Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 289




"Tần Võ! Thả Quốc vận Đại Bồ ra, chúng ta sẵn sàng cắt đất, bồi thường, và sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù của Việt Nam! Hãy tha cho chúng tôi!" Chủ tịch Quốc hội của Đại Bồ dưới hầm tòa nhà trụ sở hét lên. Đại trưởng lão của Việt Nam Tần Võ hiện có sức mạnh đỉnh tầng chứ chín cấp Đế. Một mình ông ta có thể giết hết bọn họ, vì Đại Bồ chỉ có hai người đạt đến tầng thứ chín cấp Để mà thôi.

Và quan trọng nhất, vào lúc này, nơi ngưng tụ Quốc vận của Đại Bồ đã bị phá hủy. Là Chủ tịch Quốc hội, ông ta chỉ có thể dựa vào quốc vận mới có thể phát huy được uy lực của tầng thứ chín. Trong trường hợp này, họ hoàn toàn không thể cầm cự được với bốn vị trưởng lão Việt Nam. Và quan trọng nhất là các trưởng lão đã ập tới quá nhanh. quân đội Ngân Xà cùng quân đội Thiết Ưng vẫn đang trên đường đến. Và cứ tiếp tục thế này, ông ta sẽ không thể đợi được hai nước đồng minh đến chi viện.

Nhưng đại trưởng lão Tần Võ của Việt Nam không buồn đếm xỉa đến lời nói của Chủ tịch Quốc hội Đại Bồ. Ông đùa à? Ông bảo đánh là đánh, ông nói không đánh thì không đánh sao? "Giết!" Đại trưởng lão Tần Võ quát lên ra lệnh, ba trưởng lão với sức chiến đấu tầng thứ tám của cấp Đế lập tức được tung ra sức mạnh cùng đại trưởng lão tấn công chủ tịch Quốc hội Đại Bồ.

Chỉ mới một đòn mà chủ tịch Quốc hội Đại Bồ đã bị thương nặng, hơi thở suy yếu. Ảnh ảo hóa thân từ Quốc vận Đại Bồ bị đánh văng ra khỏi người. Sức mạnh của Chủ tịch Quốc hội Đại Bồ đã rớt xuống tầng thứ bảy cấp Đế. "Không... hãy tha cho chúng tôi... Chúng tôi sẵn sàng làm bày tôi!" Chủ tịch Quốc hội Đại Bồ hét lên van lơn. Các trưởng lão Việt Nam mang theo lửa giận ngút trời sẽ không đời nào cho ông ta một cơ hội. "Đánh nhanh thắng nhanh. Giết ông ta đi! Nhanh!” Thế nhưng đáp lại ông ta chỉ có một lệnh xử tử vô tình. "Tân Võ! Á.."

Lúc này, vĩ quan mang sức mạnh tầng thứ chín cấp Để duy nhất của Đại Bồ vừa bị các trưởng lão hất văng bên ngoài trụ sở cũng đã tức tốc quay trở lại. Những toán lính khác cũng lập tức lao vào bốn vị trưởng lão. "Bùm." Đại trưởng lão Tân Võ lại xuất hiện ngay trước mặt chủ tịch Quốc hội Đại Bồ, thanh kiếm dài trong tay chém thẳng vào ông ta. Trước tiên cần phải giết vật chủ chứa đựng Quốc vận của đối phương khi đó, các sĩ quan cấp đế còn lại của Đại Bồ sẽ không có được quốc vận bảo vệ và sẽ dễ dàng đánh bại họ hơn. Ngoài ra, sau khi phá hủy vật chủ thì thì chắc chẳn quốc vận sẽ suy yếu, như vậy dù không thể tàn sát cả trụ sở bộ quốc phòng Đại Bồ, cũng vẫn là một thắng lợi lớn.

Trong một diễn biến khác, binh lính của điện Thiên Thần tấn công vào trụ sở bộ quốc phòng Đại Tây vô hình chung đã chia sẻ một phần lớn áp lực với bốn vị trưởng lão. Đây là một cơ hội tuyệt vời, Đại trưởng lão không có thời gian để suy nghĩ, ba vị trưởng lão kia cũng hiểu tầm quan trọng của việc giết Chủ tịch Quốc hội Đại Bồ trước.

Vì vậy vào lúc này, khi đại trưởng lão chuẩn bị giết chủ tịch Quốc hội Đại Bồ, ba người họ nhanh chóng tản ra bốn phía và bắt đầu dốc hết sức để ngăn cản quân lính bên kia. "Cút đi!"

Ba vị trưởng lão bị sĩ quan tầng thứ chín cấp đế phe đối phương hất văng ra. Nhưng dù bị đánh bay ra xa, họ vẫn lập tức xông tới, ba người liên kết lại cũng đủ sánh ngang với sức chiến đấu của tầng thứ chín. Họ lại một lần nữa liều mạng chống đỡ đón tấn công của viên sĩ quan kia. "Phụt." Ba vị trưởng lão Việt Nam đều hộc máu, máu trong miệng không ngừng phun ra. Nhưng bọn họ không hề rút lui, sĩ quan tầng thứ chín cấp để cũng tái mặt, trước khi ngăn cản đòn tấn công của các trưởng lão cùng Quốc vận Việt Nam, anh ta đã bị thương nặng. Hơn nữa, vào lúc này, anh ta còn bị ba vị trưởng lão Việt Nam liều mình ngăn cản. Khóe miệng anh ta cũng tràn ra một vệt máu.

Cả hai bên lúc này đều liều mạng, không ai lùi bước, đây là trận chiến vì quốc gia! Không ai chịu lùi bước. Bốn trưởng lão của quân đội Việt Nam sẽ không bao giờ rút lui, và binh lính Đại Bồ cũng sẽ không bao giờ rút lui. Cho đến bây giờ, không ai đúng ai sai, đây là một trận chiến vì vận mệnh quốc gia.. "Không!" Một tiếng thét chói tai, chủ tịch Quốc hội Đại Bồ bị đại trưởng lão chặt làm hai nửa. Đúng lúc này, trên người đại trưởng lão xuất hiện mấy chục vết thương, vừa rồi ông ta liều mạng giết chết vật chủ chứa Quốc vận của đối phương mà không hề phòng bị.

Ảnh ảo hóa thân từ Quốc vận của Đại Bồ lại phát ra một tiếng rên rỉ thế lương, hơi thở thoi thóp. Khi vật chủ chứa Quốc vận bị chém chết, sức mạnh của binh lính Đại Bồ bắt đầu suy giảm. "Ha ha ha, ha ha ha ha! Đại Bồ ơi là Đại Bồ, lúc đi theo Hùng Sư, Thiết Ưng, Ngân Xà, phái quân tới Việt Nam của chúng tôi, các người có nghĩ tới hôm nay không?" Đại trưởng lão hộc máu, nhướn mày lên cười mia. "Không.." Toàn bộ binh lính Đại Bồ rơi vào tuyệt vọng. Quốc vận Đại Bồ đã hao mòn hơn một nửa. Điều quan trọng nhất là Tần Võ và những người khác vẫn còn ở đây. Nếu Tần Võ và các trưởng lão phá hủy điểm hội tụ của quốc vận thì quốc vận của họ sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, giống như Đại Tây vậy. "Giết chúng đi! Cố lên, quân Thiết Ưng và Ngân Xà sắp đến rồi." Sĩ quan tầng thứ chín cấp để cuối cùng của Đại Bồ dẫn đầu vài trăm binh lính lăm le đòi giết chết bốn vị trưởng lão.

Đại trưởng lão cũng hít sâu một hơi, ông đã nuốt chủng quốc vận trăm năm của Đại Tây, sức chiến đấu thực sự đã đạt đến đỉnh cao của tầng thứ tám cấp đế, chỉ còn cách tầng thứ chín một bước nữa. Ngay cả lúc này, đại trưởng lão vẫn chưa đạt tới tầng thứ chín cấp đế, nhưng có quốc vận Việt Nam phù trợ, ông ta vẫn có thể đương đầu với người ở tầng thứ chín cấp Để vào lúc này.

Các vị trưởng lão kia cũng có thể phát huy uy lực của đỉnh cao tầng thứ tám cấp đế. Vì vậy, ngay cả khi đối mặt với đòn tấn công tổng lực của quân đội Đại Bồ vào lúc này, bốn trưởng lão của Việt Nam vẫn có thể chiến đấu. Hơn nữa, nhìn đối phương bây giờ cũng không có ý muốn để họ ra đi dễ dàng. Đã vậy thì... giết! "Lưu Triệt, Chu Lệ, Long Thanh Quang, nhận lệnh! Giết!" Trưởng lão Tần Võ cả người bê bết máu trong tấm áo choàng đen đột nhiên ra lệnh. Sau đó ông lắc người hóa thành một con rồng vàng đen khổng lồ dài trăm mét, lao thẳng về phía viên sĩ quan tầng thứ chín cấp để của Đại Bồ. Hiện tại cả hai bên đều bị thương, nhưng đại trưởng lão vẫn có lấn át đối phương. Mà cùng lầm thì lại liều mình giết đối thủ. "Giết!" "Giết!"

Ba trưởng lão cũng như quân lính Đại Bồ đều không hề nao núng, dốc hết sức lực lao vào đối phương. Không bên nào chùn bước.

Cùng lúc đó, khi các đại trưởng lão đang chiến đấu trong trụ sở của bộ quốc phòng, thì ở biên giới Đại Bồ, ba người mang sức mạnh tầng thứ chín cấp để của quân đội Ngân Xà đang tăng tốc lao như bay về phía Đại Bồ. Còn ở phía đường bờ biển phía bắc của Đại Bồ, các máy bay chiến đấu của Thiết Ưng mang theo ba người có sức mạnh tầng thứ chín cấp để cũng đang ầm ầm tiến về trụ sở bộ quốc phòng Đại Bồ.



Cả Thiết Ưng và Ngân Xà đều phái ba người ở tầng thứ chín cấp để nhanh chóng tiến đến Đại Bồ. Hiện giờ Đại Gia đã không còn, Đại Tây cũng bị tiêu diệt. Vậy thì quyết không thể để Đại Bồ có gì bất trắc. Bởi suy cho cùng, nếu Đại Bồ có bề gì thì Liên minh

Z8 sẽ thực sự chỉ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Và đừng quên, trên thềm lục địa phía Tây của thế giới này, vẫn còn quốc gia không hề yếu hơn Thiết Ưng hay Ngân Xà.

Nhưng, nhiều khi ghét của nào trời trao của đó. Ở biên giới Đại Bồ lúc này, ba người Ngân Xà đang lao như điên về phía trụ sở bộ quốc phòng Bồ Đào Nhathì đột nhiên khựng lại, họ ngay lập tức sa sầm mặt xuống. Dù không muốn thì họ cũng buộc phải dừng lại, đơn giản bởi trước mặt họ lúc này cũng có ba sức mạnh tầng thứ chín cấp để đang chặn đường. "Người Mãnh Hổ?” Một sĩ quan Ngân Xà với vẻ mặt lạnh lùng nhìn ba người có khí thế không hề thua kém anh ta và nói.

Ba người đeo mặt nạ kia lắc đầu cười nói: “Người Mãnh Hổ? Ồ, không, không... Chúng tôi không phải người Mãnh Hổ, chúng tôi là người Hùng Sư. Những người anh em Ngân Xà thiện làn, chúng ta là đồng minh đây mà. Nào, gặp nhau rồi thì hãy ngồi xuống đây uống với nhau chén trà cho thẳm tình hữu nghị" "Uống thằng cha mi! Tránh đường!" Ba sĩ quan Ngân Xà lập tức nổi giận. Làm bộ làm tịch, các anh mà là người Hùng Sư, thì tôi sẽ nhai sống mấy cái mặt nạ.

Tuy nhiên, đôi khi, chỉ cần người ta không chịu thừa nhận và bạn không có bằng chứng trực tiếp thì chẳng có cách nào quy chụp cả. Ngay cả khi bạn biết điều đó, vậy thì sao? Ha ha... Tức mà chết đi!

Ba sĩ quan Mãnh Hổ đều có suy nghĩ như vậy.

Đồng minh của Ngân Xà sắp bị xóa sổ. Thật tuyệt vời! Liên quan gì tới tôi nào? Vả lại, chẳng phải đó là một chuyện tốt sao?

Vì vậy, giờ phút này, ba người Mãnh Hổ nhất quyết không chịu nhường. "Tắc đường rồi. Ha ha... Các anh giai, có chúng tôi đây, các anh.... không qua được đâu.. Nếu các anh thật sự muốn đánh thì... đánh đi!" Một người Mãnh Hổ nheo mắt lại, khí thế bừng bừng. Tinh thần chiến đấu ngay lập tức sôi sục, và mối hận thù giữ họ với quân đội Ngân Xà quá lớn. "Được, vậy thì giết chú mày trước đi...!" Ba sĩ quan Ngân Xà cũng nổi cơn tức giận. Dù trong thâm tâm họ biết rằng người Mãnh Hổ đang cố tình khiêu khích, nhưng họ đành bất lực. Các nước lớn đều đặt lợi ích lên hàng đầu.

Trên thực tế, người Ngân Xà đều biết rằng không thể có chuyện Mãnh Hổ và Việt Nam liên minh với nhau. Nhưng việc Việt Nam tiêu diệt Đại Bồ vào lúc này là một điều có lợi cho Mãnh Hổ, đất nước nằm ở phía tây lục địa châu Âu. Vì vậy, vào lúc này, ngay cả khi Việt Nam không nhờ thì Mãnh Hổ cũng vẫn đến giúp "Giết!" "Giết!"

Hai bên Ngân Xà và Mãnh Hổ, tổng cộng sáu viên sĩ quan cùng lúc lộn nhào giữa không trung, và ngay lập tức lao vào chiến đấu.

Cùng lúc ấy,ba chiếc máy bay chiến đấu của Thiết Ưng đã đã vượt qua eo biển để đến chi viện cho Đại Bồ thì bỗng đâu một số tàu ngầm đen khổng lồ nổi lên, hàng chục tên lửa đạn đạo đã được phóng ra nhằm vào đội máy bay chiến đấu. "Bùm bùm bùm bùm bùm bùm.!” Ba sĩ quan người Thiết Ưng buộc phải nhảy ra khỏi máy bay chiến đấu.

Và gần như ngay khi họ đang lơ lửng trên không thì ảo ảnh của ba con gấu khổng lồ đột nhiên hiện ra trên vùng biển xa. Sắc mặt của ba sĩ quan Thiết Ưng trở nên khó coi.

Họ... không thể đến giải cứu được rồi.