường, liều mạng luyện tập để tăng cấp độ, nếu không tiến lên cấp độ cao hơn thì hắn ta tuyệt đối sẽ không bao giờ ra mặt! Hoặc ít nhất thì cô cũng phải nhanh chóng dưỡng thương, hồi phục đạo thể. Nếu không, thì một lát sau, e răng khi hắn ta bị mấy người hộ vệ cấp Tôn Thiên truy sát, hắn ta sẽ không thể chống cự được. Bây giờ hắn ta đã bị thương rất nghiêm trọng! Hắn ta đã bị thương đến căn cơ.

Nửa giờ đồng hồ sau, Mạch Nhất tại khu vực biên giới chiến trường bên ngoài, trong một đạo trường mà khắp nơi đều là biển sâu hoang đảo, Mạch Nhất vội vã trở về với thân thể bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Có điều đợi sau khi Mạch Nhất trở về đạo trường của mình, thì hẳn ta đã hoàn toàn sốc, đứng ngơ người ra tại chỗ, bởi vì lúc này đạo trường của hắn ta đã hoàn toàn bị phá hủy toàn bộ, những công trình kiến trúc đều bị sup đổ. Hơn nữa, những người mà hồn ta để lại trong đạo trường, ba kẻ bảo vệ quy tắc Tôn để cấp Cửu giai đinh phong giờ phút này đều đã bỏ mạng ở đây. Ba kẻ bảo vệ quy tắc Tôn để này so với cấp Đế cửu giai đỉnh phong bình thường còn mạnh hơn nhiều, nhưng bọn họ toàn bộ đều đã...chết hết rồi! "Tất cả tất cả đều đã chết..." Mạch Nhất tự lẩm bẩm một mình không thể tin được, lúc này trong ánh måt Mạch Nhất hiện lên một tia sợ hãi. Nhưng Mạch

Nhất không dám chạy, bởi vì lúc này bóng dáng của đám người đã xuất hiện ở trước mặt ông ta. Người đứng đầu ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn ông ta. Và sau người đó còn có năm kẻ bảo vệ các quy tắc cấp Thiên khí thế mạnh mẽ. Hơn nữa, lúc này đầu kiếm của năm người bảo vệ quy tắc cấp Thiên vẫn còn giọt máu đỏ tươi đang nhỏ xuống từ từ...

Vừa rồi rõ ràng là không mất quá nhiều thời gian để phương phá hủy đạo trường của hắn ta. Chính vào lúc này, diện trực tiếp với Mạch Nhất, trên ghế trước kẻ bảo vệ quy tắc có năm đạo hào quang lao ấy đang ngồi ghế, khoác chiếc áo choàng bạch kim nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lùng. "Đạo Đạo Nhất..." Giờ phút này, đạo chủ Mạch Nhất run lên, bởi vì nếu như mặt với Đạo Trần người đang ở khu vực chiến trường bên ngoài, thì hắn ta còn dám khiêu chiến với Đạo Trần. Còn đối mặt với Đạo Nhất người từng là anh trai của Đạo ông ta ngay cả dũng khí để chiến đấu cũng không có, thậm chí nói ra là... không dám!

Lúc này, Đạo Nhất nghiêng người ngồi ở trên ghế, liếc mắt nhìn Mạch Nhất một cái, châm chọc nói: "Chạy đi? Tại sao không chạy nữa à?"

Vẻ mặt của Mạch Nhất vô cùng chua xót, lúc này Đạo Nhất đang ngồi đối diện với hắn ta, khiến hắn ta bị áp lực rất lớn. Nhưng giờ phút này hắn ta biết rất rõ răng, đừng nói đến việc hiện tại hắn ta bị thương nặng, mà cho dù có không bị thương nặng đi chăng nữa, thì gặp phải Đạo Nhất, hắn ta cũng không thể chạy thoát được. Sức chiến đấu của Đạo Nhất là mạnh nhất trong số các đạo của những kẻ bảo vệ quy tắc trong bọn họ.

Đạo Nhất, tôi là một trong những đạo chủ trấn thủ trong đại doanh của căn cứ, ông...ông không thể giết tôi!" Mạch Nhất nuốt nước bọt một cách khó khăn, nói chuyện có chút run sợ. "Ha... sợ rồi sao? Trước đây, ông ra chiến trường bên ngoài đã ra tay như thế nào với người em của tôi, không phải là ông rất điên cuồng sao? Nào tới đây, bây giờ ông điên cuồng lại một lần nữa cho tôi xem nào? Nào... bắt đầu đi ra tay đi..." Đạo Nhất cười khểnh, nhìn Mạch Nhất với ánh mắt vô cùng khinh thường, ông ấy châm chọc nói. "Đạo Nhất! Ông giết kẻ bảo vệ quy tắc cấp Thiên dưới trướng của tôi, trụ sở... sẽ không, sẽ không buông tha cho ông đâu!" Mạch Nhất lúc này chỉ có thể răng lợi mà áp chế Đạo Nhất với danh nghĩa trụ sở của kẻ bảo vệ các quy tắc.

Một lát sau, Đạo Nhất dường như cũng tỏ vẻ hiểu gật đầu nói:"... ông không nói thì tôi quên mất đấy, nhưng trụ sở chính không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, cũng không biết rằng tôi đã làm điều đó, hoặc đạo chủ Mạch Nhất, ông có muốn đến trụ sở để cáo không? Tổ cáo tôi sao?

Lúc này toàn thân Mạch Nhất bất giác run lên cầm cập, trong lòng hắn ta càng thêm sợ hãi. Bởi vì vào lúc này, hắn ta đã cảm nhận được một tia giết người lạnh lùng từ trên người Đạo Nhất đang ngồi đối diện với ta. Lúc này, hắn ta mới hiểu Đạo Nhất thực sự muốn giết ta!

Sau khi Mạch Nhất hiểu ra mọi chuyện, hắn ta hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự ngột ngạt vào bên trong, cúi đầu nói với Đạo Nhất: "Là một thế lực vô danh đã đến khiến bọn Giới Nhị phải chết trận. Không liên quan gì đến đạo chủ Đạo Nhất cả! Đạo chủ Đạo Nhất đến đây là để cứu tôi...

Sau đó, Đạo Nhất gật đầu một cái, tiếp tục nhìn về phía Mạch Nhất nói: "Ừ, vậy cái tên thuộc hạ chết ở khu vực bên ngoài chiến trường lãnh địa thì sao, là Giới Tam đúng không? Bọn họ cũng là bởi vì trên đường vội vàng đến chiến trường bên ngoài, mà bị những thể lực vô danh ẩn nấp tập kích, dẫn đến chết đúng không? "

Mạch Nhất thân thể càng thêm run rẩy, trong lòng càng thêm chua xót. Hẳn ta có ý định muốn tình muốn rút kiếm và đánh về phía Đạo Nhất. Nhưng... cuối cùng, hån ta không dám, thực sự hắn ta không có cái gan lớn như vậy..

Sau đó Mạch Nhất nhục nhã gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là như vậy, cảm... cảm ơn đạo chủ Đạo Nhất đã giúp đỡ." "Ừ... được, vậy ông cứ báo cáo với trụ sở như vậy đi.." Ngay sau đó, Đạo Nhất gật đầu tỏ vẻ hài lòng, tiếp theo hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, nhưng khi Đạo Nhất định rời đi, đột nhiên ông ấy quay lại và liếc nhìn cánh tay bị gãy mà Mạch Nhất đang cầm trên tay và nói: "Ồ, đúng rồi, đạo chủ Mạch Nhất, cái tay kia của anh, tôi giúp anh nổi lại nhé..." "Sượt... bụp!" Sau khi Đạo Nhất nói xong, Đạo Nhất đột nhiên giơ tay chỉ vào cánh tay bị gãy trên tay của Mạch Nhất, ngay lập tức, một tiếng nổ "bùm" phát ra.

Cánh tay bị gãy của Mạch Nhất lập tức nổ tung hóa thành xương máu tràn ngập trên bầu trời. Che kín toàn bộ thân thể của Mạch Nhất...

Đạo Nhất quay đầu nhìn Mạch Nhất hỏi: "Haha... Mạch Nhất huynh, thấy sao? Huynh không cảm ơn tôi sao?"

Mạch Nhất lúc này răng môi đều run lên cầm cập, lúc Đạo Nhất ra tay, hắn ta còn chưa kịp phản ứng, thì Đạo Nhất đã làm nổ tung cánh tay bị gãy đang năm trong tay ông ta! Nhưng so với sự sợ hãi, sự xấu hổ trong lòng Mạch Nhất lúc này đã lên đến cực điểm. Đạo Nhất quá hống hách, hơn nữa ông ấy còn nói những lời ba hoa trước mặt hắn ta. "Cảm ơn Cảm ơn Đạo Nhất huynh..." Mạch Nhất cúi đầu, run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói. "Ồ? Ông đang nói cái gì vậy? Giọng nhỏ quá, tôi không nghe thấy.." Đạo Nhất tiếp tục nhếch mép nhìn vị đạo chủ đang cúi gằm mặt ở đằng xa. “Mạch Nhất cám ơn Đạo Nhất huynh đã ra tay giúp đỡ!" Mạch Nhất lớn tiếng nói với Đạo Nhất. "Haha. không cần cám ơn đầu, đồ rác rưởi, nghe cho rõ đây, nếu ông còn dám ra chiến trường bên ngoài làm phiền em trai Thanh Tu của tôi, tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ gia tộc của ông!" Đạo Nhất lạnh lùng nói xong, mang theo sau lưng năm kẻ bảo vệ quy tắc cấp Thiên rời đi. "Aaaa!" Sau khi Đạo Nhất đi được một lúc lâu, bên trong đạo trường của Mạch Nhất, hån ta gầm lên tức giận, đạo trường của hắn ta bị hủy diệt rồi, toàn bộ thuộc hạ cũng bị giết hết cả rồi.

Tức giận như thế, nhưng hắn ta đều phải nuốt hết mọi thứ vào trong... còn nếu như hắn ta không có thân phận đạo chủ của kẻ bảo vệ quy tắc, khiến cho Đạo Nhất phải kiêng dè một chút, thì rất có thể, hôm nay... hån ta đã chết rồi... chết thật rồi.

Mạnh mẽ bá đạo. Thực ra lúc nãy khi ở bên trong đạo trường của Mạch Nhất, Đạo Nhất căn bản không cần phải tự mình ra tay, mà là để ba kẻ bảo vệ cấp Thiên dưới trướng của ông ấy, đối đầu với ba kẻ bảo vệ cấp Thiên của đối phương, sau đó thì không xảy ra bất kỳ sự cố nào cả, các tướng lĩnh dưới trướng của Đạo Nhất toàn thắng. "Đạo chủ, tại sao vừa rồi ngài không giết tên Mạch Nhất đó đi? Mạch Nhất đã bị trọng thương, cho dù đạo chủ ngài không ra tay, mấy anh em chúng tôi cũng có thể vây giết hắn! Nếu như đạo chủ muốn, mấy anh em chúng tôi nguyện vì đạo chủ mà hi sinh chuyến này!" Giờ phút này một thuộc hạ dưới trướng của Đạo Nhất kẻ bảo vệ quy tắc Thiên cấp có lực chiến vượt qua đỉnh cấp Cửu giai của Để cấp, vừa bay nhanh về phía trước, vừa chờ lệnh của Đạo Nhất. Làm một thủ hạ chẳng lẽ không nên san sẻ, giúp đỡ cho chủ nhân của mình sao?

Nhìn xem, có một điều không thể không nói, đó chính là, người giàu với người nghèo, ắt có kẻ phải chết, mà vật có chất lượng so với vật kém chất hơn ắt sẽ có một món bị bỏ đi. Những binh lính dưới trướng của Đạo Nhất kia vậy mà lại dám trực tiếp vung đao với đạo chủ nhất tôn.

Cái khác không nói, chỉ vì bọn họ là tùy tùng của Đạo Nhất. Đạo Nhất mạnh mẽ bá đạo vô song, thì bọn họ cũng như vậy!

Nhưng ngay sau đó, Đạo Nhất liền nhíu mày, lắc lắc đầu nói: "Không cần, Mạch Nhất coi như phế rồi, nếu như đời này cô ta không gặp được kỳ tích, vậy cô ta không thể nào đột phá lên cấp bậc cao hơn nữa rồi. Mạch Nhất không đáng để lo, điều ta kiêng kị chính là mấy lão già bên trụ sở trung ương kia, bây giờ cứ nhẫn nhịn thêm một chút, đợi sau khi ta đột phá thêm một bậc nữa, mấy lão già bên trung ương kia còn dám hoa tay múa chân với ta, ta mà nói không nghe vậy thì giết một hai tên! Cái ngày sư phụ của ta chết, ta luôn cảm thấy rất kì lạ, bây giờ không nói cái này nữa, đến chiến trường biên giới đã..."

Mấy chục phút sau, đoàn người đạo chủ Đạo Nhất đã đến bên rìa của chiến trường biên giới. Mà sau khi Đạo Nhất đến nơi này, bóng hình của ông ấy không kiềm chế được mà dừng lại một chút. Nhìn sông núi, nhìn đất đai ở chiến trường biên giới, trong lòng ông ấy vô cùng phức tạp.

Đúng vậy, ông ấy cũng từng đi ra từ chỗ này chưa lâu. Hơn nữa trước đây vì cãi nhau với Đạo Trần nên mới ra đi. Ông ấy với Đạo Trần chọn hai con đường khác nhau, vậy nên hai anh em họ mới đường ai nấy đi như bây giờ. "Đạo chủ..." Ngay lúc đó, một cường giá dưới trướng của Đạo Nhất trông thấy thần sắc thương cảm hiện trên mặt ông ấy, bèn lo lång mà hỏi Đạo Nhất một câu. Đạo Nhất hít sâu một hơi, đè nén lại cảm giác phức tạp trong lòng, gật đầu nói: "Được rồi, đi thôi, đi gặp sư đệ của ta một chút..."

Lại mấy chục phút trôi qua, đám người Đạo Nhất lạ xuất hiện ở trước cổng đạo trường của Hắc Đế. Đạo Nhất vừa xuất hiện. Bóng dáng của Đạo Trần liền xông từ trong phòng ra, Đạo Trần lạnh lùng nhìn Đạo Nhất, rồi hừ lạnh một tiếng nói: "Ông tới đây làm gì? Cút ra ngoài ngay!"

Thân thể Đạo Nhất khẽ run lên, nhưng ngay lập tức, trên khuôn mặt vốn luôn lạnh như băng ấy, lại nở một nụ cười, ông nói với Đạo Trần: "Ặc, cái đó... em đừng có tức giận mà, anh không phải là nghe nói Hắc Đế bị thương còn gì? Anh đến xem giúp em, cái gì nhi... sư đệ, anh... Anh dù sao cũng là nhất tôn đạo chủ mà. Để anh vào đi, chắc... chắc anh có thể giúp đỡ đôi chút đấy..."

Giờ phút này, khi Đạo Nhất nói chuyện với Đạo Trần, năm tên thủ hạ mình đồng da sắt của ông ấy đều vội vàng quay đầu đi chỗ khác. Chủ thượng này của bọn họ á, sợ là chỉ khi đứng trước mặt Đạo Trần mới có thái độ như vậy thôi. Mà trên thế giới này, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Đạo Trần mới dám nói chuyện như vậy với Đạo Nhất. Đạo Nhất ấy à, tính đến hôm nay, chắc cũng chỉ có mấy người có thể vượt qua ông thôi.

Sắc mặt Đạo Trần cực kỳ âm trầm, hiện tại tâm tình ông vô cùng không tốt. Đúng vậy, chính là trong một tiếng đồng hồ vừa rồi, ông đã thử mười mấy phương pháp lên người Hắc Đế, muốn lần nữa thức tỉnh võ đạo của Hắc Đế.

Nhưng... Vô dụng! Kim thân của Hắc để đã bị lấy mất, tạo thành vết thương chí mạng của cô. Căn cơ đã bị phế bỏ, sau này cho dù có tu luyện kiểu gì cũng không thể đột phá lên Để cấp nữa rồi.

Đạo Nhất cũng hiểu tâm trạng hiện giờ của Đạo Trần, vì thế liền thu lại nụ cười trên mặt, thở dài, tâm tình vô cùng phức tạp mà đưa ánh mắt lên người Đạo Trần nói: "Sư đệ, để ta vào đi..."

Lúc này Đạo Trần mới khẽ gật đầu: "Được, hi vọng ông có thể giúp chút gì..." "Ừ, nhất định sẽ giúp được, em yên tâm, có anh ở đây, em yên tâm là được, chắc cũng giúp được ít nhiều gì đấy...", Đạo Nhất vội gật đầu, vỗ ngực hứa hẹn.

Ừ... Mười phút sau, Đạo Nhất mặt đầy mồ hôi bước ra, sắc mặt rất khó coi, vô cùng xấu hổ mà nhìn Đạo Trần đang đứng bên cạnh nói: "Thật xin lỗi, sư đệ, không được rồi, căn cơ đã bị phế mất, cho dù sau này hồi phục, cũng tốt nhất không nên đi tiếp con đường võ đạo nữa, nếu cưỡng ép đi tiếp, vậy cả đời này cũng không có cách nào đột phá lên Đế cấp..."

Vừa rồi Đạo Nhất cũng đã kiểm tra qua tình hình của Hắc Đế, cũng đã dùng mấy loại phương pháp, nhưng đều không có chút tác dụng nào cả. Võ đạo của Hắc Đế vẫn như cũ, không có chút phản ứng nào. Đương nhiên là sẽ không có phản ứng, bởi vì võ đạo của Hắc Đế đã biến mất hoàn toàn rồi...

Đạo Trần hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đen đến mức dọa người, nhìn chằm chằm Đạo Nhất rồi quát: "Cút..." "ẶC..." Đạo Nhất ngẩn ra. Đang lúc chuẩn bị mở miệng giải thích tiếp với Đạo Trần, liền thấy Tiêu Hạo Thiên sắc mặt nhợt nhạt từ ngoài cửa đi vào.

Tiêu Hạo Thiên nhìn hai vị Cường giả cái thế đang đứng trong phòng, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Không, hai vị tiền bối, chúng ta... vẫn còn một con đường nữa, chỉ là, tôi cần đến sự giúp đỡ của hai vị..." "Hử? Còn có một cách khác có thể thức tỉnh võ đạo của Hắc Đế?", ngay lúc này, khi từng lời, từng chữ của Tiêu Hạo Thiên rơi xuống, trong trông lát, ánh mắt của Đạo Nhất và Đạo Trần đều hướng về phía anh.

Giờ phút này, Đạo Nhất cùng Đạo Trần hai vị Cường giả cái thế đều cau mày thật sâu, nhìn chằm chắm vào Tiêu Hạo Thiên. Đến hai người bọn họ đều không có cách nào, chẳng lẽ Tiêu Hạo Thiên còn có ư?

Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng mà gật gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta vẫn còn một con đường có thể đi!"

Cuối cùng Tiêu Hạo Thiên nói xong, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nhìn đám người Đại trưởng lão ở bên ngoài nói: "Đại trưởng lão, làm phiền các ông ở bên ngoài giữ cửa, đừng cho bất kì người nào tiến vào quấy rây chúng tôi..!" Tiêu Hạo Thiên nói một cách hết sức trịnh trọng. "Được!" Đại trưởng lão đến hỏi cũng không hỏi, đã gật đầu đồng ý, sau đó đem theo đám người Nhị trưởng lão đi ra ngoài. Rất nhanh liền phân công ra tứ phía, bắt đầu hộ vệ.

Đạo Nhất thấy dáng vẻ nằm chắc trong lòng bàn tay này của Tiêu Hạo Thiên, vậy nên cũng ra lệnh cho năm vị có sức chiến đấu mạnh mẽ, cùng kẻ bảo vệ quy tắc Thiên cấp có lực chiến vượt qua đỉnh cấp Cửu giai của Đế cấp, mà mình mang đến: "Các cậu bảo vệ bốn phía! Bất luận là ai cũng không được bước vào, ai dám xông vào, vậy cũng phải bước qua xác của các cậu đã!" "Rö!", lời của Đạo Nhất vẫn trước sau như một, mạnh mẽ và bá đạo, mà năm vị Cường giá dưới trướng ông cũng không chút do dự, rất nhanh liền hợp tác cùng nhóm người Đại trưởng lão, phân ra bốn phía của đạo trường, giờ phút này bốn phía đạo trường có tổng cộng chín vị Cường giả Đế cấp Cửu giai, âm thầm trông nom, cái loại trận doanh kinh khủng như này, cho dù là Mạch Nhất trong thời kì hoàng kim đến, cũng có thể chặn được.

Sau khi chín vị Cường giả cấp Cửu giai ở bên ngoài đã vào vị trí, ánh mắt của Đạo Nhất và Đạo Trần mới lần nữa đặt lên người Tiêu Hạo Thiên. Tiêu Hạo Thiên yên lặng khẽ động, toàn thân giống như đông cứng lại tạo thành hư ảnh Khải.

Giây tiếp theo, Tiêu Hạo Thiên cắn thật chặt răng, phịch nhẹ một tiếng, trên người Tiêu Hạo Thiên lại bắn ra một tia huyết vụ. Cuối cùng hư ảnh của Đế kiếm cũng dần dần hiện ra. "Thanh kiếm này... Mạnh thật... Đây là gì vậy?!", sau khi thấy Tiêu Hạo Thiên triệu hoán ra hư ảnh của Đế kiếm, mắt của Nhất Đạo co lại một cái thật mạnh, đến cả một Cường giả cái thế khủng bố đến cực điểm như ông còn cảm nhận được một tia khủng bố lớn từ Đế kiếm này.

Mà Đạo Trần ở bên cạnh cũng không kém ông là bao, chỉ là hư ảnh của một thanh kiếm, vậy mà có thể phát ra khí thế như vậy, thì cũng lờ mờ đoán được không hề kém hơn của ông với Đạo Nhất rồi. "Còn một đường mà cậu nói, chắc không phải là... Chân Hoàng Lộ chứ?", sau một khắc, Đạo Trần như thể đột nhiên nghĩ ra một cái gì đó, sắc mặt hơi đổi hỏi Tiêu

Hạo Thiên. Bởi vì lúc này, từ trên người Tiêu Hạo Thiên ông cảm nhận được một loại hơi thở của Chân Hoàng Lộ.

Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu nói với Đạo Trần và Đạo Nhất: "Không sai, trên người tôi vẫn còn một đường truyền thừa của Chân Hoàng Lộ..truyền thừa của Thượng cổ Chân Hoàng Lộ!" "Âm...!" Thời điểm này, sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, hư ảnh Đế Khải trên người anh kia đột nhiên tràn ra một tia khí tức mang phong cách cổ xưa của Chân Hoàng Lộ. Hai đường! Đúng vậy, bên ngoài không ai biết rằng, Tiêu Hạo Thiên từ đầu đến cuối có hai đường Chân Hoàng Lộ.

Mà giờ phút này, Đạo Trần âm trầm nhìn Tiêu Hạo Thiên một cái, gật đầu: "Thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi, bảo sao cấp bậc Chân Hoàng Lộ của cậu lại có thể ngang hàng với với cấp bậc của Cường giả Để cấp, thậm chí còn mạnh hơn một phần, thì ra... trên người cậu có hai đường Chân Hoàng Lộ... Cậu... rốt cuộc là ai?"

Đạo Trần gắt gao nhìn Tiêu Hạo Thiên, tại nơi sâu thẩm của đôi mắt ấy là tràn ngập sự không thể tin được. Nhưng đồng thời, ông đối với việc Tiêu Hạo Thiên dám ở trước mặt ông và Đạo Nhất lật con át chủ bài, cũng cảm thấy khâm phục. Thượng cổ Chân Hoàng Lộ đấy, hơn nữa, cảm giác còn vô cùng mạnh, mạnh một cách không thể hình dung được, đường Chân Hoàng Lộ này so với Để lộ bình thường còn mạnh hơn rất nhiều, rất nhiều... "Hít hà.." mạnh đến cấp Cường giả cái thể như đạo chủ Đạo Nhất giờ khắc này cũng phải hít một ngụm khí lạnh. Thượng cổ Chân Hoàng Lộ. Rốt cuộc là Chân Hoàng Lộ của ai? Mạnh mẽ như thế! Mảnh đất lớn Long quốc kia, quả nhiên là nội tình thâm hậu...

Chỉ là giây tiếp theo, Tiêu Hạo Thiên lại không trả lời câu hỏi của Đạo Nhất mà hít một hơi dài, trầm giọng nói: "Hai vị tiền bối, chuẩn bị cho tốt, tôi bắt đầu tách nó ra đây, hiện nay căn cơ võ đạo của chị tôi đã bị tổn thương, đời này không thể tiến lên con đường Đế lộ nữa. Nếu đã vậy, vậy thì để cho chị ấy đi con đường này, thượng cổ... Chân Hoàng Lộ!"

Lời vừa nói xong, Tiêu Hạo Thiên liền muốn chủ động động thủ tách rời. Nhưng vào lúc anh vừa định ra tay, lại bị Đạo Nhất và Đạo Trần ngăn lại.

Đạo Nhất nhìn thật sâu Tiêu Hạo Thiên, lại ngẩng đầu nhìn hư ảnh màu đen dày đặc của Để Khải sau lưng anh, ánh mắt vô cùng phức tạp: "Tiểu tử! Cậu... Cậu có biết cậu đang làm gì không hả? Thượng cổ Chân Hoàng Lộ! Cái này! Cái này chính là phước lớn mà ông trời cho cậu đấy! Cậu có biết nó đại biểu cho cái gì không? Cậu có hiểu không hả?" "Ha ha, tiền bối Đạo Nhất, ông yên tâm đi, tôi biết tôi đang làm gì, tôi hiểu...!", Tiêu Hạo Thiên cười nói. "Cậu hiểu cái quỷ ấy! Cái này con mẹ nó chính là thượng cổ Chân Hoàng Lộ, không phải ở thế giới thật đâu, cậu có biết, hai đường Chân Hoàng Lộ trên người cậu sau này nếu dung hợp lại, sau khi tiến đến cái nơi gọi là Chân Đế kính trong truyền thuyết, cậu sẽ mạnh ở cái mức độ nào không? Hả??" "..." Tiêu Hạo Thiên ngẩn người ra, nhưng ngay sau đó liên cười không nói gì, mà chỉ tiếp tục chủ động tách. Đường lộ này của ai Tiêu Hạo Thiên đương nhiên biết, là của Thiên Hạ đấy, hai nghìn năm trước, Đại tướng dưới trướng của Doanh Đế, Trấn Quốc đại tướng quân, của Thiên Hạ đấy... Thiên Hạ mạnh đến nhường nào? Chỉ sợ trên đời này không ai rõ hơn Tiêu Hạo Thiên- người tận mắt chứng kiến cảnh Thiên Hạ động thủ. Nhưng vì Hắc Đế, Tiêu Hạo Thiên cảm thấy rất xứng đáng, thật sự rất xứng đáng...

Nhưng giây tiếp theo, chính vào lúc Tiêu Hạo Thiên lại muốn động thủ một lần nữa, Đạo Trần cũng ra tay lại anh. Lúc nãy Đạo Trần đã do dự rất lâu, rất lâu, ông muốn để cho Tiêu Hạo Thiên cứu Hắc Đế, đem đường Thượng cổ Chân Hoàng Lộ này nhường lại cho Hắc Đế. Nhưng mà... nhưng mà nếu làm vậy thì đây coi như Tiêu Hạo Thiên vứt bỏ một cơ hội lớn trong đời. "Hạo Thiên, hay là... cậu suy nghĩ thêm một chút đi, Hắc Đế... Hắc sau này có chúng tôi bảo vệ, cô ấy... cô ấy sẽ bình yên cả đời...", Đạo Trần cuối cùng vẫn mở miệng khuyên Tiêu Hạo Thiên.

Mà giờ phút này, đến cả Hắc đang trên giường cũng như là cảm ứng được những lời này, hàng lông mày cau lại, giống như đang từ chối, không muốn để cho Tiêu Hạo Thiên hi sinh lớn như vậy vì cô.

Tiêu Hạo Thiên cười, nhìn Hắc Để đang nắm trên giường mà nở nụ cười, anh cười nói: "Thôi, tâm tư của chị tôi, tôi hiểu rõ nhất, để cho chị ấy cả đời này làm một người bình thường? Đấy mới là cực hình lớn nhất đối với chị ấy. Hơn nữa... Hơn nữa chúng tôi đã cùng nhau ước định, sẽ cùng nhau chinh chiến thiên hạ!"

Cuối cùng Tiêu Hạo Thiên lại mặc niệm một câu ở trong lòng: "Mà chủ nhân của đường Chân Hoàng Lộ này, lại tên là... Thiên Hạ..."

Truyền thừa Chân Hoàng Lộ của Thiên Hạ hiện đang ở trong Đế Khải, vào lúc này, Tiêu Hạo Thiên không còn bất kỳ sự do dự nào nữa, trong lúc ý thức tỉnh táo nhất liền cứng rắn đem Đế Khải từ sau người trực tiếp tách ra từng chút, từng chút một, ầm ầm ầm ầm ầm.... Mà thuận theo mỗi lần kéo một đường ra ngoài, trên thân thể của anh lại có thêm một chùm huyết vụ tuôn ra. "Thì ra... thật sự... rất đau... chị à, nỗi đau đớn của chị... Em cảm nhận được rồi..."

Đúng vậy, cực đau, đau dữ dội! Nỗi đau không thể nào hình dung được! Là nỗi đau thấm vào tận trong xương tủy! Tiêu Hạo Thiên cắn chặt răng, đau đến mức làm nước mắt anh cứ rơi liên tục, nhưng trên khuôn mặt anh vẫn như cũ đem theo một nụ cười, bởi vì chị của anh, cho đến một khắc cuối cùng trước khi lâm vào hôn mê vẫn cười với anh. Vậy thì, anh cũng phải cười...

Dần dần, hư ảnh Đế Khải trên người Tiêu Hạo Thiên triệt để rời khỏi thân thể của anh, sau đó bao trùm lên thân thể của Hắc Đế- người đang hôn mê nằm trên giường...

Lúc này thân thể của Hắc Đế đã bắt đầu run lên, lúc này có hai hàng nước mắt trong veo chảy dài trên khóe mắt cô. Đồng thời cũng chính lúc này, cô như dùng sức lực toàn thân để chống cự lại sự dung nhập của Để

Khải... Một lát sau, Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, vật vã đi đến trước mặt Hắc Đế, thân thể bị cơn đau tra tấn, giày vò theo bản năng run rẩy từng đợt, anh nắm chặt lấy tay của Hắc Đế.

Nụ cười trên mặt Tiêu Hạo Thiên lại nhiều thêm, trong mắt cũng mang theo ý cười, nắm chặt lấy tay của Hắc Đế, anh dùng bàn tay còn lại mạnh mẽ mà đẩy Đế Khải vào trong thân thể của Hắc Đế... "Hai vị tiền bối, kính nhờ hai vị giúp chị tôi kế thừa đường Thượng cổ Chân Hoàng Lộ này..." Giọng của Tiêu Hạo Thiên vô cùng run rẩy mà nói với Đạo Trần và Đạo Nhất. Chân Hoàng Lộ là của Thiên Hạ, Đế Khải là vật dẫn. Bản thân Tiêu Hạo Thiên không có năng lực cưỡng ép Hắc Đế dung hợp nó, chỉ có hai vị cường giả cấp đạo chủ mới làm được.

Giây tiếp theo, tinh thần của Đạo Trần và Đạo Nhất người sau lưng Tiêu Hạo Thiên, bị những hành động này của anh dọa cho sốc toàn tập. Sau đó, hai người hít một hơi thật sâu, liếc nhìn nhau, sắc mặt cả hai người đều vô cùng ngưng trọng, vô cùng nghiêm túc mà khai triển toàn bộ khí thế của cấp đạo chủ, giúp Hắc Đế dung nhập cái Thượng cổ Chân Hoàng Lộ mạnh mẽ đến cực điểm này.

Còn Tiêu Hạo Thiên cười mà nhìn Hắc Đế- người đang trong cơn hôn mê, nói: "Chị, chúng ta đã nói từ trước rồi, chị phải cùng em chinh chiến thiên hạ, chị phải bảo vệ em,... Thế nên...ngàn vạn lần không được nuốt lời đâu nhé..."

Tiêu Hạo Thiên nói xong, cuối cùng cười một cái, sau đó hoàn toàn rơi vào hôn mê, cũng ngay sau đó, khí thế trên người anh giảm xuống, không ngừng giảm xuống... Chỉ là Tiêu Hạo Thiên - người đang bất tỉnh vẫn như cũ nấm chặt lấy tay của Hắc Để không buông...