Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 227




Đại trưởng lão mặt có chút biến sắc, gió lạnh thổi tới, thổi bay mái tóc bạc trắng của ông, trên khuôn mặt già nua là sự mệt mỏi, giờ khắc này giọng nói của ông có chút run rẩy.

Mà lúc này, cách xa mấy nghìn kilomet Tiêu Hạo Thiên đang đứng trên sa mạc cát vàng, nơi gió lạnh thổi qua, nghe thấy giọng nói khàn khàn mệt mỏi của Đại trưởng lão vang lên, anh liền trầm mặc, trong lòng đột nhiên dâng lên lửa giận ngập trời cùng bi ai.

Anh không thể tưởng tượng được, giờ phút này trong lòng ông rốt cuộc đã chịu bao nhiêu áp lực mới thống khổ như vậy.

Ông là người có quyền lực cao nhất ở Việt Nam, nhưng giờ phút này lại bị tình thế đẩy đến bức đường cùng như vậy, Đại trưởng lão im lặng. Tại sân bay Hà Nội bên kia, tất cả mọi người trầm mặc nhìn Đại trưởng lão, trong ánh mắt mọi người đều tràn ngập sự không cam lòng.

Không ai muốn nhìn thấy ông đích thân đến chiến trường ngoài biên giới, vậy còn ra thể thống gì? Điều này ở thời cổ đại được gọi là tự mình ra trận.

Đó là khi một triều đại đang đứng trước ranh giới của sự sống chết thì hoàng đế buộc phải đưa ra lựa chọn cuối cùng. Chiến đấu đến cùng. Mà hiện tại tình hình của Việt Nam thật sự cũng đã đến bước đường cùng, ngay cả Đại trưởng lão cũng không thể không tự mình đứng ra giải quyết, xông pha ra chiến trường ngoài biên giới.

Tất cả mọi người ở trên sân bay, nhân viên của chuyến bay, cùng binh lính của cuộc chiến tranh và cuối cùng là những vệ binh mạnh mẽ nhất của Đại trưởng lão đồng thời cũng là lực lượng chuyên chế cuối cùng ở Việt Nam. Bọn họ đều im lặng

Mà Tiêu Hạo Thiên ở sâu trong sa mạc cũng im lặng không lên tiếng, lần này mặc kệ là anh hay là Đại trưởng lão điều động, đều nhất định phải phá vỡ quy tắc.

Mặc dù hậu quả rất nghiêm trọng, so với trong tưởng tượng thì còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần. Nhưng Đại trưởng lão không có bất cứ sự lựa chọn nào khác, ngay cả Tiêu Hạo Thiên anh cũng không.

Tiêu Hao Thiên trầm mặc một hồi lâu, ánh mắt nhìn về vùng đất phía Nam của Việt Nam và biên giới sa mạc ở phía nam, nơi những binh lính tướng sĩ của Việt Nam đang âm thầm đóng quân.

Anh mở miệng nói với Đại trưởng lão: "Đại trưởng lão, người hãy ở lại Hà Nội, hiện tại con đã đến chiến trường ngoài biên giới, chờ tin tức của tôi. Việt Nam không thể không có ông.”

Dứt lời, giọng nói sốt ruột của Đại trưởng lão bên kia điện thoại liền truyền đến: “Chàng trai, cậu đừng manh động, mau chóng trở về đi. Tôi đi chiến trường ngoài biên giới vì tôi cũng sống không được mấy năm nữa, cậu mau trở về đi. Cậu còn có vợ con của mình. Con gái cậu còn nhỏ. Hạo Thiên, cậu ngàn lần, ngàn lần không được xúc động.”

Đại trưởng lão nóng nảy nhưng Tiêu Hạo Thiên lại cười, hít sâu một hơi nói với ông: "Đại trưởng lão, tôi đã ra tay rồi, rất nhanh thôi người sẽ nhận được tin tức. Ông hãy chuẩn bị tốt cho cuộc đại loạn, trừ ông ra không ai có thể ứng phó với những việc phát sinh kế tiếp. Tôi sẽ không có việc gì, ông hãy yên tâm, cứ như vậy đi. Ông giữ an toàn."

Tiêu Hạo Thiên nói xong liền cắt đứt điện thoại, hốc mắt anh đỏ lên, có chút ướt át, nhanh chóng hít vào một hơi thật sâu.

Trên sa mạc cát vàng, gió lạnh gào thét, nơi xa phía chân trời đã có một chiếc phi cơ trực thăng đang bay đến, giờ khắc này, không một ai lên tiếng.

Ông Hình trầm mặc, xung quanh các tướng sĩ cũng đều trầm mặc. "Ông Hình, tra cho tôi, vị trí của đội tiếp viện của ba chiến đội ở biên giới.”

Tiêu Hạo Thiên ra lệnh.

Nét mặt ông Hình biến sắc, theo bản năng nói với Tiêu Hạo Thiên: "Điện chủ, cậu không thể đi. Không nên manh động."

Tiêu Hạo Thiên lắc đầu cười cười, nhìn vùng đất xa xa của Việt Nam, chậm rãi nói: “Không có việc gì, tôi không đi, chẳng lẽ để cho Đại trưởng lão tự mình đi hay sao? Đến lúc đó sẽ nổ ra một cuộc đại chiến? Không có gì, hơn nữa lần này thực lực của tôi tăng lên rất nhiều, cho dù mấy tên lão già kia có ra tay với tôi, tôi cũng không thể chết được, yên tâm đi.”

Ông Hình không đành lòng lắc đầu, ông ta là cảm giác được giờ phút này sức mạnh trên người của Tiêu Hạo Thiên so với lúc trước ngang ngược hơn rất nhiều. Nhưng vẫn không đủ, nếu Tiêu Hạo Thiên thật sự đánh vỡ quy tắc, tiêu diệt đội tiếp viện của ba chiến đội kia thì sự có thể đâm xuyên bầu trời.

Nhưng mấy tên bảo vệ quy tắc có sức mạnh vô biên sẽ ra tay xử lý Tiêu Hạo Thiên. Lúc ấy, Tiêu Hạo Thiên chưa chắc đã chạy thoát được.

Ánh mắt Tiêu Hạo Thiên nhìn ông Hình đang lo lắng, cười nói: “Không có việc gì, mau liên hệ với các mặt trận để thăm dò đi, hiện giờ Việt Nam đã tới thời điểm nguy hiểm nhất rồi. Các anh em, sống hay chết hãy chiến đấu hết sức mình. Tôi là điện chủ, tôi không thể một mình trốn đi, đúng không? Luôn phải có người đúng ra chiến đấu, không phải sao? Nếu như vậy, thì tại sao không phải là Tiêu Hạo Thiên tôi?"

Ánh mắt ông Hình vô cùng phức tạp nhìn nhìn Tiêu Hạo Thiên, há miệng muốn nói nhưng lại bị anh cắt ngang. “Vậy... Được. Điện chủ, nếu phải chết, vậy tôi đây sẽ đi theo cậu."

Ông Hình hít vào một hơi thật sau, nhìn Tiêu Hạo Thiên nói. Sau đó, ông ta liền đi liên hệ, truy tra ra vị trí của quân tiếp viện của ba chiến đội kia rồi sắp xếp con đường ngắn nhất và nhanh nhất cho Tiêu Hạo Thiên.

Thời điểm ông Hình rời đi, Tiêu Hạo Thiên nhìn nơi xa kia phi cơ trực thăng đáp xuống, dừng một chút liền lấy ra điện thoại di động và gọi video cho Cao Ánh Vy.

Video mau chóng được kết nối, đối diện xuất hiện thân ảnh Cao Ánh Vy, cô mặc một chiếc váy màu trắng, sau khi nhận được điện thoại từ Tiêu Hạo Thiên vô cùng vui vẻ.

Tiêu Hạo Thiên còn chưa kịp nói lời nói nào, Cao

Ánh Vy đã mở miệng: “Chồng à, anh đã về đến chưa?

Mọi chuyện xong xuôi rồi sao?"

Trong mắt Cao Ánh Vy tràn đầy nhớ nhung.

Tiêu Hạo Thiên trầm mặc trong chốc lát, nhìn Cao Ánh Vy nói: “Ánh Vy, xin lỗi, có khả nắng phải đợi một hai ngày nữa anh mới trở về được.”

Bên kia Cao Ánh Vy nghe vậy, thân mình đột nhiên run lên, trong mắt nháy mắt liền tràn ngập nước mắt, nhưng rất nhanh cô liền mạnh mẽ bày ra vẻ mặt tươi cười, đối với Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Được, chồng à, em và Thúy Hồng ở nhà chờ anh, anh xong việc nhớ trở về sớm. Không có việc gì, em không nóng vội, nhưng... Nhưng anh phải chú ý an toàn, được không?"

Nói đến cuối cùng giọng Cao Ánh Vy đã có chút phát run. "Được, yên tâm đi, anh sẽ chú ý."

Tiêu Hạo Thiên gật đầu đáp.

Ở bên kia Cao Ánh Vy liền vẫy vẫy tay gọi Thúy Hồng đang chơi đùa với Đường Thi Nhã, nói: “Thúy Hồng, là ba, mau tới đây nói chuyện với ba đi.” "Ba? Ba à, con tới rồi đây, con tới rồi."

Thúy Hồng rất nhanh chạy tới. Đến bên người Cao Ánh Vy, bàn tay nhỏ một phen liền đoạt lấy điện thoại, nhìn Tiêu Hạo Thiên trong video cười nói: "Ba, ba chừng nào thì trở về? Thúy Hồng rất nhớ ba."

Tiêu Hạo Thiên nhìn Thúy Hồng cười nói: “Thúy Hồng, rất nhanh thôi ba sẽ trở về. Ba hứa với con, ngày mai ba liền trở về, được không?"

Thủy Hồng ở video bên kia có chút mất mát gật gật đầu, chu miệng nói: “Vâng, khi nào trở về ba nhất định phải mua quà cho con, đã về rồi thì không được đi đâu nữa nhé." "Được, được, lần này trở về, ba sẽ không đi đâu nữa, không đi nữa."

Tiêu Hạo Thiên nghe vậy cơ thể bỗng run lên, nhưng vẫn gật đầu cười với cô bé một tiếng.

Dù sao Thúy Hồng cũng chỉ là đứa trẻ mới bốn năm tuổi, rất mau liền đem chuyện không vui quên sạch.

Cô bé cười nhìn Tiêu Hạo Thiên nói: “Ba, ông nội và ông ngoại đã mua cho con mấy con thỏ, con để ở trên sân cỏ, còn có vịt, gà con. Thật là đáng yêu. Ba, chờ ngày mai ba trở về, chúng ta cùng nhau cho bọn nó ăn, được không?"

Tiêu Hạo Thiên cười gật đầu nói: “Được, tốt lắm, ngày mai sau khi ba trở về, sẽ cùng với con cùng cho chúng ăn." “Điện chủ, đã có liên lạc."

Lúc này ông Hình đi đến phía sau Tiêu Hạo Thiên, sắc mặt phức tạp nói với anh.

Tiêu Hạo Thiên quay đầu lại gật đầu một cái. Vào lúc anh quay đầu lại phía sau, Cao Ánh Vy liền thấy được xa xa là những chiếc phi cơ trực thăng vũ trang sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào, cùng với phi cơ trực thăng bên cạnh chứa những vũ khí hạng nặng của các tướng sĩ Việt Nam.

Thấy một màn như vậy, thân mình Cao Ánh Vy không khỏi run lên.

Nhưng khi Tiêu Hạo Thiên quay đầu lại, trên mặt Cao Ánh Vy lần nữa lộ ra vẻ tươi cười.

Cô nhìn Tiêu Hạo Thiên nói: "Chồng à, anh mau đi %3D làm việc đi, em và Thúy Hồng chờ anh trở về."

Tiêu Hạo Thiên nhìn vợ và đứa con nhỏ trong video, trong lòng vạn lần không nỡ.

Nếu có khả năng, nếu được lựa chọn, anh luôn hi vọng có thể sống cả đời như vậy, từ bỏ tất cả, từ bỏ mọi thứ. Nhưng hiện thực không có khả năng, hiện giờ toàn bộ Việt Nam đang rơi vào tình thế nguy hiểm. Còn ba nghìn anh em ở ngoài biên giới không rõ sống chết ra sao. Một khi quân bộ viện Tam Đại Chiến đi qua biên giới, tất cả các anh em của anh đều sẽ chết.

Trên chiến trường ở biên giới phía Nam, những tướng sĩ của anh, cũng sẽ chết, bao gồm cả ba vị cả đời chinh chiến lão làng kia mà mấy hôm trước chính anh tự mình tiễn họ lên đường cũng sẽ chết.

Anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Tiêu Hạo Thiên nuốt nước mắt gật đầu với Cao Ánh Vy và Thúy Hồng: "Được, yên tâm đi, ngày mai anh sẽ trở về, ngày mai, anh nhất định sẽ trở về, nhất định.” "Được, ba hẹn gặp lại." Thúy Hồng không ngừng vẫy bàn tay nhỏ tạm biệt Tiêu Hạo Thiên.

Cao Ánh Vy cũng cười nói với Tiêu Hạo Thiên nói: "Chồng, chú ý an toàn, nhất định phải chú ý an toàn."

Tiêu Hạo Thiên run lên, gật đầu sau đó liền cúp điện thoại. Xong xuôi, anh không chút do dự hít sâu một cái, đứng lên nhanh chóng đi về hướng phi cơ trực thăng bên kia.

Rất nhanh Tiêu Hạo Thiên và ông Hình liền bước lên phi cơ trực thăng, tiếng động cơ ầm ầm vang lên nhanh chóng bay lên không trung, hướng tới sân bay quân sự gần nhất chuyên dành cho chiến tranh ở phía Bắc. Máy bay chiến đấu hạng nhất nhất đã được bố trí ở đó.

Nửa giờ sau, hai chiếc máy bay chiến đấu cơn lốc của Việt Nam bay lên từ sâu trong sa mạc với tốc độ cực nhanh, lao về phía đại dương sâu thẳm.

Mục tiêu: Quân đội tiếp viện của ba chiến đội nước ngoài.