Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 233




"Làm sao... làm sao có thế? Tiêu diệt toàn bộ? Tiêu diệt? Sáu mươi nghìn quân đoàn tinh nhuệ nhất, mười mấy cường giả cấp Hoàng, ba cường giả cấp Đế? Tất cả tiêu diệt? Không... chuyện này là không có khả năng."

Đứng ở ngoài thung lũng, chỉ huy hơn 30 cường giả cấp Hoàng trong Liên minh nước ngoài, chỉ huy đỉnh cấp đế quốc của Bộ Chiến đội Đại Mỹ thay đổi sắc mặt. Hơn nữa vào lúc này, không chỉ có hắn, mà tất cả cường giả cấp Hoàng có mặt đều tái mặt, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi lớn.

Đó là một lực lượng mạnh hơn nhiều so với bọn họ. Đó là một quân đoàn với ba cường giả cấp Đế phụ trách. Bị diệt toàn bộ? Bị diệt toàn bộ? Cứ như vậy mà bị diệt sao?

Một trận gió lạnh thổi qua, những cường giả ngoại tộc này đều cảm thấy ớn lạnh, lạnh như rơi vào địa ngục. Họ không thể tưởng tượng được rốt cuộc đó là ai mà lại có thể tiêu diệt ba chiến đội liên minh lớn hàng đầu thế giới chỉ trong vòng mười phút. "Chẳng lẽ chiến tranh thế giới sao? Việt Nam sử dụng quân sự trình độ cao? Không... không thể. Có những quy tắc, cho dù Việt Nam có ý tưởng đó thì những thứ đang tồn tại sẽ không để bọn họ được như ý. Nhưng nếu đó không phải là quân sự trình độ cao thì đối phương làm sao lại tiêu diệt được một quân đoàn mạnh mẽ như vậy?" Lúc này, một cường giả cấp Hoàng tộc thuộc Bộ Ngoại giao kinh ngạc và sợ hãi đến cực điểm.

Mà sau đó, những cường giả của Bộ chỉ huy

Chiến đội Đại Mỹ, Bộ chỉ huy Chiến đội Đại bàng và

Bộ chỉ huy Chiến đội Đại Pháp bắt đầu liên lạc với viện quân. Chỉ là họ không thể liên lạc được nữa. Thời gian chậm rãi trôi qua, hàng chục cường giả nước ngoài đó cũng không đoái hoài đến việc giết chiến đội Việt Nam. Họ phải xác nhận tính chính xác của tin tức trước đã. Nhưng một phút trôi qua... Hai phút trôi qua... Năm phút trôi qua...

Hàng chục cường giả cấp Hoàng vây quanh binh sĩ Việt Nam và điện Thiên Thần đều im lặng. Phải biết rằng họ đều là những nhân vật cấp cao nhất trong các lĩnh vực tương ứng của họ. Và bây giờ lại đang ở trong thời chiến. Không ai dám nói dối họ về việc quân sự. Không ai dám chặn luồng thông tin của họ. Vì vậy, sự thật chỉ có một, dù cho có khó tin thì đó cũng là sự thật.

Đó là quân tiếp viện của họ. Có hơn một chục cường giả cấp Hoàng. Ba cường giả cấp Đế chỉ huy sáu mươi nghìn quân đoàn hàng đầu ưu tú nhất. Toàn quân bị tiêu diệt.

Vào lúc này, khi tin tức được tất cả các bên xác nhận thì tình hình trên toàn bộ chiến trường lập tức trở nên kỳ quái. Yên lặng đáng sợ, tâm tình của những cường giả nước ngoài đó càng phức tạp hơn. Không ai có thể chấp nhận một sự mất mát như vậy.

Gió lạnh gào thét, lúc này, bóng dáng của những cường giả từ nơi đất khách xa lạ trông thật hiu quạnh. Cũng như vậy, bốn trưởng lão và Yến Phương Bắc,

Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại, cũng như binh lính của Việt Nam và binh lính của điện Thiên Thần, những người đã nhận được tin tức, đều im lặng.

Họ đều bị sốc trước tin tức đột ngột. Nhưng tất cả đều biết rằng vào lúc này, tuy tình hình đã lắng dịu nhưng đây chắc chắn là yên lặng trước cơn bão tố. Người ta tin rằng sau khi các cường giả ngoại bang đưa ra lựa chọn thì đó sẽ là một trận chiến sinh tử thậm chí còn khốc liệt hơn. Trận chiến tiếp theo có thể sẽ kết thúc trong thời gian ngắn nhất.

Không phải là hàng chục cường giả cấp Hoàng nước ngoài chết thì chính là bốn vị trưởng lão Việt Nam và Tứ Đại Thiên Vương của điện Thiên Thần đều bị tiêu diệt.

Chậm rãi, lại năm phút nữa trôi qua, từ trên thung lũng đối diện, từ trên cao nhìn xuống, một đám cường giả bao quanh chiến đội Việt Nam tộc và điện Thiên Thần. Vị tổng tư lệnh của đỉnh cấp Hoàng của Chiến đội Đại Mỹ từ từ toát ra một sự lạnh lẽo khó tả. Mắt ông ta lập tức đỏ lên, trên người sát ý ngập trời tỏa ra. Khi chỉ huy của Chiến đội Đại Mỹ tràn ngập sát khí băng giá, lập tức xung quanh hắn hơn ba mươi cường giả cấp Hoàng cũng đều là sát khí ngập trời.

Trận chiến này đánh đến bây giờ, đã có quá nhiều người chết ở cả hai bên, bởi vì ngay từ đầu đã cho rằng đây là trận chiến quyết định. Ngay từ đầu đã là trận chiến bi thảm. Binh lính của Việt Nam tổn thất hơn 80.000, trong khi liên quân nước ngoài bị tàn sát hơn 200.000, đây không phải là một con số, mà là một sinh mệnh tươi mới, những binh sĩ ưu tú hàng đầu.

Cho nên giờ khắc này, trận chiến đã tới lúc mà không còn ai muốn rút lui nữa. Mà tin tức về quân tiếp viện ở bên kia bờ đại dương đã bị tiêu diệt toàn bộ đã khơi dậy sự tức giận và sát khí khủng khiếp của những cường giả cấp Hoàng nước ngoài. "Rầm rầm rầm." Khoảnh khắc tiếp theo, chung quanh thung lũng, từng tên cưởng giả cấp Hoàng khí thế ngập trời.

Tổng chỉ huy Chiến đội Đại Mỹ bước tới, ánh mắt lạnh như bằng, trên người cũng có chút ảm đạm, nhìn Lục và Yến Phương Bắc ở dưới đáy thung lũng nói: "Các người được lắm, nhưng các người không có cơ hội nữa rồi, một sống một chết."

Giờ khắc này, sau khi chỉ huy Chiến đội Đại Mỹ nói xong, Lục và Yến Phương Bắc cũng tiến lên một bước, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Lúc này, khí thế cũng ngút trời.

Chiến đấu đến bây giờ thì cũng không còn gì để nói nữa, trì hoãn thời gian chờ quân tiếp viện cũng khó. Những người này ở phía đối diện đã hoàn toàn tức giận.

Yến Phương Bắc nhìn chỉ huy của Chiến đội Đại

Mỹ, gật đầu nói: "Được, một sống một chết, xem lần này phải chết bao nhiêu người."

Sau khi Yến Phương Bắc nói xong, ba người Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại, ba trưởng lão cao lớn, trong đó có một trưởng lão mặc chiến bào bậc nhất Việt Nam bị đánh rách, mang theo một trường đao rách rưới đứng lên. Chỉ trong mấy phút đó, bọn họ cũng nhân cơ hội khôi phục một chút, bây giờ là trận chiến cuối cùng.

Lục, Diệt, Ám, Chiến, Tứ đại Thiên Vương của điện Thiên Thần, lúc này cũng lặng lẽ tập trung sức mạnh toàn thân, chờ đợi trận chiến cuối cùng đến.

Đúng lúc này, cách trung tâm chiến khu năm cây số, bóng dáng của Lương Vân Nguyệt xuất hiện, cô ấy cũng dừng chém giết, lẳng lặng nhìn về phía đó.

Thực ra vào lúc này, không chỉ có Lương Vân Nguyệt, tất cả binh lính chiến đấu trên chiến trường của hai bên đều dừng lại. Dù sao thì chiến trường cấp Hoàng bên kia mới là chiến trường cuối cùng, chiến trường hoàn toàn có thể quyết định phương hướng của trận chiến này.

Ngoài những chiến binh này, lúc này, ở nơi xa chiến trường trời sinh trời dưỡng lúc này cũng đều đưa tầm mắt về phía bên này. Cần kết thúc.

Lần này trận chiến liên minh tám chiến đội nước ngoài với Việt Nam cần kết thúc. Mà chiến đội Việt Nam bên này, từ đầu đến cuối chỉ có điện Thiên Thần giúp đỡ bọn họ nhưng bọn họ vẫn là quá yếu, lúc này bên ngoài chiến trường vô số cường giả đỉnh cấp đều lẳng lặng nhìn trận chiến trước mặt. "Giết." Khoảnh khắc tiếp theo, không nói thêm lời thừa thãi nào, chỉ huy cấp hoàng của Chiến đội Đại Mỹ trực tiếp cầm kiếm lao xuống, là người đầu tiên lao xuống.

Sau khi đích thân rời đi, lập tức trên thung lũng, một cường giả đỉnh cấp Hoàng tiếp tục lao xuống, tổn thất của họ đã quá lớn, vì vậy vào lúc này, các cường giả của Bộ quốc phòng Việt Nam trong thung lũng, và các cường giả của Điện Thiên Thần, tất cả đều phải chết ở đây. Cho dù bọn họ có cố gắng mà phải trả giá đất cũng không sao. "Giết." Ngay sau đó, trong thung lũng, nguyên lão Yến Phương Bắc và Lục chỉ huy điện Thiên Thần trong chiến tranh lần này cùng hét lên, cầm kiếm lao về phía đối phương. "Giết." Khoảnh khắc tiếp theo, các trưởng lão Việt Nam, Trần Công Thắng, Tôn Thiên Hữu, Lục Bảo Đại cũng xông lên. "Giết." Ám Thiên Vương, Chiến Thiên Vương, Diệt Thiên Vương của điện Thiên Thần cũng hét một tiếng xông lên. "Giết." Hàng chục gần một trăm cường giả Thiên Vương điện Thiên Thần còn sống và chiến đội Việt Nam đồng loạt hét một tiếng xông lên.

Cảnh tượng trước mắt thật không cách nào hình dung, chiến đội tám nước liên minh rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối, bọn họ có thể bao vây chiến đội Việt Nam và điện Thiên Thần. Vào lúc này, cũng bỏ việc bao vây và đánh lén, chỉ tấn công trực diện. "Rầm rầm rầm." Ngay sau đó các cường giả hàng đầu của hai bên đã va chạm trực diện, Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Lục Bảo Đại, Trần Công Thắng, tất cả đều bộc phát vào lúc này, với ý chí mạnh mẽ, bọn họ lại bộc phát ra sức mạnh ghê gớm của cấp Hoàng.

Ngay cả khi họ liều mạng bứt phá tận cùng thì họ cũng chỉ có thể kéo dài hai hoặc ba phút ngắn ngủi, nhưng như vậy là đủ rồi. Giết một người là đủ.

Mà Chiến, Lục, Diệt, Ám, Tứ đại Thiên Vương cường giả cấp cao điện Thiên Thần cũng bộc phát sức chiến đấu cường giả đỉnh cấp, bọn họ điên cuồng nghênh chiến, đối mặt với cường giả đỉnh cấp liên minh tám chiến đội. "Phốc phốc phốc." Hai bên nhanh chóng đụng vào nhau, chỉ là lần đầu tiên đối mặt với nhau, bốn trưởng lão Việt Nam và bốn vị thiên vương của Điện Thiên Thần đã bị đánh cho tơi tả rồi.

Tương tự như vậy, mười cường giả đỉnh cấp của đối phương là Chiến đội Đại Mỹ, Chiến đội Đại Ưng, chiến đội Đại Pháp, ba cường giả đỉnh cấp chiến đội cũng bị thương nặng.

Nhưng vào lúc này, cả hai bên, dù là chiến đội Việt Nam hay điện Thiên Thần, hay các cường giả cấp Hoàng dù bị thương nặng đều không rút lui và tiếp tục liều chết xông lên.

Phốc phốc.

Sau khi hai tiếng nổ tung ra, trong nháy mắt, Yến Phương Bắc và Tôn Thiên Hữu, hai nguyên lão Việt Nam bị cấp Hoàng của đối phương đâm thủng bụng. Nhưng cũng chính hai nguyên lão này cũng bẻ gãy đại đao thành hai khúc, chém đứt cổ hai đỉnh để vương đối phương. "Giết." Ngay sau đó, lại có thêm hai cường giả đỉnh cấp Hoàng khác giơ đao hướng chém về phía Yến Phương Bắc và đầu của Tôn Thiên Hữu. Mà giờ khắc này, hai vị nguyên lão đã không thể tránh nổi, trong mắt họ hiện lên một tia bình tĩnh.

Chỉ giây phút sau, thân ảnh của Lục và Ám đã đứng trước mặt họ. Đại đao của hai cường giả cấp Hoàng nước ngoài bổ vào cơ thể Lục và Ám. Hai người phun ra một ngụm máu lớn, nắm lấy chiến đao của đối phương, trở tay chém ngược lại.

Bên kia chiến trường, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại cũng không khá hơn là bao, Chiến và Diệt cũng thê thảm như vậy. Bộ quốc phòng Việt Nam và các cường giả cấp Thiên vương điện Thiên Thần điên cuồng bao vây hơn 20 cường giả cấp Tôn Hoàng, ngăn cản họ tham gia vào trận chiến cấp Hoàng. Chỉ là, cái giá phải trả cho việc ngăn chặn còn thê thảm hơn, trong nháy mắt, hơn chục cường giả Tôn Thiên Vương đã ngã xuống.

Bởi vì chênh lệch giữa các cường giả cấp Thiên Vương và các cường giả cấp Hoàng là quá lớn, nên ngay cả chiến đội Việt Nam và Thiên Vương điện Thiên Thần cùng ngã xuống thì cũng không thể ngăn cản đối thủ quá lâu.

Mà chiến đội Việt Nam và các cường giả cấp Thiên vương của điện Thiên Thần ngã xuống ngày càng nhiều. Lập tức có thêm nhiều cường giả cấp Hoàng bên phía liên minh kia tham gia vào trận chiến giữa bốn trưởng lão của Việt Nam và tứ đại thiên vương của điện Thiên Thần.

Trận chiến cuối cùng, mới vừa bắt đầu chưa đầy nửa phút đã sắp kết thúc. Bốn vị trưởng lão của Việt Nam và bốn vị thiên vương của điện Thiên Thần đã bất lực để chiến đấu một lần nữa. "Haizz." Mà ngay lúc này, vào lúc bốn trưởng lão của chiến đội Việt Nam và tứ đại thiên vương của điện Thiên Thần sắp bị tiêu diệt thì một tiếng thở dài già nua vang lên từ trong thung lũng.

Khoảnh khắc tiếp theo, thủ lĩnh của tổ chức Ám Dạ xuất hiện phía trên thung lũng, thủ lĩnh của tổ chức Ám Dạ với sức mạnh bậc nhất đứng lên. Hơn nữa ngay sau khi anh ta đứng dậy, rất nhanh ngay sau lưng ông ta đã xuất hiện năm cường giả cấp trưởng lão của tổ chức ám dạ ở đỉnh cấp đế quốc. "Bị giới hạn bởi quy tắc nên tôi không thể ra tay. Các cậu chiến đấu vì thái tử nhé.” Thủ lĩnh của tổ chức ám dạ thở dài.

Ông ta là cấp để không thể tham gia vào trận chiến, nhưng ông ta không thể trơ mắt nhìn cháu trai mình chết trận ở đó. "Vâng." Trong khoảnh khắc tiếp theo, năm Ám Da đỉnh cao cấp hoàng rút kiếm xông vào cuộc chiến phía dưới. "Ha ha. Nhưng chúng ta là người đến từ ngoài chiến trường, hơn nữa Điện Thiên Thần có một đại thù với nhóm sát thủ chúng ta, hận thù? Ha, chúng ta chưa báo thù đâu đấy. Nếu muốn giết cũng là chúng ta tới giết. Các ngươi... Tính là thứ gì vậy?" Khoảnh khắc tiếp theo, năm sáu cường giả cấp Hoàng, mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ trắng, xuất hiện phía trên thung lũng.

Sau đó họ không chút do dự lao vào trận địa bên dưới. "Ừ, đúng vậy, điện Thiên Thần có thù oán với chúng ta, muốn tiêu diệt, cũng là chúng ta tới tiêu diệt, các người... các người là cái thá gì?" Giây phút tiếp theo, từng cường giả cấp Hoàng xuất hiện trên chiến trường, lạnh lùng hét lên, tham gia trận chiến.