Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 276




Hà Nội, năm giờ sáng. Tại trụ sở bộ quốc phòng Việt Nam, Bộ trưởng Bộ trưởng Thiên Thanh mặc trên mình bộ quân phục, đi ủng quân đội, dao giắt ngang eo, ông ta hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài tòa nhà văn phòng. Lúc này, hai chiếc xe duyệt binh đã đỗ lại trước mặt Bộ trưởng Thiên Thanh.

Bộ trưởng Thiên Thanh ngẩng đầu nhìn về phía đường chân trời đang hửng sáng đằng xa, ánh mắt nán lại ở hướng Tây một lúc. "Đại trưởng lão, các ông... đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Trời... sắp sáng rồi.." Bộ trưởng Thiên Thanh nói thầm. Tuy trong lòng có ít nhiều lo lắng, nhưng ông ta không hề thể hiện ra mặt. Hiện tại, ông ta là Tổng chỉ huy cấp cao nhất của Quân đội Nhân dân Việt Nam, mọi người có thể hoảng loạn nhưng riêng ông ta thì không. Và điều mà những người bên ngoài bộ quốc phòng không biết đó là... lực lượng phòng thủ bên trong lãnh thổ Việt Nam đang bỏ không, chỉ còn ông ta là kẻ mạnh duy nhất.

Lát sau, bốn người xuất hiện phía sau lưng Bộ trưởng Thiên Thanh, cách ăn mặc và thậm chí diện mạo của bốn người họ gần giống như đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão của Việt Nam. Nhưng họ là những người đóng thế giả mạo. Bốn người họ liếc nhìn Bộ trưởng Thiên Thanh và khẽ gật đầu.

Bộ trưởng Thiên Thanh cũng gật đầu lại và quay sang làm động tác chào. Sau đó, năm người lên chiếc xe quân đội, tiến thắng theo hướng trục đường trung tâm thành phố Hà Nội.

Hà Nội, năm giờ ba mươi phút, nắng đã hửng lên phía cuối đường chân trời, trời.. sắp sáng thật rồi. Và lúc này, tại quảng trường nơi diễn ra buổi lễ duyệt binh trên trục đường trung tâm của Hà Nội, các khối chiến sĩ của bộ quốc phòng đang đứng yên lặng trước cột cờ lớn. Ai nấy đều chỉnh tề trong đội hình đội ngũ với nét mặt nghiêm nghị.

Cách nơi các chiến sĩ đang đứng xếp hàng một đoạn xa, những người từ khắp mọi miền tổ quốc đã đến đây ngày hôm qua để tham dự lễ diễu binh kỷ niệm ngày Quốc khánh cũng trật tự ngồi vào đúng chỗ phía bên ngoài quảng trường, người đông như nêm, ở xa hơn là lực lượng cảnh vệ đang đứng lặng lẽ, nghiêm trang.

Hôm nay, thành phố Hà Nội thực hiện giới nghiêm, tất cả mọi người đều đang mong đợi đến giờ phút diễn ra lễ kỉ niệm ngày Quốc khánh.

Lúc này chỉ còn cách thời điểm chính thức bắt đầu lễ diễu binh mừng Quốc khánh hơn hai tiếng đồng hồ nữa, gần trăm triệu người dân Việt Nam đều đang mong ngóng chờ đợi khoảnh khắc diễn ra lễ diễu binh.

Tất cả mọi người đều đang lặng lẽ chờ đợi..

Cùng lúc đó, tại một bờ biển ven biển phía Tây cách đó hàng nghìn cây số, đại trưởng lão Tân Võ, nhị trưởng lão Lưu Triệt, tam trưởng lão Chu Lệ, tứ trưởng lão Long Thanh Quang đã âm thầm cập bờ. Từ nơi này đi tiếp hai tiếng đồng hồ nữa là trụ sở bộ quốc phòng Đại Tây.

Đúng vậy, mục tiêu lần này của các trưởng lão là trụ sở bộ quốc phòng Đại Tây. Nếu như suôn sẻ thì đánh hạ trụ sở bộ quốc phòng Đại Tây trước rồi đánh tiếp đến trụ sở bộ quốc phòng Đại Bồ kế bên.

Kế hoạch lần này hết sức bí mật, đến mức ngay cả bốn vị tướng già trên chiến trường biên giới đều không hay biết. Cho dù Yến Phương Bắc biết các trưởng lão đã âm thầm rời khỏi Việt Nam nhưng cụ thể là đi đâu thì ông ta không rõ. Bộ trưởng Thanh cũng không biết. Từ đó có thể thấy được mức độ quan trọng của hành động lần này.

Dưới lớp khẩu trang màu đen, đại trưởng lão hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn về phía trụ sở chiến đội Đại Tây, thầm nhủ lòng: “Mong cho... thuận buồm xuôi gió. Mong Tổ tiên ông bà phù hộ cho chúng con, để chúng con một lần nữa đem sức già cống hiến cho tương lại dân tộc." "Đi thôi!" Giây lát sau, đại trưởng lão nghiêm giọng ra lệnh, chớp mắt đã biết mất, ngay sau đó, nhị trưởng lão Lưu Triệt, tam trưởng lão Chu Lệ cùng Long Thanh Quang cũng lập tức bám theo.

Vài phút sau, một nhóm chiến đội Đại Tây do một chiến thần dẫn đầu đi tuần ngang qua. Họ dừng lại ở chỗ mà bốn trưởng lão vừa đứng một lúc nhưng không tra ra được có gì khác thường...

Thế nhưng đúng lúc này, trong căn phòng tối mật của trụ sở bộ quốc phòng Đại Tây, một ông già mắt xanh tóc vàng mũi diều hâu mở bừng mắt. Một luồng khí bậc Đế tầng thứ bảy bao quanh ông ta. Người đàn ông đó chính là Chủ tịch quốc hội Đại Tây, cũng là người mang sức mạnh tuyệt đối duy nhất ở chiến đội Đại Tây có thể phát huy sức chiến đấu của giai đoạn đầu bậc Đế tầng thứ chín trong một thời gian ngắn ngủi.

Và lúc này, người mang sức mạnh tuyệt đối của bộ quốc phòng Đại Tây đang cau mày, lầm bầm: "Sao lại có cảm giác không ổn nhì? Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì?”

Chốc lát sau, Chủ tịch Quốc hội Đại Tây thực hiện cuộc gọi video call với Tổng chỉ huy bộ quốc phòng hiện đang ở Hùng Sư. Nhưng đầu bên kia nói với ông ta rằng mọi chuyện đang diễn ra hết sức bình thường, quân đội tám nước đang điều động quân ở biên giới chuẩn bị tấn công Việt Nam, sẽ không có bất trắc gì xảy ra. "Ừ, vậy thì có lẽ là do tôi cả nghĩ. Nhưng lần này, các anh phải lên kế hoạch tỉ mỉ, đừng để giẫm lên vết xe đổ lần trước!” Chủ tịch quốc hội Đại Tây nói xong liền kết thúc cuộc gọi, ông ta đưa tay day huyệt thái dương, chau mày, rồi nhắm mắt lại tiếp tục thiền.

Đúng vậy, lần trước Đại Tây đã thua thê thảm ở chiến trường biên giới, gây ảnh hưởng nặng nề đến vận mệnh đất nước. Ông ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Và lần này, khi quốc vận lung lay, ông ta cũng chỉ có thể phát huy sức chiến đấu của bậc Đế tầng thứ chín. Tình huống này vô cùng nguy hiểm, dự cảm chẳng lành mà ông ta cảm nhận được mỗi lúc một rõ ràng hơn, nhưng ông ta cho rằng đó là do quốc vận lung lay nên cũng không nghĩ ngợi thêm mà quyết định bế quan để tiếp tục nâng cao năng lực của bản thân. "Bão giống sắp tới... Đã không còn thấy rõ được tương lai nữa rồi.." Vị Chủ tịch Quốc hội với sức mạnh bậc Đế thất giai lẩm bẩm, căn phòng chìm vào bóng tối, ông ta... tiếp tục bế quan..

Cùng lúc đó, tại thủ đô của Đại Gia cách Đại Tây ngàn cây số, một đoàn người mặc áo vest đi giày tây đang bước đi trên đường, họ không khác gì so với người bình thường, nhưng con đường họ đi lại dẫn tới trụ sở bộ quốc phòng của Đại Gia.

Và những người này là binh lính của điện Thiên Thần. Đám người Thiên Nhất với gần một trăm người mang sức mạnh cấp bập Thiên Vương... bộ quốc phòng Đại Gia, thậm chí là bộ quốc phòng nước láng giềng Hùng Sư có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ được rằng điện Thiên Thần mà họ muốn đánh sập cùng với chủ nhân của điện Thiên Thần là Tiêu Hạo Thiên... đang ở ngay trước mặt họ.

Chính xác! Tuy Tiêu Hạo Thiên không biết mục tiêu cụ thể của bốn vị trưởng lão, nhưng ít nhiều gì anh cũng có thể đoán được có thể bốn vị trưởng lão đi về phía Tây Nam. Do đó, Tiêu Hạo Thiên đã dẫn theo hơn trăm lính mạnh nhất điện Thiên Thần đi về phía Đông Nam. Trong cuộc chiến ở chiến trường biên giới lần trước, quân đội Đại Gia cũng bị tổn thất nặng nề, rất nhiều lính mạnh bậc Hoàng và bậc Thiên Vương đều bị giết. Hiện thời, tuy quân đội Đại Gia đã điều một vài lính mạnh từ khắp các nơi tới nhưng so với trước kia thì trụ sở bộ quốc phòng Đại Gia vẫn suy yếu đi nhiều.

Điều quan trọng nhất là, ngày hôm nay, Bộ trưởng bộ quốc phòng Đại Gia đã đưa gần một nửa lính mạnh hàng đầu đến Hùng Sư họp.

Lúc này, bầu trời Đại Gia đã tối dần. Trong một tòa nhà cao tầng cách trụ sở bộ quốc phòng Đại Gia không xa, Tiêu Hạo Thiên đứng lặng lẽ trước khung cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn về phía tòa nhà trụ sở bộ quốc phòng, Thiết Ưng nheo mắt nhìn đồng hồ, nói thầm: “Còn hai tiếng nữa.."

Đúng thế, khoảng thời gian mà Tiêu Hạo Thiên nói chính là thời điểm diễn ra lễ diễu binh chào mừng ngày Quốc khánh diễn ra tại thủ đô Hà Nội của Việt Nam. "Đại ca, phía Thiên Diễn đã chuẩn bị ổn thỏa, nhưng suy cho cùng thì lực lượng của chúng ta vẫn không thể sánh được với quy mô tầm quốc gia. Phía Thiên Diện báo về rằng, chúng ta chỉ có thể làm tê liệt hệ thống mạng của Đại Gia trong ba phút... Chỉ có ba phút thôi!" Ngay sau đó, Diệt đứng sau lưng Tiêu Hạo Thiên cất tiếng nói. Phía sau Diệt còn có Lương Vân Nguyệt mặc đồ đen với con dao sắc lẹm giắt lưng đang đứng. "Ba phút à?" Tiêu Hạo Thiên nheo mắt, ánh mắt sâu hoắm nhuốm màu chết chóc lạnh như băng. Anh gật đầu và bảo: "Đủ rồi, ba phút cũng đủ rồi. Thôi, mọi người hãy chuẩn bị đi.."

Tiêu Hạo Thiên nói dứt lời liền kéo rèm lên, cũng không thể đứng quan sát trụ sở bộ quốc phòng mãi. Trong đó cũng có binh lính mạnh. Phía bên ấy không có hơi hướm của lính mạnh siêu đẳng mà chỉ có hai luồng khí của lính mạnh tầng thứ bảy cấp Đế. Nhưng anh dám chắc rằng trong thành phố này không có người nào mang sức mạnh tầng thứ chín của cấp Để đang canh giữ. “Rõ!” Diệt gật đầu, rồi dẫn theo một toán lính cùng xuống tầng, bí mật lẻn vào bên trong trụ sở bộ quốc phòng Đại Gia theo đường nước ngầm.

Kế hoạch của Tiêu Hạo Thiên là đợi sau ba phút, Thiên Diện sẽ làm tê liệt hệ thống mạng của Đại Gia, anh sẽ dẫn theo Lục đánh thẳng vào chính diện. Và cùng lúc khi cuộc chiến diễn ra, Thiên Diện cũng sẽ gửi toàn bộ hình ảnh những chuyện khuất tất của lãnh đạo Đại Gia mà điện Thiên Thần âm thầm thu thập mấy năm qua vào điện thoại di động của những người dân Đại Gia, đồng thời tải thẳng xuống các thiết bị máy tính và điện thoại di động, khiến cho người dân trong lãnh thổ Đại Gia mất niềm tin vào các cấp lãnh đạo.

Đó chính là kế hoạch của Tiêu Hạo Thiên, rất khó có thể làm lung lay thể chế chính trị của một quốc gia, chẳng hạn như Việt Nam. Nhưng đối phó với Đại Gia thì đơn giản hơn nhiều, và một khi mất lòng tin của người dân trong nước thì quốc vận của họ cũng sẽ suy yếu theo.

Tiêu Hạo Thiên đang bắt đầu nghi ngờ rằng, hơn nửa tháng trước, khi chiến tranh biên giới đang bước vào giai đoạn khốc liệt nhất, Việt Nam đang trong trạng thái nguy cấp nhất, thì những môn phái gây rối trong nước có bóng dáng của các thế lực bên ngoài tác động vào. Nay Tiêu Hạo Thiên lấy gậy ông đập lưng ông, cho họ cũng nếm thử mùi vị thù trong giặc ngoài.

Lúc này ở chiến trường biên giới xa xôi, Thiên Diện trong trụ sở điện Thiên Thần đang ở trong một căn phòng rộng mênh mông với hơn chục nghìn bộ máy tính và một chiếc máy tính khổng lồ dài đến hàng trăm mét trước mặt. Mấy trăm nhân viên tình báo siêu cấp của điện Thiên Thần đang yên lặng chờ đợi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo trên tường. Ngay khi đến giờ, họ sẽ khiến Đại Gia nếm mùi tuyệt vọng.

Từng giây từng phút trôi đi, các thế lực hàng đầu trên khắp thế giới đều đang âm thầm chuẩn bị. Và lễ mừng Quốc khánh của Việt Nam sẽ diễn ra sau hai tiếng nữa chính là tín hiệu! Để xem đến lúc đó bên nào nhiều thủ đoạn hơn...

Trở về với thủ đô Hà Nội của Việt Nam, lúc này đã là bảy giờ đúng, chỉ còn một tiếng nữa là lễ mừng Quốc khánh bắt đầu. Trên quảng trường diễn ra lễ duyệt binh, các chiến sĩ đứng nghiêm trang, mồ hôi lã chã rơi nhưng vẫn đứng ngay ngắn, thẳng hàng... "Bảy giờ rồi.." Trên tòa gác bên cạnh quảng trường duyệt binh, Bộ trưởng Thanh ngẩng đầu nhìn đường chân trời phía xa xăm, trời... đã sáng hắn. Và lúc này ở đằng xa, đoàn đại sứ các nước đã bắt đầu tới.

Không ai hay biết rằng trên gương mặt của Bộ trưởng Bộ trưởng Thanh lúc này cũng đang lấm tấm những giọt mồ hôi... "Đại sứ Đại Khâu đến gửi lời chúc mừng Quốc khánh nước Việt Nam.." Giọng của người dẫn chương trình vang lên trên quảng trường. Sau đó, đội quân nhạc bắt đầu chơi, hòa cùng tiếng nhạc âm vang là đoàn đại sử đến từ một nước ở khu vực Trung Đông đang bước lên thảm đỏ từ đằng xa tiến tới.

Còn một tiếng nữa là lễ mừng Quốc khánh bắt đầu. Trước thời điểm đó, các đoàn đại sứ đến từ khắp nơi cũng bắt đầu vào chỗ. "Đại sứ Đại Thiết đến gửi lời chúc mừng ngày Quốc khánh nước Việt Nam." "Đại sử Đạt Phi đến gửi lời chúc mừng ngày Quốc khánh nước Việt Nam.."

Ban đầu, đoàn đại sứ của các nước nhỏ đến trước, sau đó đoàn đại sứ của các nước lớn mới tới dần dần.

Bảy giờ ba mươi phút sáng tại thủ đô Hà Nội, theo chất giọng lanh lảnh của người dẫn chương trình cất lên, đoàn đại sứ Mãnh Hổ- đất nước với lực lượng quân đội hùng mạnh ngang ngửa với Thiết Ưng và Ngân Xà, thậm chí có phần nhỉnh hơn - đã đến. “Đại sứ Mãnh Hổ đến gửi lời chúc mừng Việt Nam chiến thắng!” Lời chúc của nước Mãnh Hổ hết sức ngang ngược, nói thẳng ra rằng chúng tôi đến là để chúc mừng quân đội Việt Nam giành chiến thắng.

Lí do không gì khác ngoài trong lịch sử gần trăm năm trở lại đây, quân đội Mãnh Hổ đã chiến đấu với quân đội Ngân Xà và Thiết Ưng tại chiến trường phía Tây. Nhưng cuối cùng, quân đội Mãnh Hổ đều thất bại. Thực chất không phải do quân đội Mãnh Hổ không mạnh mà là quá ngông nghênh, dẫn đến có quá nhiều kẻ thù. Nên Mãnh Hổ xưa nay không ưa gì Ngân Xà và Thiết Ưng, lần này sau khi thấy quân đội Việt Nam đã thắng trận thì không khỏi mừng rỡ.. "Xin cảm ơn nước Mãnh Hổ đã đến tham dự lễ mừng của chúng tôi.." Bộ trưởng Thanh đứng trên gác cao cười đáp lại đại sứ Mãnh Hổ, gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Đại sứ Mãnh Hổ cũng cũng cười với Bộ trưởng Bộ trưởng Thanh và chắp tay học theo cách chào của Việt Nam thời xưa. "Nước Mãnh Hổ đến, chúc mừng Việt Nam giành chiến thắng!" Lát sau, lại một đoàn đại sứ của một nước mạnh đến. Và đại diện cho đoàn đại sứ Đại Hùng đến lần này là Tổng thống Đại Hùng - người mang sức mạnh cấp Đế.

Mặt Bộ trưởng Bộ trưởng Thanh biển sắc, vội vàng chắp tay, nhưng khi Bộ trưởng Bộ trưởng Thanh định xuống tiếp đón thì Tổng thống Đại Hùng lại cười và lắc đầu với ông ta. Sau khi ra hiệu bằng ánh mắt thì Tổng thống Đại Hùng - người mang sức mạnh không ai địch nổi lặng lẽ ngồi vào hàng ghế đầu tiên dành cho khách nước ngoài, đợi lễ Quốc khánh diễn ra.

Hiện tại đang là bảy giờ ba mươi phút theo giờ Hà Nội, chỉ còn nửa tiếng nữa là lễ diễu binh mừng Quốc khánh Việt Nam chính thức bắt đầu. Đoàn đại sứ đai diện cho các nước đều đã có mặt, với tâm trạng hân hoan...