Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 240




"Chiến. Chiến. Chiến." Lúc này bên Bộ quốc phòng Việt Nam có hơn một trăm vị cường giả Hoàng cấp, năm vị cường giả Đế cấp, tất cả đều đỏ mắt, trên người hừng hực ý chí chiến đấu, khuấy động phong ba, tiếng vang gầm trời. "Chiến chiến chiến." Sau đó hơn một trăm nghìn quân đoàn bên ngoài biên giới Việt Nam, bị đánh chỉ còn lại mười nghìn tướng sĩ, hầu hết các tướng sĩ còn lại đều bị thương, lúc này lại cầm đao chiến lên, ngưng kết khí chất toàn thân, gầm lớn một tiếng, trên người tràn đầy ý chí chiến đấu, nhiệt huyết hừng hực.

Mà lúc này, dân chúng bên trong Việt Nam, hai mắt cũng đỏ ngầu, nhìn chiến trường bên ngoài biên giới. Thảm kịch lúc trước hiện rõ mồn một trước mắt, bởi vì liên minh tám đội chiến ngoài biên giới quá mạnh, không phải do tướng sĩ của Việt Nam yếu, thật sự dân số của đối phương quá nhiều, cũng có quả nhiều cường giả.

Nhưng cho dù là như vậy, những tướng sĩ Việt Nam vẫn luôn tồn tại, mỗi một tướng sĩ Việt Nam đều vô cùng vô cùng liều mạng.

Mà lúc này, khi những người dân bên trong biên giới Việt Nam nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên toàn thân đầy máu từ trên trời rơi xuống, mang theo mười vị cường giả Hoàng cấp từ trên trời rơi xuống phía sau Tiêu Hạo Thiên, máu trong cơ thể bọn họ nhất thời điên cuồng dâng trào lên. Nhiệt huyết bùng cháy.

Tướng sĩ Bộ quốc phòng Việt Nam được cứu rồi, trận đấu này có hy vọng thắng rồi, lúc này, vô số người dân trong biên giới Việt Nam, hai mắt đều đỏ ngầu, nghiến răng đấm đá hét lớn: “Chiến chiến chiến." “Âm." Lúc này ở Hà Nội Việt Nam, trong Long Trì dưới biệt thự của đại trưởng lão, vận quốc vốn đã kiệt quệ, lại mù mịt, điên cuồng nổi lên, vết nứt trên Long Trì cũng nhanh chóng liền lại, hơn nữa còn càng cứng rắn hơn.

Lúc này đại trưởng lão đang ở trên quảng trường của Bộ quốc phòng Việt Nam, trên người đại trưởng lão Việt Nam mù mịt khí thế đỉnh phong bậc bảy Đế cấp, hai mắt đỏ ngầu, ngay sau đó cầm lấy thanh kiếm ở thắt lưng, thân hình nhanh như chớp lao vào bãi đậu máy bay của Bộ quốc phòng, ở đây có đậu một số máy bay chiến đấu tốc độ nhanh nhất của Việt Nam.

Đại trưởng lão Tần Võ Việt Nam. Nhất định phải đi, trận chiến này có Tiêu Hạo Thiên gia nhập vào, trận chiến Hoàng cấp này, Việt Nam nhất định sẽ thắng, nhưng ông sợ nhưng cường giả Đế cấp của đối phương sau khi thất bại sẽ phá vỡ quy tắc, ra tay với Tiêu Hạo Thiên.

Cho dù thế nào Tiêu Hạo Thiên cũng không thể thất bại được. Ngay sau đó thân ảnh của đại trưởng lão đã ngồi trên trực thăng chiến đấu cuồng phong, hét lên với người lái đỉnh phong Chiến Thần: "Đến chiến trường ngoài biên giới. Nhanh lên." "Âm." Ngay sau đó, trực thăng chiến đấu cuồng phong đột nhiên bay lên, Vòng Thiên Thanh không đi, ông ta bị đại trưởng lão Việt Nam ép ở lại.

Mà lúc này trên chiến trường ngoài biên giới, với tiếng gầm vang của hơn trăm vị cường giả Hoàng cấp của Bộ quốc phòng Việt Nam, sắc mặt của những cường giả Hoàng cấp liên minh tám nước kia đều thay đổi.

Nhưng rất nhanh bọn họ cũng lấy lại được khí thế. Dù sao trên chiến trường chiến đấu từ khi khai chiến đến bây giờ đã chết quá nhiều người rồi.

Việt Nam không thể thua. Bọn họ. Càng không thể thua. "Giết." Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên đứng giữa hơn trăm Chiến Thần của Bộ quốc phòng Việt Nam, trên mặt và người toàn là máu, giơ thanh kiếm trong tay lên, sau khi hét lên một tiếng, thân thể của anh nhanh chóng xông ra ngoài. "Giết." Sau đó Tứ Đại Thiên Vương Lục, Chiến, Ám, Diệt của điện Thiên Thần đứng bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, cũng đều hét to lên, giơ thanh kiếm trong tay lên hướng lên phía trước đánh giết cùng Tiêu Hạo Thiên. “Giết.” Sau đó chính là bốn lão tướng Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại đã hồi phục thương thế của Bộ quốc phòng Việt Nam.

Bốn lão tướng giơ đao lên, trên người mù mịt sát ý, xông lên phía trước. "Giết." Sau đó là sự xuất hiện của các cường giả mới được thăng lên Hoàng cấp của Bộ quốc phòng Việt Nam, và các cường giả của Phá Thiên Tông, Chiến Thần Môn, tổ chức Ám Dạ toàn bộ cũng nắm chặt kiếm hoặc đao trong tay, xông lên phía trước. "Giết." Cuối cùng chính là gần mười nghìn tướng sĩ của sót lại của chiến trường ngoài biên giới của Bộ quốc phòng Việt Nam, cũng cầm đao lên xông về phía trước. "Giết." Cuối cùng chính là nhị trưởng lão Lưu Triệt. Tam trưởng lão Chu Lệ. Tứ trưởng lão Long Chiến Thiên. Ba người bọn họ có vận khí Việt Nam tăng thành cường giả đỉnh phong trung cấp Đế cấp, bay lên không trung, đe dọa mười cường giả Đế cấp của liên minh tám nước ngoài ở phía xa.

Lúc này, nếu như nhìn từ trên cao xuống, thì sẽ thấy một dòng xoáy nước cực mạnh lao về phía kẻ địch. Ba trưởng lão Đế cấp Việt Nam bảo vệ trên không trung hơn trăm cường giả Hoàng cấp làm tiên phong, đương nhiên Tiêu Hạo Thiên là người xông lên đầu tiên, mà phía sau chính là gần mười nghìn đại quân, xông thẳng lên phía trước.

Lúc này thời gian dường như dừng lại, bởi vì lúc này đã đến một trận quyết chiến thật sự. Vô số người dân Việt Nam cũng đều ngừng hò hét, đều vô cùng yên lặng mở to mắt nhìn cảnh quay phát trên màn hình lớn. "Vậy... vậy người thanh niên xông lên đầu tiên là ai vậy?" “Đúng vậy, vừa rồi trong lúc Bộ quốc phòng Việt Nam nguy cấp nhất, người đàn ông mang theo một nhóm cường giả Hoàng cấp từ trên trời rơi xuống là ai vậy?” “Đúng rồi, anh ta... anh ta là ai? Có ai biết anh ta không?"

Lúc này, trong lòng vô số người dân Việt Nam đều đang lẩm bẩm, bọn họ đang quan tâm về trận chiến này, đồng thời trong lòng cũng đang rất tò mò về thân phận của Tiêu Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện trên chiến trường.

Mà lúc này, người dân trong thành phố Hải Phòng của Việt Nam, đặc biệt là những người đã tham gia hôn lễ thế kỷ ba tháng trước, lúc này đều nhận ra Tiêu Hạo Thiên. "Là anh ta. Chiến Thần ngoại tộc trong hôn lễ thế kỷ đó." Lúc này, vô số người dân Hải Phòng đều nhận ra Tiêu Hạo Thiên, trong lòng vô cùng chấn động.

Trước kia bọn họ chỉ cảm thấy Tiêu Hạo Thiên là một Chiến Thần bình thường, nhưng lúc này bọn họ mới biết, bọn họ sai rồi, vô cùng sai rồi. Đối phương không chỉ là Chiến Thần mà là cường giả cấp Hoàng. Người anh hùng cứu rỗi trận chiến. "Anh ta... Anh ta là chồng của Ánh Vy, Tiêu... Hạo Thiên... làm sao... có thể... anh ta, rốt cuộc anh ta... là ai?" Lúc này trong tập đoàn Quân Lâm ở thành phố Sài Gòn, Thẩm Xuân Linh kinh ngạc nhìn màn hình lớn, Tiêu Hạo Thiên đang dân các tướng sĩ Việt Nam xông lên phía trước, trong lòng chấn động.

Vài ngày trước sau khi nghe về chiến sự trên chiến trường ngoài biên giới, ba mẹ Cao Ánh Vy, Cao Huy Cường, Trần Kim Phượng và cả Cao Ngọc Kiều đã từ thành phổ Sài Gòn đến Hà Nội, lúc này bọn họ đã đến nhà họ Đường ở Hà Nội. "Đó... đó là Hạo Thiên." Lúc này, Cao Huy Cường và Trần Kim Phượng ở trong nhà họ Đường, ngẩn ra nhìn Tiêu Hạo Thiên xuất hiện trên màn hình. "Anh... anh rể? Là anh rể. Anh rể." Lúc này Cao Ngọc Kiều cũng vô cùng kinh ngạc trợn mắt há miệng.

Mà ngay sau đó, Thúy Hồng cũng nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên trong tivi, toàn thân đầy máu, tay cầm kiểm xông lên phía trước.

Thúy Hồng lập tức khóc lên, chỉ vào Tiêu Hạo Thiên người đầy máu trong tivi: “Ba... mẹ, đó là ba kìa, đó là ba kìa. Hu hu hu, con không muốn ba có chuyện gì đâu, ba chảy nhiều máu quá, hu hu hu.”

Thúy Hồng khóc rồi, lúc này cô bé không hiểu chuyện bắt đầu gào khóc lên. Cô bé không biết chuyện chiến sự, cô bé cũng không biết lúc này Tiêu Hạo Thiên đang ở nơi xa xôi đó làm cái gì. Lúc này, cô bé chỉ biết ba mình chảy máu rồi, mà lúc này vẫn còn phải đánh nhau, cô bé chỉ đơn giản là lo cho Tiêu Hạo Thiên. “Hu hu hu... mẹ ơi, đó là ba đấy, đó là ba đấy, mẹ mau gọi điện cho ba bảo ba về đi, mẹ ơi, mẹ mau gọi ba về đi, con không muốn ba xảy ra chuyện gì đâu, con không muốn đâu. Hu hu hu." Tuyết Hồng dùng lực áo váy Cao Ánh Vi.

Nhưng lúc này, Cao Ánh Vi cũng đã ngẩn người ra, lần đầu tiên cô không quan tâm đến Tuyết Hồng. Cô cũng không biết phải an ủi Tuyết Hồng thế nào, hơn nữa lúc này cũng đã sắp quyết chiến rồi.

Cô chỉ có thể không ngừng cầu nguyện trong lòng cho Tiêu Hạo Thiên: “Ông xã, Hạo Thiên, anh là giỏi nhất, cố lên, anh nhất định sẽ sống sót trở về. Nhất định.”

Lúc này, Cao Ánh Vi không nói gì, cũng không mở miệng, chỉ nhìn vào màn hình, Tiêu Hạo Thiên đang ở nơi xa xôi đó mà rơi lệ.

Cùng lúc đó trên chiến trường ngoài biên giới, Việt Nam đang giao chiến với liên minh tám nước, vào lúc này, một Hắc Đế vác theo cây búa màu đen và một Đạo Nhất cầm phất trần xuất hiện bên rìa chiến trường. Hai người bọn họ chính là người bảo vệ quy tắc trên chiến trường này, trận chiến hôm nay rất có thể sẽ xảy ra chuyện, cho nên Hắc Đế và Đạo Nhất kỳ lạ không đánh ngay khi gặp nhau, mà đồng thời xuất hiện. "Em trai... Em là giỏi nhất." Hắc Đế cao gần hai mét, mặc quần áo màu đen vô cùng gợi cảm nhìn Tiêu Hạo Thiên đang lao về phía trước, lẩm bẩm nói.

Thời gian lúc này dường như đang ngừng trệ, nhưng bao nhiêu chuyện vừa mới xảy ra trên chiến trường ngoài biên giới, cũng chỉ trong chốc lát, mà lúc này Tiêu Hạo Thiên mang theo hơn trăm cường giả Hoàng cấp, hơn mười nghìn đại quân, vẫn đang xông lên phía trước.

Cầm thanh kiếm với tốc độ kỳ lạ lao tới. Gió rít bên tai, bụi mù mịt quanh người, Tiêu Hạo Thiên dẫn theo hơn trăm cường giả Hoàng cấp, không ngừng xông lên xông lên xông lên phía trước.

Lúc này, không còn tiếng hét giết nữa, tất cả mọi người đều im lặng, đều đang âm thầm ngưng tụ lực lượng toàn thân, chuẩn bị giao chiến kịch liệt.

Tiêu Hạo Thiên dẫn theo hơn trăm cường giả Hoàng cấp, giống như một đột quân kỵ sĩ thời xưa, lặng lẽ mang theo sát ý và chiến ý ngút trời xông lên phía trước.

Mà lúc này, hơn trăm cường giả cấp Hoàng của liên minh tám nước đối diện kia, hai mắt đều đỏ ngầu, bắt đầu lao về phía Tiêu Hạo Thiên. Lúc này hai bên đều biết đây là quyết chiến. Quyết chiến của cường giả cấp Hoàng. Mà trên trời phía sau đối phương, mười đại Đế cấp cũng bay lên trời, đối đầu với ba trưởng lão Việt Nam.

Lúc này, tất cả tâm tư, tình cảm đều trống rồng, chỉ còn lại sát ý thuần túy nhất, giết sạch đối phương, hoặc là một số bị diệt hết.

Mười km, năm km... ba km.. tám trăm mét... năm trăm mét... một trăm mét... "Âm." Ngay sau đó, hai bên, hai quân đoàn mạnh nhất gồm hơn trăm cường giả cấp hoàng lao vào nhau.

Tiêu Hạo Thiên xung phong đầu tiên, càng nhanh hơn đối phương một bước, trên cơ thể thật sự là đỉnh phong cấp Hoàng năm sao, có thể so với khí thế của Đế cấp bảy sao bình thường, hoàn toàn mở ra.

Ngay sau đó, thân thể Tiêu Hạo Thiên giống như một viên đạn đại bác, đột nhiên lao thẳng vào trận doanh phía trước của đối phương. Sau đó thanh kiếm trong tay Tiêu Hạo Thiên chém ngang một đường. "Phật phật phật." Lập tức bảy cường giả cấp hoàng đỉnh phong xông lên đấu tiên của đối phương bị Tiêu Hạo Thiên trực tiếp chém chết.

Khóe miệng Tiêu Hạo Thiên tràn ra một tia máu, chính diện giết chết bảy cấp hoàng đỉnh phong đang ngưng tụ đến đỉnh phong, nửa Đế cấp, chính là anh, khí huyết cũng bắt đầu chấn động.

Nhưng Tiêu Hạo Thiên không quan tâm, lại cầm kiếm trong tay lên lao về phía cường giả nửa Đế cấp trong trận doanh của đối phương. Mà lúc này lại có một tiếng động lớn vang lên, quân đoàn Hoàng cấp của hai bên hoàn toàn va chạm vào nhau.

Vào lúc này, Tứ Đại Thiên Vương Ám, Chiến, Lục, Diệt và bốn lão tướng giới hạn nửa Đế cấp cùng đều dốc toàn lực lao vào đánh nhau. Lúc này bên phía Việt Nam, không ai quan tâm đến vết thương trên người mình, chỉ không ngừng tiến về phía trước, lại tiến về phía trước.

Mà lúc này Tiêu Hạo Thiên cũng giết đỏ mắt rồi, các cường giả đỉnh phong Hoàng cấp, cường giả nửa Đế cấp trong trận doanh đối phương đều bị anh nhanh chóng giết chết.

Nhất thời cường giả cấp Hoàng rơi xuống như mưa. Nhưng cường giả bên Việt Nam, nói chung vẫn tiến lên phía trước, lại tiến lên phía trước.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, mà khi hai bên vừa mới tiếp xúc, đến bây giờ mới chỉ có ba giây, nhưng các hoàng cấp trong quân đoàn đối phương, cường giả cấp Hoàng chết trong tay Tiêu Hạo Thiên đã hơn ba mươi người rồi.

Mỗi giây trôi qua, các cường giả cấp Hoàng trong đội quân đối phương đều bị Tiêu Hạo Thiên nhanh chóng thu hoạch. Hơn nữa bởi vì Tiêu Hạo Thiên trong thời gian đầu tiên, trong ba giây đầu đã giết chết hơn ba mươi cường giả cấp Hoàng của đối phương. Hơn nữa phần lớn đều là nửa Đế cấp và cấp hoàng đỉnh phong.

Cho nên trong trận đại chiến này, thắng lợi nhanh chóng nghiêng về phía Việt Nam. “Không hay rồi. Bọn chúng dám cử Đế cấp tham chiến. Ra tay, giết hết bọn chúng." Ngay sau đó, sắc mặt của ba cường giả bậc bảy Đế cấp của nước ngoài trên không trung thay đổi, muốn lao về phía Tiêu Hạo Thiên. "Mày dám..." Ngay sau đó, nhị trưởng lão, tam trưởng lão và Long Chiến Thiên vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, lập tức xông đến trước mặt ba cường giả Đế cấp bậc cao của nước ngoài, chặn đường bọn họ.

Nhưng dù sao đối phương có mười cường giả Đế cấp, lúc này bảy cường giả Đế cấp còn lại cũng lao về phía chiến trường. Nhưng ngay sau đó, trước mặt bảy người này xuất hiện một búa tạ màu đen.

Thân hình Hắc Đế nhanh chóng xuất hiện trước mặt các cường giả Đế cấp nước ngoài này, hai cường giả bậc trung Đế cấp trong số họ bị búa tạ làm bị thương, đối phương phụt ra một ngụm máu rồi bay ra ngoài. Mà sau đó Đạo Trần cũng lao đến, ngăn một cường giả Đế cấp sáu sao của đối phương.

Mà ngay sau đó, thủ lĩnh của tổ chức Ám Dạ vẫn luôn quan tâm đến trận quyết chiến, thân phận thật sự là ba của Ám. Lúc trước khi Ám che giấu thân phận, gọi ông ta là chú, trên người tràn ngập khí tức Đế cấp cũng xông lên phía trước.

Sau đó là Không của một nhóm sát thủ bên ngoài chiến trường. Không là sát thủ Để cấp, cũng xông đến, ngăn cản một cường giả Đế cấp của đối phương. Cuối cùng chính là người đã đầu hàng Tiêu Hạo Thiên Triệu Kình Thiên, tông chủ của Kình Thiên Tông. Lúc này cũng xuất hiện ngăn một vị Đế cấp của đối phương. "Người bảo vệ quy tắc của chiến trường? Các người có ý gì vậy? Là do Việt Nam vi phạm quy tắc trước, cử ra một bậc cao Đế cấp, lần vào trong trận doanh Hoàng cấp. Các người dựa vào cái gì mà ngăn chúng tôi lại chứ? Lẽ nào thật sự muốn khai chiến với tám chiến đội của chúng tôi thì mới được sao?" Lúc này một cường giả Đế cấp bảy sao của chiến đội Đại Mỹ, đang điên cuồng giao chiến với nhị trưởng lão Lưu Triệt, vô cùng tức giận hét lên với Hắc Đế.

Mà lúc này trải qua sự ngăn cản của mấy người này, hơn trăm cường giả Hoàng cấp của đội chiến tám nước ngoài, lúc này đã thu nhỏ lại thành một con số. "Phật." Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên vung kiếm lên, kiếm khí trực tiếp chém đứt đầu mấy cường giả Hoàng cấp nước ngoài.

Lúc này, bởi vì liên tiếp dùng tốc độ cao để chém giết, Tiêu Hạo Thiên cũng bị thương nặng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, trên người có thêm mấy lỗ máu, khóe miệng cũng chảy máu tươi.

Nhưng ngay sau đó sau khi Tiêu Hạo Thiên dùng một nhát kiếm giết chết mấy cường giả Hoàng cấp cuối cùng của đối phương, anh ngẩng đầu nhìn cường giả bậc cao Đế cấp của đội chiến Đại Mỹ Châu đang tức giận ngút trời kia, nói: “Ha ha. xin lỗi, tôi là Hoàng cấp. Quy tắc chính là cường giả Đế cấp không được tham chiến, ha ha.” "Ha ha. Ha ha ha. Tôi là Hoàng cấp, tôi là Hoàng cấp mà, sao tôi có thể vi phạm quy tắc được chứ? Nào... Cậu nói cho tôi nghe... Sao tôi lại vi phạm quy tắc chứ? Hửm?" “Ầm.” Ngay sau đó, khí tức Chân Hoàng năm sao nhanh chóng tràn ngập trên người Tiêu Hạo Thiên.

Chân Hoàng năm sao, nhưng bởi vì Tiêu Hạo Thiên vẫn luôn áp chế tốc độ thăng cấp, Chân Hoàng năm sao của anh đã ngưng kết đến cực điểm rồi. Cho nên vào lúc này, rõ ràng anh mới là Chân Hoàng năm sao, nhưng khí thế tản ra lại vô cùng gần với trình độ cường giả Đế cấp bảy sao. “Sao... làm sao có thể? Đường Chân Hoàng Thời đại này rồi, sao có thể đi con đường Chân Hoàng được chứ.” Lúc này, trong lòng những cường giả Đế cấp kia lại dấy lên một trận sóng lớn.

Mà sau đó, ngay khi nhóm người còn chưa hồi thần lại. Phía xa lại truyền đến tiếng gầm vang không ngừng. Ngay sau đó, năm cường giả bậc cao Đế cấp bảo vệ quy tắc mặc đồ màu đen, trên tay áo có thêu một thanh đao dần dần xuất hiện. “Vù...” Lúc này, bầu không khí của toàn chiến trường ngưng kết lại, cường giả Đế cấp bậc cao, bao gồm cả Hắc Đế và Đạo Nhất xuất hiện lúc trước, cộng thêm ba cường giả của đội chiến tám nước, cộng thêm ba trưởng lão hỗ trợ vận quốc Việt Nam, lại cộng thêm người bảo vệ quy tắc trên chiến trường ngoài biên giới, Hắc Đế và Đạo Trần. Ừm, cuối cùng cộng thêm Tiêu Hạo Thiên.

Lúc này trong chiến trường có tổng cộng mười bốn cường giả với chiến lực Đế cấp bậc cao đối mặt với nhau. Bầu không khí lại càng ngưng trọng hơn.