Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 250




Hai nghìn năm trước, Cửu Bạch có kết cục cuối cùng vô cùng bi thảm, hình ảnh cuối cùng của Cửu Bạch trong trí nhớ của cô, là ở trong một căn phòng bí mật, cô tận mắt nhìn thấy hoàng đế chết một cách bi thảm, hai tai chảy máu mà chết. Rồi sau đó chờ đến khi cô chạy ra khỏi cung điện của hoàng đế, cô tận mắt chứng kiến mọi thứ bị phá hủy, Trấn Nam Đông tự sát.

Hình ảnh cuối cùng của Cửu Bạch trong trí nhớ của cô, Cửu Bạch ngồi ôm thi thể Trấn Nam Đông khóc thảm thiết.

Trấn Nam Đông quá ác, trước khi chết đã tự phong ấn phá hủy hết bản thân, tự tiêu hủy ý thức của chính mình, kể cả thân thể cho đến trái tim cũng vậy. Tất cả mọi thứ đều bị tan biến. Cửu Bạch ôm thi thể của Trấn Nam Đông khóc thảm thiết, cuối cùng cũng tự sát bên cạnh Trấn Nam Đông. Thời gian trôi qua, hiện tại Cao Ánh Vy đứng bên lan can nhìn mọi người phía xa xa đang vây xung quanh Tiêu Hạo Thiên, mắt cô có chút nhòe đi.

Cô đã thức tỉnh ký ức về kiếp trước, nhưng Tiêu Hạo Thiên thì chưa, lúc trước Trấn Nam Đông tự sát, đã tự mình tiêu hủy tất cả.

Cao Ánh Vy hiểu tại sao lúc trước Trấn Nam Đông lại làm như vậy, ông ta quá mạnh, sợ nếu như lưu lại ý thức, sau khi mất đi ý thức, cũng sẽ biến thành thế lực tăm tối giết người.

Cho nên Trấn Nam Đông mới tự phá hủy tất cả, mà tình hình hiện tại chính là, Cao Ánh Vy đã lấy lại ký ức về Cửu Bạch, cũng đã tìm thấy Tiêu Hạo Thiên, đây chính là mục tiêu cuối cùng.

Nhưng Tiêu Hạo Thiên cũng không dễ dàng gì để lấy lại được ký ức về Trấn Nam Đông. Có lẽ là về sau này, nhưng ít nhất hiện tại sẽ không. Cao Ánh Vy cũng có thể nhận thức được nếu say này anh lấy lại trí nhớ về Trấn Nam Đông, có lẽ là Đường Ngọc Hiền đã biến mất.

Nhưng mặc dù có như vậy, hiện tại Cao Ánh Vy có cảm giác sau khi thức tỉnh lần này, anh càng trở nên mạnh hơn, thể lực cũng phải nâng lên đến bảy sao rồi.

Cao Ánh Vy đoán, chắc là vài ngày trước Tiêu Hạo Thiên đã đến nơi đó, chiếm được một ít đồ này nọ.

Trước đó Tiêu Hạo Thiên đã đứng ở hàng thứ năm trong những người tài giỏi ở trên chiến trường biên giới, thật ra đấy là hậu quả của việc Tiêu Hạo Thiên bị bắt xuất cảnh, anh thực sự không thích vị trí kế thừa đó.

Nói cách khác, trong quá trình Tiêu Hạo Thiên nhận sự kế thừa, có thể đã nhận được một nửa, sau đó liền bị gián đoạn. Thực sự là đã đánh mất một cơ duyên lớn, anh ngàn dặm bôn ba trên chiến trường ngoại biên. Mà trong quá trình Tiêu Hạo Nhiên hôn mê suốt mấy ngày nay, quá trình kế thừa của anh, thật ra đã tiếp tục bị hao mòn.

Hiện tại Tiêu Hạo Thiên thực sự có khả năng chiến đấu, đã là người có khả năng là bảy sao. Người có thể lực mạnh hoàn toàn có thể là cấp đế bảy sao, thậm chí có thể sẽ là cấp đế tám sao.

Cao Ảnh Vy nhìn Tiêu Hạo Thiên đang cười nói ở phía xa xa, trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua. Người đàn ông này, sống một đời chính là như vậy, muốn một mình đem tất cả, tất cả mọi thứ đều muốn tự mình gánh vác. Trước đấy một mình anh đã gánh vác trọng trách to lớn. Mà hiện tại lại tiếp tục như vậy, một mình chống lại tất cả. "Thật ra, anh không hề thay đổi tí nào. Chồng, một đời này, em tuyệt đối sẽ không để anh phải chiến đấu một mình. Em tuyệt đối sẽ không để anh một lần nữa phải một mình chống lại tất cả. Cao Ánh Vy nhìn Tiêu Hạo Thiên ở phía xa xa, giây phút này trong lòng cô đã kiên định hạ quyết tâm.

Cửu Bạch chính là cô, cô chính là Cửu Bạch, nói theo một phương diện nào đó, cô và Cửu Bạch chính là một người. Mà trước đấy Cửu Bạch đã tự nguyện phá hủy hết tất cả về cô ấy và truyền lại cho cô.

Một đời này, không còn Cửu Bạch và Trấn Nam Đông nữa. Một đời này, chỉ có Cao Ánh Vy và Tiêu Hạo Thiên.

Trong sân ngay lúc này, trời chiều hạ, bốn lão tướng chiến đấu Việt Nam gồm bốn người, Yên

Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại, cùng xoay người lại cúi đầu thật sâu trước Tiêu Hạo Thiên: "Cậu nhóc, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã vì Việt Nam mà không ngần ngại làm mọi thứ."

Giờ khắc này, bốn đại tướng nói với thái độ thành khẩn vô cùng, đây cũng là sự thật.

Nếu không có Tiêu Hạo Thiên, trong trận chiến lần này, Việt Nam sẽ không thể chiến thắng. Nếu không có Tiêu Hạo Thiên, số mệnh của Việt Nam cũng sẽ không thể thức tỉnh. Việt Nam cũng sẽ không thể có ngày hôm nay.

Chính là trận chiến này, cũng chỉ là một trận chiến này, sau một trận chiến đấu, Việt Nam bị tổn thất cực kỳ nghiêm trọng. Mười triệu chiến sĩ ngoài biên giới, nhiều nhất cũng phải có đến chín triệu chiến sĩ, vĩnh viễn chôn thân tại nơi đó. Ngã xuống không biết bao nhiêu chiến thần, tướng sĩ.

Nhưng sau một trận chiến này, vận mệnh của Việt Nam đã được thay đổi rồi, sức chiến đấu của Việt Nam ngày càng mạnh hơn, mạnh hơn rất nhiều.

Ví dụ như bốn đại tướng đứng ở đây, hiện tại bọn họ đã đột phá trình độ lên để cấp ba sao. Hơn nữa có thể nói khí thế đã được kéo lên, đây đều là do vận mệnh của Việt Nam thay đổi đưa đến. Mấy ngày nay Việt Nam, mỗi ngày bầu trời đều có mặt trời và mặt trăng thay nhau chiếu sáng.

Những tài nguyên của bộ quốc phòng Việt Nam và Tiêu Hạo Thiên trước đấy bị phá hủy, đang không ngừng được vận chuyển từ xa đến bộ quốc phòng Việt Nam để xử lí.

Mà sau khi tài nguyên này được xử lí, quyền lực của bộ quốc phòng Việt Nam, mỗi ngày cũng nhanh chóng được tăng lên. Các tướng sĩ trước đó vẫn ở chiến thần, sau khi nhờ có sự giúp đỡ của tài nguyên, lập tức đã đột phá lên mức chiến thần Việt Nam. Một ít chiến thần kỳ cựu của bộ quốc phòng các cường quốc đã không ngừng đột phá Thiên Vương.

Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy bốn đại tướng cúi đầu với mình, mặt anh không khỏi biến sắc, chạy nhanh đến nâng họ lên.

Tiêu Hạo Thiên vô cùng nghiêm túc nói: "Bốn vị tiền bối, mọi người ngàn vạn lần không cần làm như thế, đây đều là chuyện mà tôi nên làm.”

Yến Phương Bắc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Hạo Thiên một cái, cảm khái nói: "Cậu nhóc, cậu ở chiến trường ngoài biên giới năm năm, cũng đã giúp tôi rất nhiều. Đại chiến lần này, cậu còn tặng tôi rượu ngon. Ha ha, ông già này đến giờ vẫn chua ước uống đầu. Nhưng hiện tại vết thương của cậu không tốt, nếu không tôi nhất định phải uống với cậu một lần. Cùng hậu bối ưu tú nhất của Việt Nam chúng ta, uống rượu một lần."

Tiêu Hạo Thiên nghe vậy nở nụ cười, ngay sau đó, trên người khí thế bừng bừng, một luồng khí mạnh mẽ tỏa ra từ trên người anh vượt xa khả thực lực năm sao. "Thực lực của để cấp bảy sao? Em trai, em đã đột phá đến thực lực của để cấp bảy sao rồi sao?" Ngay sau đó, Hắc Đế đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Hạo Thiên, vừa bắt lấy tay Tiêu Hạo Thiên, vừa cẩn thận cảm nhận, cô ấy không khỏi rung động.

Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: "Ừm, trước đấy em có gặp một cơ duyên, chính là chưa được xử lí hoàn toàn, đã phải đi chiến trường. Hiện tại hôn mê mấy ngày, coi như là xử lý đã ổn thỏa, có thực lực bảy sao."

Tiêu Hạo Thiên nói xong, nhìn thấy bốn vị lão tướng không khỏi gật đầu nói: "Cho nên, bốn tiền bối, yên tâm đi, cơ thể của tôi không có chuyện gì, hiện tại cảm giác của tôi, tôi trước giờ chưa bao giờ tốt như này. Hiện tại tình trạng của tôi cực kỳ, cực kỳ tốt. Tối nay, không say không về. Lần đại thắng này, uống một chút có gì không tốt chứ?" "Ha ha ha. Được. Thật không uống công là anh hùng cái thế của Việt Nam ta. Anh hùng Tiêu Hạo Thiên. Rượu này nhất định phải uống. Nhất định phải uống/" Tính cách của Trần Công Thắng rất dũng cảm, trên người ông cũng còn có một ít thương tích, nhưng ông lại không thèm quan tâm.

Trần Công Thắng nói xong, liền quay đầu nhìn Đường Huy Hoàng nói: "Đường Huy Hoàng nhà ông còn bình rượu ngon nào mang ra hết đi. Ông có cháu là anh hùng cái thế của Việt Nam, ông không được tiếc. Đã sớm nghe nói nhà họ Đường có gia thế không nhỏ, không có khả năng không có rượu ngon được nhỉ?"

Đường Huy Hoàng nghe vậy, cười haha nói: "Rượu ngon? Ha ha, có. Có đủ. Uống cho cái tên lão già chết bầm như ông chết đi cũng còn đủ."

Sau khi Đường Huy Hoàng nói xong liền quay ra nói với Đường Yến Nhi cực kỳ gợi cảm bên cạnh, nói: "Đường Yến Nhi, đi, nhanh đi mở hầm rượu nhà họ Đường chúng ta ra, bên trong đều là rượu ngon,một bình cũng không giữ lại, mang tất cả ra đây." "Vâng ba, hiện tại Tiêu Hạo Thiên cũng đã tỉnh, đêm nay con cũng muốn uống rượu chúc mừng." Đường Yến Nhi cười nói với Đường Huy Hoàng.

Mấy ngày nay bà ấy cũng vô cùng lo lắng, hiện tại Tiêu Hạo Thiên đã tỉnh lại, bà ấy cũng cực kỳ vui vẻ. Tiêu Hạo Thiên nhìn về Cao Ảnh Vy ở phía xa xa, nở nụ cười với Cao Ánh Vy nói "Ánh Vy, anh.."

Tiêu Hạo Thiên sợ Cao Ánh Vy lo lắng, dù sao thì phụ nữ bình thường trong thế giới này, đều không hiểu hết được thực lực cùng tình trạng của đàn ông. Mà anh mới từ quỷ môn quan trở về.

Mà ngay lúc này, sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, tất cả mọi người trong sân, cũng nhìn về phía Cao Ánh Vy ở bên kia.

Cao Ánh Vy là vợ của Tiêu Hạo Thiên, địa vị đương nhiên cũng cực kỳ cao.

Nhưng ở thời điểm mọi người ở đây đều đang lo lắng Cao Ánh Vy không đồng ý, thì Cao Ảnh Vy liền cười với Tiêu Hao Thiên nói: "Chồng, chỉ cần anh vui vẻ là được rồi. Uống đi, tối nay em cho phép anh uống rượu."

Sau đó Cao Ánh Vy bước đến gần Tiêu Hạo Thiên, rồi đỡ Thúy Hồng ra khỏi vòng tay của Tiêu Hạo Thiên và nói với Thúy Hồng: "Thúy Hồng, ba và ông nội của con muốn uống chút rượu. Con vào trong lấy bình rượu ngon ra đây để chúng ta mời các bác các ông, để mọi người cùng xem rượu nhà ta ngon mức nào. Được không?

Thúy Hồng nghe hợp lý mỉm cười gật đầu nói: "Vâng, được ạ. Để con đi lấy."

Sau khi nói xong cô bé mỉm cười và vẫy tay chào Tiêu Hạo Thiên rồi mới đi. "Ha ha ha." Đột nhiên mọi người trong sân đều cảm thấy thích thú trước vẻ ngoài dễ thương của Thúy Hồng.

Khi mọi người đang chuẩn bị dọn bàn ngoài sân để uống nước. Trước cổng nhà Đường, lại có tiếng bước chân, vài bóng người cao lớn từ ngoài bước vào. "Ha ha. Uống rượu, rượu ngon sao có thể thiếu tôi được. Mấy người thật không thú vị." Ngay sau đó, Đại trưởng lão Tần Võ mặc áo choàng đen viền vàng bước vào, cười lớn.

Sau khi đại trưởng lão nói xong, nhị trưởng lão Lưu Triệt, người đi theo sau đại trưởng lão, cũng mỉm cười nói với đám đại tướng Yến Phương Bắc: "Mọi người Hạo Thiên vừa mới khoẻ các vị đã lôi rượu ra giống như ép Hạo Thiên như thế, thử hỏi có hợp tình hợp lí hay không. Được rồi, bây giờ ngồi đây uống rượu mà mấy người uống không hết chỗ rượu này thì cút hết về chiến trường ngoài biên giới cho tôi."

Khi Nhị trưởng lão nói như vậy, đột nhiên Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại, sắc mặt của bốn lão tướng đều tái xanh, mồ hôi lạnh không kìm được mà chảy xuống. "Ha ha. Nhị sư huynh, đừng hù dọa con tim bé nhỏ của bọn họ. Không sao. Dù bây giờ bọn họ đã đế cấp ba sao, nhưng nếu bọn họ không dám uống rượu, em sẽ cùng hai người đánh, dạy cho bọn họ một bài học tốt." Tam trưởng lão lúc này cũng cười nói. "Ý hay. Ha ha ha." Tứ trưởng lão, các lão dưới của bộ quốc phòng Việt Nam cũng phải gật gù tán thành bên cạnh anh là Vòng Thiên Thanh cũng không ngừng cười ngây ngô nhưng ông ta không dám nói một lời. Hiện tại ông ta có địa vị thấp nhất và sức chiến đấu thấp nhất, Tứ trưởng lão có thể tận tình quở trách họ cũng không dám phản kháng gì, ừm, họ không dám.

Lúc này, khi một vài người đang nói chuyện, bọn họ đã đi đến trước mặt Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Hạo Thiên nhìn đại trưởng lão đi đến trước mặt, lại nhìn lão nhân trước mặt đã chịu đựng sỉ nhục, cống hiến tất cả cho Việt Nam, anh cũng rất khâm phục đại trưởng lão.

Thật lòng nói với đại trưởng lão: "Đại trưởng lão." "Mau dậy, dậy." Tiêu Hạo Thiên muốn cúi người xuống, nhưng Đại trưởng lão đã vội vàng đỡ anh dậy. Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu nhìn Tiêu Hạo

Thiên trước mặt với vẻ phức tạp và ánh mắt chuyển động. "Con trai, cậu đã chịu khổ rồi. Cảm ơn cậu, cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm cho bọn tôi," Đại trưởng lão chân thành nhìn Tiêu Hạo Thiên.

Vào lúc này, Tiêu Hạo Thiên và Đại trưởng lão đứng đối diện nhau, nhìn nhau giống như hai người bạn thân thiết vậy.