Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 190




Cũng trong lúc đó, bên trong phòng họp tổng bộ cách thức tối cao của Bộ quốc phòng Việt Nam, Vòng Thiên Thanh nhìn chằm chằm tin chiến báo trên bàn mà sắc mặt ông ta tối sầm.

Một sĩ quan quân đội ở bên cạnh Vòng Thiên Thanh cũng lộ sắc mặt nghiêm túc mà nói: “Chủ tướng Vòng, chiến trường ở vực ngoại bên kia đã phát tin cầu viện tới, chúng ta phải mau nghĩ biện pháp thôi, bằng không Việt Nam chúng ta đã hi sinh vô số tướng sĩ, bao nhiêu sự nghiệp đã gây dựng trong mấy năm nay lúc này đây sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát rồ."

Vòng Thiên Thanh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ừ, tôi sẽ qua đó ngay..."

Sĩ quan quân đội hơi đấu tranh nói: "Chủ tướng Vòng, ngài một người qua đó thì sợ rằng không đủ. Lần này vực ngoại có đội dẫn theo liên minh tám phương, tám người cấp đại thiên hoàng, mà ở bên kia chúng ta chỉ có chủ tướng Yến là nhất tôn cấp thiên hoàng, sức chiến đấu đỉnh phong, cho nên hai người các ngài e là không chống đỡ được tám người cấp đại thiên hoàng của đối phương. Tôi kiến nghị điều thêm người từ trong biên giới đi..."

Chủ tướng Yến là phó soái của Bộ quốc phòng Việt Nam, là nhất tôn cấp thiên hoàng hợp tác cùng với Long Chiến Quốc, chỉ có điều chủ tướng Yến vẫn đang trấn thủ ở ngoài vực nơi chiến trường. Có thực lực đỉnh phong của cấp thiên hoàng hậu kỳ.

Vòng Thiên Thanh càng nhíu chặt mày hơn, ông ta trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Tình hình trong biên giới gần đây đã thay đổi, có một ít chuyện sắp phải xuất hiện rồi nên chúng ta không thể điều đi nhiều lực lượng được. Bằng không biên giới tất sẽ rối loạn, mà biên giới rối loạn thì còn đáng sợ hơn cả loạn bên ngoài. Tôi nghĩ... ừm điều tối đa hai người qua đó là được."

Dừng lại một lúc, Vòng Thiên Thanh mới nói tiếp với sĩ quan quân đội: “Giúp tôi liên hệ với tổng cục trưởng phòng cảnh sát cơ động, tổng cục trưởng phòng hình pháp Việt Nam, cộng với tôi, tối đa từng đó, bốn đấu tám, thì dù không địch lại cũng có thể chống đỡ được một thời gian. Trước hết cứ như vậy đi, về sau xem tình hình thế nào rồi lại nói tiếp..."

Rất nhanh sau đó Vòng Thiên Thanh đã ra quyết định, điều đi tối đa ba vị cường giả cấp thiên hoàng từ trong biên giới Việt Nam qua đó, không thể nhiều hơn nữa. Vì dù sao trên người mỗi một vị cường giả cấp thiên hoàng trong biên giới Việt Nam đều có nhiệm vụ rất quan trọng, nên không thể điều động nhiều.

Sĩ quan quân đội còn nói thêm: "Vậy ngài đi rồi thì biên giới phải làm sao bây giờ? Tổng bộ bộ quốc phòng thì sao? Ai tới trấn thủ?"

Vòng Thiên Thanh cười nhìn anh ta rồi nói: “Có phải anh bối rối rồi không, đương nhiên là chủ tướng Lão Long, tôi mới tại chức được bao lâu? Chủ tướng Lão Long vốn là người trấn thủ ở biên giới trong. Được rồi, không cần lo lắng phía bên này đâu, thời gian cấp bách, mau chinh đốn lại đội ngũ, chỉnh đốn buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát!" xong thì

"Vâng!" Sau khi sĩ quan quân đội chào Vòng Thiên Thanh bằng quân lễ, anh ta vội vàng đi sắp xếp. Những sắp xếp này cũng rất đơn giản, chủ yếu là đi điều một vài người có chiến lực đỉnh phong.

Chỉ là đợi sĩ quan quân đội rời đi, sắc mặt Vòng Thiên Thanh hoàn toàn tối đen. Ông ta cúi đầu nhìn chằm chằm một tin tức khác trên bàn, là tình báo trong biên giới, cúi đầu không nói gì. Ông ta lẩm bẩm nói: "Thời buổi rối loạn, cái đám chuột mấy người này tốt nhất đừng làm loạn! Bằng không, chờ tôi trở về, tôi sẽ cho nổ tung sơn môn của mấy người!"

Vòng Thiên Thanh đã sắp xếp ở trong bộ quốc phòng Việt Nam, mà giờ phút này ở chiến trường ở vực ngoại, bên trong phòng họp của tổng bộ của điện Thiên Thần, Thiên Diện đã đi rồi. Sau khi Diệt nói một tiếng với hai đại thiên vương khác thì đứng lên rời đi.

"Hai người anh em, tôi đi trước một bước, con đường của tôi tương đối đặc thù, nên tôi phải đi tới chỗ cách nơi này khá xa. Yên tâm, chờ lúc tôi trở lại, tôi nhất định sẽ được phong hào cấp thiên hoàng! Đến lúc đó mấy người chúng ta lại so tài một lần!" Diệt đứng dậy nhìn Ám cùng Chiến một cái thật sâu rồi rời đi.

Ám và Chiến gật đầu, rồi chắp tay với Diệt.

Sau khi Diệt rời đi một lúc, Chiến đứng dậy nói với Ám: “Người anh em, tôi cũng đi đây, sau khi đột phá cấp thiên hoàng sẽ gặp lại!" Chiến nói xong rồi Xoay người rời đi. Chỉ là một phút sau, Ám đang ngồi phía sau anh lại đứng dậy, gọi anh lại với sắc mặt nghiêm túc: “Chiến, anh chờ một chút!"

“Ừ? Sao vậy?" Chiến xoay người lại và cau mày hỏi Ám.

Ám nhìn Chiến thật sâu, rồi nghiêm túc hỏi: "Chiến, tôi hoàn toàn không hoài nghi việc lần này anh có thể đột phá cấp thiên hoàng một chút nào. Nhưng có một vấn đề, tôi muốn hỏi anh."

Chiến thấy sắc mặt Ám có cái gì không đúng, nên cũng nhìn Ám thật sâu, rồi gật đầu nói: “Ừ, anh hỏi đi!"

Ám hít một hơi thật sâu, rồi nhìn chòng chọc vào Chiến và nói: "Chiến, tôi muốn anh là, sau khi anh đột phá cấp thiên hoàng, anh... có tiếp tục ở lại điện Thiên Thần không?"

Chiến nghe câu hỏi của Ám, thì lông mày nhướng lên, sau một lát, Chiến thở dài và gật đầu nói: "Sẽ! Nhưng vì sao anh lại hỏi như vậy?"

Ám không trả lời thẳng vấn đề của Chiến, mà tiếp tục hỏi: "Tông môn sau lưng anh, có để cho anh trở về đây? Ha ha... Hiện nay điện chủ đang ở trong biên giới Việt Nam, nếu, tôi nói nếu, nếu điện chủ và tông môn sau lưng anh mà đối đầu, anh... sẽ chọn như thế nào? Hå?"

“Đừng..." Sau khi Ám hỏi câu này, toàn bộ không khí bên trong phòng họp giờ phút này đều như bị đông cứng lại. Bầu không khí giữa Chiến và Ám cũng vô cùng gay gắt.

Chiến từ từ híp mắt lại, trên người anh như có một luồng khí bắt đầu khởi động. Mà Ám cũng giống như vậy. Luồng khí trên người cũng bắt đầu khởi động, không hề thua kém Chiến chút nào.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Chiến cười rồi nhìn Ám với vẻ ẩn ý và nói: “Ám, anh rất thông minh, không đần độn giống hai người Lục và Diệt, người anh em, anh hoài nghi tôi từ lúc nào?"

Ám nhìn Chiến rất sâu, rồi nhíu mày nói: "Hoài nghi anh từ lúc nào không quan trọng, anh trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã, nếu! Điện chủ! Khai chiến với tông môn phía sau anh! Anh! Lựa chọn ra sao?"

Sau khi Ám hỏi, thậm chí giờ phút này anh đã chuẩn bị xong để ra tay.

"Ha ha... Chọn sao à? Anh em sống chết có nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh còn muốn ra tay với tôi hay sao?" Chiến lại nở nụ cười, cười nhạt mà nhìn Ám. Mà Ám lại không lên tiếng, mà chỉ nhìn chòng chọc vào anh, sự lạnh lẽo toát ra trên người ngày càng đậm.

Thời gian trôi qua từng chút một, Chiến dần dần nhìn thấy luồng khí trên người Ám càng ngày càng mạnh sau. Nụ cười trên mặt anh cũng lạnh đi, rồi biến mất. Sau đó Chiến nhìn thật sâu vào Ám, rồi vô cùng nghiêm túc mà nói thật: “Thứ nhất, có tôi ở đây, tông môn sau lưng tôi sẽ không khai chiến với điện chủ! Thứ hai! Nếu muốn khai chiến thật! Tôi đây sẽ lựa chọn điện Thiên Thần! Đừng hỏi tôi vì sao, anh biết rõ ràng vì sao tôi chọn như thế rồi! Cho nên, bây giờ, anh... Hài lòng chưa?"

Ám không nói gì như cũ, nhìn chòng chọc vào Chiến như cũ, sau một lúc lâu, mới nghiêm túc nói: "Chiến, nhớ kỹ lời của anh nói, nếu anh làm không được, hoặc là anh dám ra tay với điện chủ, tôi sẽ không chết không thôi với anh, tôi tin tưởng hai người kia cũng giống như vậy. Trừ phi... Đến lúc đó anh giết cả ba chúng tôi..."

"Ha ha... Ha ha... Ha ha...!" Chiến nghe được những lời này của Ám thì nở nụ cười lạnh, một tiếng lại một tiếng cười nhạt. Chỉ là mỗi tiếng cười nhạt thì cảm giác lạnh lẽo trên người của anh càng thêm mạnh.

Sau một lúc lâu, Chiến cũng nhìn chằm chằm Ám và nói: “Những thứ anh vừa nói, lần đầu thì tôi nghe, lần này quên đi, nhưng anh dám... nói lần thứ hai nữa, anh cứ thử xem!"

Ám trầm mặc một lúc, sau đó hơi áy náy mà nhìn Chiến nói: “Chiến, xin lỗi..."

"Hừ..." Chiến hừ lạnh một tiếng, không thèm nói nữa, rồi xoay người rời đi. Nhưng lúc sắp ra đến cửa, anh lại dừng lại, quay đầu nhìn Ám ở phía sau và nói: "Tôi có một số bí mật, nhưng anh là thiên vương Ám, anh không có sao? Sau lưng anh không có người sao? Ám, vấn đề anh vừa hỏi tôi kia, vậy bây giờ tôi cũng hỏi anh một chút. Nếu người sau lưng anh khai chiến với điện Thiên Thần, anh... sẽ chọn ra sao?"

"Giống anh, thứ nhất có tôi ở đây, bọn họ sẽ không khai chiến với điện Thiên Thần, thứ hai, nếu có thì tôi chọn điện Thiên Thần!" Ám nói không chút do dự nào.

Chiến gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, anh nhìn Ám rồi nói: “Đừng tự cho là mình thông minh, anh đã cảm thấy tôi có chuyện, hai tên đần độn kia thì không thành vấn đề đúng không? Kéo chết tiệt nhạt, nhưng mới chừng ấy tuổi đã đột phá đến cấp thiên hoàng, lại còn không phải là cấp thiên hoàng bình thường, có tồn tại được mấy người có vận may lớn như vậy sao? Chỉ là hai tên đần độn kia là ngốc thật! Hoặc là phía sau bọn họ không có thế lực, mà là đã từng có được truyền thừa gì đó mà thôi."

Chiến dừng một chút lại tiếp tục nói: “Ám, trước đây chúng ta có vài chuyện chưa nói rõ. Nhưng nếu ngày hôm nay anh đã làm rõ việc này thì tôi đây cũng hỏi anh một chuyện..."

Ám gật đầu, nhìn Chiến nói: “Ừ, anh nói đi, có

chuyện gì?" Chiến hít một hơi thật sâu, chau mày, suy nghĩ một hồi rồi nhìn Ám nói: "Ám, lẽ nào anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Bất kể là anh, hay là tôi, hay hoặc giả là hai tên đần độn Lục và Diệt, theo lý thuyết thì bốn người chúng ta tuyệt đối không thể nào tập trung lại một chỗ, số mệnh sẽ loại bỏ lẫn nhau, chúng ta sẽ bị đối phương ảnh hưởng. Nhưng ở trên điện Thiên Thần mấy năm nay, chúng ta lại không hề bị sao, ngược lại còn thăng cấp, còn tăng lên nhanh hơn, số mệnh lại càng dày đặc, chẳng lẽ anh không hoài nghi thật sao?"

Ám trầm mặc, không nói gì, chỉ là đầu Ám hơi thấp xuống.

Chiến nhìn anh thật sâu rồi nói: “Ừm, quả nhiên anh cũng nghĩ tới vấn đề này. Mà tôi đoán là hai tên đần độn Lục và Diệt cũng không phải đần độn thật, chắc là trong lòng cũng từng nghĩ đến. Như bốn người tôi anh, theo lý thuyết thì bất kỳ một ai trong chúng ta cũng có thể khai tông lập phái. Nhưng chúng ta lại tụ tập lại với nhau, hơn nữa còn không có xung độ..."

Sau một phút, mắt Chiến híp lại, trong mắt anh có ánh sáng lóe lên, sau một lúc lâu Chiến nói: “Cho nên nguyên nhân này nên xuất hiện ở trên người điện chủ, số mệnh trên người điện chủ hẳn là mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Cho nên điện chủ mới có thể hòa giải bốn người chúng ta. Nói cách khác, điện chủ hẳn là..."

"Được rồi! Đừng nói thêm nữa! Chiến, có mấy lời không nên nói. Với ngoại giới, chúng ta chỉ là Tứ Đại Thiên Vương của điện Thiên Thần, không hơn! Không phải sao!" Ám nhân lúc Chiến còn chưa nói hết đã đột nhiên hét lớn một tiếng, cắt đứt lời Chiến nói và nhìn anh thật sâu.

Sắc mặt Chiến lúc này cũng biến đổi, sau đó nhanh chóng gật đầu và nói: “Ừ, xin lỗi, là tôi nhiều lời. Được rồi, không nói nữa. Nhưng một điều cuối cùng, Ám! Anh nhớ rõ ràng cho tôi! Chúng ta là anh em! Bốn người chúng ta, cộng thêm điện chủ, là năm người anh em chúng ta! Năm đó, Lê Quân Lâm trong biên giới đã phản bội điện chủ, nhưng tôi cam đoan, Chiến tôi sẽ không! Cuộc đời này tôi tuyệt đối sẽ không phản bội! Tạm biệt! Hẹn gặp lại chúng ta ở cấp thiên hoàng!" Chiến nói xong, lần này anh không ở lại nữa, mà xoay người rời đi.

Chiến đi rồi, Ám thở dài mà nhìn bóng lưng Chiến hoàn toàn rời đi, sau đó anh mới thu hồi ánh mắt phức tạp lại.

"Chiến, hy vọng anh có thể làm được như anh vừa mới nói thật, hai tên đần độn Lục và Diệt thì không sao. Nhưng anh quá mạnh mẽ, quá hùng mạnh đến

mức chỉ có điện chủ mới có thể áp anh, hơn nữa thế lực phía sau anh cũng quá mạnh, ba chúng tôi hợp lại một chỗ cũng không sánh bằng anh.." Ám lẩm bẩm trong lòng nói, không phải anh không tin tưởng Chiến, mà là hơi bận tâm mà thôi...