"Trời... chủ nhân của điện Thiên Thần..."
Lúc này Cao Ánh Vy nước mắt rơi như mưa, trong lòng cô vốn đã hoài nghi chồng mình là người rất có uy lực, hơn nữa còn cùng hai trong Tứ đại Thiên Vương là anh em tốt. Cho nên, mấy hôm trước, Cao Ánh Vy đã lờ mờ đoán được Tiêu Hạo Thiên là một Thiên Vương. Tuy không phải tướng sĩ của Long Chiến Thiên, nhưng là người bảo vệ các tướng sĩ đó.
Điều mà cô không ngờ tới nhất là vị anh hùng nổi tiếng thế giới trên chiến trường mà hai chị em tốt của cô Lương Văn Nguyệt và Dương Tú Anh hay nhắc tới, chủ nhân của điện Thiên Thần, người đàn ông được thần hóa đó, lại chính là chồng mình.
Rốt cuộc giờ đây Cao Ánh Vy cũng đã sâu sắc biết được Tiêu Hạo Thiên làm gì trên chiến trường ngoài kia. Bây giờ những người lính còn lại của Long Chiến Quốc vẫn đang chiến đấu sinh tử, trong đó có cả chồng cô và các anh em điện Thiên Thần, cũng đang chiến đấu vì mạng sống của họ.
Cao Ánh Vy ngẩng đầu mấp máy miệng nhưng không nói được gì, bởi vì chồng cô mạnh mẽ hơn cô nghĩ, còn đầy huyền thoại và nhiệt huyết.
Lúc này, vị trưởng lão đột nhiên khom người thật sâu trước Cao Ánh Vy và Thúy Hồng: "Cô gái, tôi thay mặt tất cả các tướng sĩ của Việt Nam, cảm ơn chồng cô, anh ấy là người hùng của tôi. Anh ấy xứng đáng là tướng quân của Việt Nam. Xứng đáng không thẹn với lòng." "Trưởng lão, đừng..." Tiêu Chiến Minh vội bước nhanh về phía trước đỡ ông ta nhưng vị trưởng lão vẫn giữ nguyên tư thế đó, trầm mặc hồi lâu. Theo suy luận của ông, rất có thể lần này Tiêu
Hạo Thiên sẽ xảy ra chuyện. Nếu anh chết, Cao Ánh
Vy sẽ ra sao?
Còn cô con gái bốn tuổi sống với anh mới chỉ ba tháng thì thế nào? Bọn họ sẽ rơi vào cảnh vợ mất chồng, con gái mất ba sao?
Ông ta biết Cao Ánh Vy và cô con gái Thúy Hồng quan trọng thế nào với Tiêu Hạo Thiên. Mà giờ khắc này, ông ngoại của Tiêu Hạo Thiên đứng ở một bên đã hoàn toàn hóa đá, ông không ngờ rằng cháu ngoại mình lại thực sự là người đứng đầu của điện Thiên Thần.
Sau đó, hàng trăm hộ vệ của vị trưởng lão kia và các nhóm binh sĩ tinh nhuệ cuối cùng của Việt Nam cũng chạy đến, khi nhìn thấy Cao Ánh Vy và con gái nhỏ, tất cả đều hiểu ra. Họ lập tức giống như trưởng lão, hướng về phía hai người cúi đầu thật sâu.
Khuôn mặt của Cao Ánh Vy đã sớm mờ mịt vì nước mắt, cô cắn răng muốn ngăn lại nhưng không thể. Cơ thể cô run lên khiến cho con gái nhỏ Thúy Hồng cũng lo lắng theo.
Cùng lúc đó, trên chiến trường bên ngoài, màn đêm dần tan đi, phía xa bầu trời, ánh nắng ban mai đã bắt đầu ló dạng, một ngày mới sắp đến. Nhưng vào lúc này, sau một đêm chiến đấu, số lượng binh lính của Long Việt Nam đã giảm đi một nửa, một trăm nghìn binh sĩ tinh nhuệ nhất giờ chỉ còn lại chưa tới hai mươi ngàn người, đa số trong đó đều là người bị thương. Vào giờ phút này, trên chiến trường, khắp nơi đều là xác chết, lửa cháy ngút trời, giao tranh khắp nơi.
Trận chiến này từ lúc bắt đầu là do chỉ huy Yến Phương Bắc đã đánh thành quyết chiến. Yến Phương Bắc cũng không còn cách nào khác, bởi vì trên chiến trường này, Việt Nam luôn gặp bất lợi, Cộng với việc phải đối đầu trực diện với tám quân liên minh nước khác, căn bản là không có hy vọng gì. Chỉ trong ba ngày, toàn bộ một trăm ngàn chiến sĩ tinh nhuệ nhất đã bị đánh bại còn chưa đầy hai mươi ngàn người.
Mức độ khốc liệt của trận chiến là không thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên, chính tám mươi ngàn binh lính đã hy sinh kia đã liều mạng giết chết hơn hai trăm ngàn quân của Liên minh nước khác, bởi vì người của Long Việt Nam căn bản không thể đánh bại họ. Sau khi cảm thấy không thể phá vòng vây được nữa, họ đã một mạng đổi một mạng với kẻ thù.
Vào lúc này, trên chiến trường ngoài xa, bầu trời chậm rãi sáng lên theo thời gian. Mà cuộc chiến ngoài lãnh thổ ngày càng tàn khốc hơn, bi thảm hơn.
Không còn cách nào khác, bởi vì ai cũng biết rằng chỉ trong chiều nay hoặc muộn hơn, một lượng lớn quân tiếp viện của đối phương sẽ tràn đến, lúc đó đó chắc chắn sẽ phải nhận thất bại. Vì vậy, lúc này liền giết càng nhiều càng tốt. Tại biên giới chiến trường, bốn vị trưởng lão của Việt Nam là Yến Phương Bắc, Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại đều bị thương nặng cũng đang liều mạng chiến đấu với kẻ địch trong liên minh nước khác. . Ngôn Tình Ngược
Bên phía Tứ đại thiên vương là Diệt - Ám – Chiến - Lục có vẻ khá hơn một chút, ai nấy hai mắt đỏ ngầu. Sau khi đuổi theo thủ lĩnh của đối phương vô ích, bốn người chia quân tàn sát dữ dội quân liên minh nước khác.
Ba ngàn binh sĩ đứng đầu điện Thiên Thần, thấp nhất cũng là các tướng sĩ đang thăng cấp lên Chiến Thần, sau khi triệt để tham chiến vào đêm qua, hàng trăm người đã thiệt mạng, những người còn lại đều bị thương.
Nhưng các chiến sĩ của điện Thiên Thần trong cuộc chiến này đã đột phá rất nhiều, từng bước thăng cấp lên bán Chiến thần và cuối cùng là Chiến thần, sau khi đạt tới cảnh giới cao nhất liền lập tức lao về phía kẻ địch.
Anh hùng, bi tráng, bị thương, thuốc súng, chiến tranh, sinh tử. Những từ ngữ này chính là bài hát chủ đề diễn tả chiến trường lúc này.
Vào lúc này, trong một khe núi, hơn một trăm binh sĩ của Việt Nam đang bị bao vây bởi hàng ngàn kẻ thù liên minh nước khác. Sau khi phá vòng vây không thành, họ liều chết vừa lao về phía kẻ thù vừa nổ súng phát lệnh cho các phi cơ trực thăng đang bay ở xa tới chi viện. "Bùm bùm bùm." Bom liên tục trút xuống binh lính của Việt Nam đang hỗn chiến với kẻ địch trong khe núi. Đội ngũ hơn một trăm người, từ người chỉ huy cấp Chiến Thần, cho đến một chiến sĩ năm sao bình thường nhất, tất cả đều thiệt mạng. "Cùng chết đi. Ha ha ha. Bùm." Trong khoảnh khắc tiếp theo, một chiến sĩ vô danh cấp Chiến Thần của Việt Nam tuyệt vọng nắm lấy cánh tay chỉ huy cấp cao Chiến Thần và một người đồng đội. Mưa đạn trên chiếc trực thăng nghiêng ngả. Cả ba lập tức cùng nhau ngã xuống
Chỉ sau vài phút, ảnh chớp này đã hoàn toàn biến nơi đây thành địa ngục, thi thể không còn nguyên vẹn một mảnh. Tại Việt Nam, hơn một trăm binh lính liều chết đuổi giết quân liên minh nước khác, ai ai cũng kiên cường không bỏ cuộc, lấy mạng đổi mạng.
Lúc này, cách năm kilomet bên ngoài khe núi, hai chiếc máy bay trực thăng chiến đấu vừa trở về bất ngờ bị tập kích bởi quân liên minh nước khác. Trong nháy mắt chiếc trực thăng bị đánh trúng lập tức bốc khói, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. "Giết." Giây tiếp theo, hai phi công của chiếc trực thăng chiến đấu nhìn nhau giữa không trung. Sau đó cả hai tăng tốc dữ dội chiếc trực thăng vốn đã nát bét mang hai theo nhiều đạn dược lao thẳng vào hai chiến thần nước khác và hàng trăm tên khác. "Bùm." Hai đám mây đen hình nấm cực lớn bốc lên cùng một chỗ, ngoại trừ tên cầm đầu và hai thuộc hạ, tất cả quân liên minh nước khác đều bị chôn vùi trong biển lửa với các chiến sĩ Việt Nam “Mẹ kiếp.” Hai tên chiến thần nước khác may mắn thoát chết lập tức chửi thề một tiếng. Nhưng ngay sau đó, cơ thể bọn chúng liền bị gãy đôi từ thắt lưng. "Đồ rác rưởi. Tất cả đều đáng chết." Một chiến binh mặc áo choàng chiến đấu nhuốm đầy máu, trên tay cầm một thanh trường kiếm, lập tức xông tới chém hai nhát vào đầu hai kẻ địch. Không thể để bọn chúng chết một cách dễ dàng. Trước khi chết, phải cho chúng nếm mùi sợ hãi. "Bùm." Vừa mới đó, trên đỉnh núi đã xuất hiện thêm vài chiếc trực thăng vũ trang của liên minh nước khác bay tới và bắt đầu bắn phá.
Giây phút chiến đấu tiếp theo, anh ta hướng về phía trực thăng trên không chém vài nhát, sau đó liền biến mất trong vòng giao chiến. Sau khi kết thúc không lâu, các trực thăng vũ trang của Liên minh nước khác đều bị chôn vùi trong biển lửa.
Tình cảnh như vậy không phải lần đầu bắt gặp.
Ví dụ lúc này đây, cách xa hàng chục dặm từ chiến trường, hơn một ngàn binh sĩ của ngoại tộc chiến đấu điên cuồng vào một kho vũ khí của quân Liên minh nước khác, trên người ai nấy đều trang bị lựu đạn, cho dù có chết cũng phải chết trong kho vũ khí của kẻ thù. Không lâu sau, nơi đó nhanh chóng đã bốc lên một quả cầu lửa khổng lồ.
Những trận chiến lớn, những trận chiến khốc liệt, đang diễn ra trên chiến trường này.