Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 252




Đêm đã khuya, Tiêu Hạo Thiên cùng Cao Ánh Vy đã chìm vào giấc ngủ, mấy vị lão tướng trong Bộ Quốc phòng Việt Nam cùng mấy trưởng lão đã rời đi, nhà họ Đường lại khôi phục vẻ tĩnh lặng của nó. Giờ khắc này mọi việc tưởng như đã xong xuôi, tất thảy đều viên mãn.

Mà lại không có ai biết rằng, tại trước đài quan sát ở một phủ đệ phía Tây của nhà họ Đường, nơi kia có một hồ sen nhân tạo, bên trong chỉ có vài đóa sẽ e ấp, nhưng hiện tại đã là cuối thu lại là buổi tối nên chẳng còn hoa sen bung nở, trong hồ chỉ còn vài chiếc lá trôi trên mặt nước.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo soi chiếu dát một lớp vàng mỏng manh lên hồ sen cuối thu, cũng hắt ánh sáng thanh lạnh ấy lên hòn non bộ cạnh đó, nơi có một bóng đen đơn độc ngồi lặng yên. Người này chính là Ám, giờ khắc này Ám chỉ có một mình, anh ta ngồi bên bờ hồ sen đìu hiu tựa lưng vào hòn non bộ, trong tay còn có một bầu rượu, cô đơn một mình ngắm trăng thưởng rượu. Cả người anh ta giấu sau một phần nhô ra của hòn non bộ. Từ trước đến nay vẫn vậy, anh ta vẫn luôn luôn yêu bóng tối như xưa, vẫn luôn thích độc cô một mình và yêu người con gái kia, chưa từng thay đổi.

Ám ẩn mình trong bóng tối, những tên hộ vệ nhà họ Đường mang tiếng là những kẻ gần đạt đến cấp Chiến thần nhưng lại không mảy may phát hiện sự tồn tại của anh. Anh ngồi đó, không hề phát ra một chút tiếng động nào, chỉ âm thầm một mình ngồi đó uống rượu.

Có lẽ chỉ có chính anh ta mới biết trong lòng anh ta đang cất chứa những gì.

Tiêu Hạo Thiên là người đại ca mà trong lòng anh ta công nhận, cũng là người anh ta kính phục nhất. Còn Thiên Diện lại là người phụ nữ mà anh ta thích nhất.

Đứng một bên chứng kiến tất thảy anh thấy lòng mình đau, nhưng mặc anh có đau lòng hay không, vẫn chỉ mình anh ta biết anh đang đau, anh ta đau lòng nhưng đáng tiếc dù anh ta đau lòng cỡ nào thì người trong lòng Thiên Diện vĩnh viễn không phải anh mà, mà lại là đại ca Tiêu Hạo Thiên của anh.

Vài ngày trước, trên chiến trường ngoại thành, khi mà Tiêu Hạo Thiên trọng thương gần chết, Ám chứng kiến Thiên Diện ôm Tiêu Hạo Thiên mà khóc, cách khóc mà anh không biết nên dùng từ nào để diễn tả sự đau đớn của cô lúc đó,

Anh ta chưa bao giờ lên tiếng, ngay cả từ lúc trước khi anh là Ám Thiên Vương cũng chưa từng mở miệng nói với Tiêu Hạo Thiên. Anh ta chỉ biết chôn sâu tình cảm của mình với Thiên Diện ở trong lòng, không nói ra với bất kì kẻ nào.

Càng nực cười hơn nữa chính là, trong lòng Ám cũng tự biết chính là anh e sợ đại ca Tiêu Hạo Thiên, mà không ngờ tới người con gái anh ta yêu, Thiên Diện, lại yêu người đó, người mà anh vĩnh viễn không ngờ tới. Vậy nên anh còn chẳng đủ tư cách tranh giành tình yêu cho mình. "A.." Ám thoáng nở một nụ cười đau đớn từ tận trong tâm, cầm lên bầu rượu uống một ngụm thật lớn. Mấy người anh em trong điện Thiên Thần, chỉ còn mình tình yêu của anh ta là không có kết thúc ảm đạm. Loại kết quả này, anh đã sớm biết từ trước, có lẽ ngay từ khi bắt đầu nó đã định trước là như vậy. Anh rất đau, anh cũng hiểu, hẳn Thiên Diện cũng đã đau như thế.

Bởi vì tình yêu của cô cũng tuyệt vọng, Tiêu Hạo Thiên cả đời này chắc cũng sẽ không sinh ra bất cứ tình cảm gì khác với cô ngoại trừ tình anh em. Tất cả mọi người đều có thể nhận thấy, đại ca của bọn họ là người trung tình, trong vô vàn những cô gái xinh đẹp, anh ấy chỉ yêu duy nhất chị dâu của bọn họ.

Thế nên lúc này Ám mới một mình trốn trong bóng tối, vào khi tất cả mọi người ngủ say mà tìm đến nơi hiu quạnh, một mình uống rượu giải sầu, những bữa tiệc rượu vì anh, vì tình cảm của anh và vì cả Thiên Diện. Trong giờ khắc này trong lòng Ám thực ra vô cùng hâm mộ Lục, Chiến và cả Diệt. Mặc dù tên Lục là tên đầu gỗ phiền phức chỉ biết tàn sát cũng tìm được một người con gái giỏi giang nhất nhì Việt Nam nhất yêu hắn sâu nặng. Đến Lương Vân Nguyệt,

Diệt thì lại trực tiếp xông thẳng đến chiến trường ngoại thành đánh chiến không biết bao nhiêu trận rồi đột phá đến cấp Thiên Vương. “A... chỉ còn mình...a..." Ám yên lặng thở dài trong lòng một tiếng, anh ta là một trong Tứ đại Thiên Vương của điện Thiên Thần hôm nay mới đạt tới cấp Hoàng hậu kỳ đỉnh phong thực lực, lực chiến có thể so với những người gần đạt tới cấp Đế, không nói đến điện Thiên Thần thì anh ta cũng là thái tử của tổ chức Ám Dạ còn là chiến tướng trên chiến trường ngoại thành. Chưa kể đến rằng vẻ ngoài của anh ta cũng rất anh tuấn, cho nên nói dù bất cứ trên phương diện nào anh ta cũng là một người đàn ông ưu tú, nếu anh ta muốn phụ nữ hẳn phải là chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng người đàn ông ưu tú này giờ lại ngồi đây một mình uống rượu giải sầu. Bởi vì anh ta cố chấp, cố chấp yêu một người con gái gọi là Thiên Diện.

Hơn nữa còn là loại tình yêu cố chấp đến ngu xuẩn, khi anh ta biết rằng tình yêu này là vô vọng anh ta vẫn ở cạnh Thiên Diện, yên lặng bảo vệ cô. Mà trên chiến trường ngoại thành lần trước, điện Thiên Thần trở mặt với tổ chức Ám Dạ sở dĩ là vì chuyện của mấy năm trước, lần đó có một đội của Ám Dạ bất kính với Thiên Diện, chuyền lần ấy suýt chút nữa khiến cha ruột của anh giận điên. Nhưng cuối cùng Ám Dạ vẫn thoái nhượng mà ra tay giết cái tên đã bất kính với Thiên Diện kia. "Ai... thật lòng tôi chỉ hi vọng em sống hạnh phúc, thật sự đấy..." Trong đêm khuya tĩnh mình, tiếng thở dài khe khẽ gần như dun nhập vào bóng tối. Ám lại nâng bầu rượu lên, chuẩn bị uống một ngụm. Nhưng ngay lúc này, cả người Ám bỗng run lên, rượu sắp đổ vào họng cũng khựng lại, anh ta cứng đờ cả người. Bởi vì anh nhận ra bên cạnh mình vừa xuất hiện thêm một người nữa, người này chính là Thiên Diện. "Thiên Diện... em..." Ám không biết tại sao Thiên Diện sẽ xuất hiện ở đây.

Ám còn chưa nói xong nhưng Thiên Diện lại không để tâm, cũng không đáp lại lời của anh mà vươn tay cướp lấy bầu rượu của Ám rồi ngửa cổ, uống. Uống xong một ngụm lớn rồi mới quay sang nói:"Tôi yêu điện chủ, tôi cũng không biết rõ rốt cuộc vì cái gì. Năm năm trước anh ấy mang theo thương tích trên người đi lên chiến trường ngoại thành, lúc ấy tôi biết đến anh ấy và những chuyện của anh ấy, lúc đó tôi cũng muốn giúp anh ấy. Ám này, nếu như tôi tiết lộ cho anh biết lần đầu tôi gặp mặt điện chủ tôi đã biết được trong lòng anh ấy có chị Ánh Vy rồi, thì anh có tin không?"

Ám nghe xong thì trầm mặc, mãi một lát sau mới gật đầu: “Ừm, tôi tin..."

Sau khi Ám nói xong hai người cùng nhau rơi vào trầm mặc, hai người không ai nói lời nào thêm yên lặng mà uống rượu, không có giao lưu chỉ có bầu rượu truyền qua truyền lại, Thiên Diện uống xong lại lại đưa qua cho Ám, Ám uống một ngụm lại đưa về cho Thiên Diện, Ám uống, Thiên Diện lại uống, Ấm uống xong Thiên Diện lại nhận đấy uống. Không còn ai phải uống rượu một mình nhưng chẳng lòng ai không đau cả.

Sau một lúc lâu, Thiên Diện quay sang Ám, cười lắc lắc bầu rượu nói: “Ha ha... Ám, anh nói xem, bầu rượu này chúng ta thay phiên nhau uống thế này... có phải hai ta được xem như hôn môi gián tiếp không?" "A... Tôi, thực xin lỗi... Thiên Diện, tôi..." Thật sự, Ám nghe Thiên Diện nói vậy thì mới để ý đến chi tiết này, anh cũng tự hỏi, đây không phải chính là hôn gián tiếp sao? "Chúng ta kết hôn đi.." Nhưng không đợi Ám nói xong lời xin lỗi thì Thiên Diện trầm tư nhìn hồ sẽ trước mặt bỗng mở miệng nói ra một câu mà Ám không bao giờ ngờ tới. “Thiên Diện, tôi... a... em, em vừa mời... em mới...?" Am ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn sang Thiên Diện bên cạnh, một câu nguyên vẹn cũng không nói ra hoàn thiện được. Cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy, lần đầu tiên anh thấy cô chính là bị vẻ đẹp của cô hớp hồn, có thể nói, nhất kiến chung tình. Sau đó anh mới biết, cô gái Thiên Diện này không chỉ xinh đẹp mà tâm hồn cũng đẹp, một cô gái lương thiện. Mà người con gái ấy xuất hiện trên chiến trường ngoại thành như một bông hoa nở rộ trong máu, hiếm hoi lại đẹp rực rỡ. Cho nên lúc Ám vẫn còn trong tổ chức Ám dạ, khi Ám đạt tới cấp độ Chiến thần, lúc ấy Ám đã bị Thiên Diện mê hoặc. Sau đó anh như đi lên một con đường không thể quay đầu, cũng vì thế mà anh rời đi Ám dạ rồi tham gia vào điện Thiên Thần, rồi sau đó liên tục đánh những trận chiến lớn, đi giữa lằn ranh sinh tử, cuối cùng bị khuất phục dưới khí phách của Tiêu Hạo Thiên.

Lúc này Em nhìn chằm chằm vào mặt Thiên Diện, nhưng Thiên Diện vẫn như cũ, không hề liếc anh mà nhìn vào hồ sen hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: "Ám, tôi biết anh có tâm tư gì, trong lòng tôi rõ ràng tất thảy, tôi hiểu anh mới là bến đỗ của mình. Tôi thích điện chủ, nhưng cũng không có nghĩa muốn cùng anh ấy đi đến cuối, tôi chỉ đơn thuần muốn anh ấy sống thật tốt, sẽ không mệt mỏi vật lộn như vậy, không cần gánh vác quá nhiều trách nhiệm nặng nề như thế.

Cuối cùng Thiên Diện cũng quay lại nhìn Ám, cô thoáng nở nụ cười: “Ám, từ đầu đến cuối, tôi với điện chủ chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì, tôi không ngại nói với anh rằng, cho tới nay điện chủ vẫn luôn chỉ coi tôi là một đứa em gái cần chăm sóc thôi, anh tin chứ?” "Tôi tin!" Ám gật đầu mà không hề do dự. Đại ca của anh chính là Tiêu Hạo Thiên, một anh hùng cái thế, mang chí lớn cả Trấn Nam Đông, đại ca có chuyện gì cũng sẽ không giấu giếm. "Ừm... ha..." Thiên Diện cười, rồi lại nói tiếp: "Trước kia trái tim tôi vẫn luôn không quên được điện chủ, nhưng lần này tới Ba Vì, nhìn thấy chị Ánh Vy tôi rốt cuộc cũng buông, chứng kiến hai người họ ở cạnh nhau, tôi biết, anh ấy đang rất hạnh phúc. Vậy nên tôi buông, buông để đi tìm hạnh phúc của tôi. Ám, anh đồng ý lấy tôi không? Nếu như anh đồng ý, vậy ngày mai chúng ta đi hoàn thành thủ tục kết hôn luôn, để cho chị Ánh Vy và điện chủ chứng kiến..."

Ám nghe xong, trầm mặc, trong đôi mắt của anh tràn đầy đau đớn ở tim, Sau một lúc lâu, Ám mới đau lòng lên tiếng, vừa lắc đầu vừa nói: “Thiên Diện, tôi... tôi có thể tiếp tục chờ, tôi không vội, nhưng tôi muốn em suy nghĩ lại chuyện này kĩ hơn...”

Lúc Ám nói xong, Thiên Diện nhìn thấy trong mắt anh, trong mắt cô dường như cũng có sự đau lòng. Qua một lát, Thiên Diện vươn tay chạm vào gương mặt Ám, đau lòng lắc đầu: “Năm năm anh ở đó bảo vệ tôi, anh ở đó bảo vệ như một người kị sĩ nhưng anh vốn nên là một vị vương tử mà tôi, ngay từ đầu đã không phải công chứ... Ám, cảm ơn, cảm ơn anh đã cho một sự bảo vệ mà em vĩnh viễn không mơ tơi, cảm ơn...” “Vậy nên... vậy nên quãng đời còn lại, anh... có đồng ý làm hiệp sĩ bảo vệ cho em nữa ư?" Thiên Diện nói xong, cả người liền tựa vào ngực Ám, đầu gối cũng vòng lên chân anh.

Ám mở to miệng, trong lòng anh rất bị những lời nói của Thiên Diện khuấy đảo đến điên cuồng, hốc mắt dần đỏ, khóe mũi dần cay. Sau đó anh nói: “Ừm, anh đồng ý, Thiên Diện, anh đồng ý bảo vệ em cả một đời..."

Ám nói, anh muốn vươn tay nắm lấy bàn tay cô, nhưng anh vẫn không dám bởi vì anh sợ những gì trước mắt là mơ, vươn tay với lấy sẽ vỡ. Trước đó anh cũng từng mơ thấy như vậy, nhưng giờ phút này, Thiên Diện chủ động nắm lấy tay anh, níu tay anh lại như đang nói với anh, đây là thực tại.

Đêm đã khuya, hai người bên cạnh nhau dưới ánh trăng mờ nhạt, ngồi bên cạnh một hồ sen thu chẳng nở, mười ngón tay, đan chặt...

Dưới ánh trăng, bên bờ hồ sen, bên cạnh hòn non bộ, một bóng đen ngồi lặng trong đêm, nhưng bóng đen ấy không một mình mà bên cạnh nó còn có một bóng đen khác yên tĩnh dựa vào.

Thiên Diên yên tĩnh nằm trong vòm ngực Ám, hai người không ai nói câu nào, chỉ yên lặng hưởng thụ hơi thở, nhịp tim, mùi hương của đối phương.

Trong Tứ đại Thiên vương trong điện Thiên Thần, Ám cùng Thiên Diện có lẽ là hai người khổ nhất, tình cảm của hai người cũng đau khổ nhất, quá trình cũng khó khăn nhất. Nhưng bây giờ, sau nhiều đắng cay, khổ sở, dằn vặt hai người cuối cùng cũng đến với nhau.

Mà trong suốt quá trình đó, bản thân Thiên Diện đã đột phá lên cấp Thiên Vương, đã lăn lộn trên chiến trường ngoại thành, vô số lần đạp một chân vào cửa tử, thường xuyên đi dạo trên lằn ranh sinh tử, người con gái như cô đã không phải những người người phụ nữ bình thường mà như những nữ thanh niên xung phong trong thời chiến, oai hùng, kiêu ngạo. Người như cô sẽ không thủy chung cả đời với một người đàn ông không yêu mình. Có lẽ, lần đầu tiên cô gặp Tiêu Hạo Thiên quả như nhất kiến chung tình, nhưng càng về sau, dần dần nó biến thành ngưỡng mộ cùng đau lòng, bởi không thể phủ nhận, người đàn ông kia quá xuất sắc cũng phải gánh quá nhiều trách nhiệm. Mà Ám, anh trước kia chính là thái tử của Ám dạ, xuất thân chẳng khác nào vương tử trong cổ tích nhưng anh lại lựa chọn đứng yên lặng sau cô làm một kĩ sĩ vô danh, yên lặng giữ cho cô cả đời bình an. Điểm ấy trong lòng cô đã sớm rõ ràng, cũng vì thế mà vô cùng cảm động. Ám vốn nên là vương tử, cuối cùng lại cam chịu làm kị sĩ bảo vệ cô trong bóng tối. Thiên Diện vẫn luôn biết, trong lòng cũng từng vì anh mà đau lòng, càng nhiều hơn là cảm động... “Ám, cảm ơn anh... kỵ sĩ của em, hoàng tử... của em.." Thiên Diện nằm trên chân của Ám, hai mắt từ từ khép lại, trong lòng lẩm bẩm nói, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, chìm vào giấc ngủ.

Mà cũng trong đêm trăng này, ngoại trừ Ám và Thiên Diện cũng còn một người không ngủ. Người này không chỉ không ngủ mà còn trực tiếp rời khỏi nhà họ Đường, một mình lang thang trên những con phố ở Ba Vì. Người này là Chiến..

Chiến đi rất lâu, cứ đi, đi mãi, đôi chân bất tri bất giác mà đi tới trước cửa biệt phủ của nhà Đông Phương. Đứng trước cửa nhà Đông Phương, Chiến do do dự dự không biết có nên đi vào không thì anh đột nhiên sửng sốt đến ngây người, bởi vì trong đêm tối, dưới ánh trăng nhàn nhạt, anh nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp ở xa xa, bóng người xinh đẹp ấy, đang nhìn anh...