"Cụ ơi, sao cụ lại khóc rồi? Cụ lại đau lòng ư?" Thúy Hồng được Tiêu Chiến Minh ôm trong lòng lên tiếng an ủi ông.
Tiêu Chiến Minh nghe thấy lời nói an ủi của cô bé, gật mạnh đầu nói: "Không phải, cụ không đau lòng, không đau lòng. Thúy Hồng đừng lo lắng, cụ đang rất vui mừng, là vui mừng." Tiêu Chiến Minh cố gắng nở nụ cười trên mặt.
"À à... vậy cụ đừng khóc nữa được không? Đừng khóc nữa." Thúy Hồng vươn tay nhỏ ra giúp Tiêu Chiến Minh lau nước mắt. Tiêu Chiến Minh vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng ôm chặt cơ thể nhỏ bé của cô bé thêm chút nữa.
Chuyện Tiêu Hạo Lam giết hết tất cả trưởng lão khác họ của nhà họ Tiêu, sau đó biến mất không thấy ông đã biết được, nhưng ông cũng không trở về. Chuyện năm năm trước, tuy bây giờ nhìn lại thì có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng năm đó Tiêu Hạo Lam vứt bỏ và đuổi Tiêu Hạo Thiên ra khỏi nhà là sự thật. Hơn nữa, mấy năm nay Thúy Hồng và Cao Ánh Vy lưu lạc ở bên ngoài cũng là sự thật. Từ bên chỗ Vòng Thiên Thanh, ông biết được, mấy năm nay hai mẹ con Cao Ánh Vy và Thúy Hồng sống cũng không tốt, cũng chịu hết gian khổ.
Trước khi Tiêu Chiến Minh đến đây đã gặp Vòng Thiên Thanh. Vòng Thiên Thanh hỏi ông còn muốn đến Bộ quốc phòng nhậm chức không thì Tiêu Chiến Minh đã từ chối. Ông mệt mỏi rồi, cũng già rồi, thực sự không thể liều mạng nữa. Nếu lần này trở về, nhà họ Tiêu vẫn còn thì ông sẽ chọn đến Bộ quốc phòng nhậm chức.
Nhưng bây giờ, con trai ông đã rời khỏi nhà họ Tiêu biến mất, nhà tổ nhà họ Tiêu cũng bị san bằng, con dâu sống chết không rõ, trong lòng cháu trai cũng chịu rất nhiều tổn thương. Cho nên hiện giờ ông thực sự đã mệt mỏi, chuyện gì cũng không muốn, chỉ muốn cạnh Thúy Hồng, bảo vệ cô bé. Bởi vì ông biết, Tiêu Hạo Thiên cháu trai ông là điện chủ điện Thiên Thần, trước khi ông trở về, tình hình chiến trường biên giới bên kia đã bắt đầu căng thẳng rồi. Sớm muộn gì cháu ông cũng phải đi ra đó, vậy thì ông sẽ ở lại bảo vệ Thúy Hồng.
Tiêu Hạo Thiên cảm thấy chắt gái ông Thúy Hồng chính là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho ông sau lần trở về này. Rõ ràng năm năm trước cháu ông đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, nhưng khi ở Sài Gòn lại bất ngờ gặp được chắt gái của mình. Cô bé đáng yêu, xinh đẹp như vậy.
Tiêu Chiến Minh ôm Thúy Hồng rơi nước mắt, nước mắt làm sao cũng không ngừng lại được, trên người ông bao phủ một nỗi bị thương không cách nào hình dung được.
"Ông nội!" Cao Ánh Vy ở phía xa nhìn thấy Tiêu Chiến Minh ôm Thúy Hồng ngồi xổm trên mặt đất rơi nước mắt. Một ông cụ chinh chiến cả đời vì Việt Nam, đợi sau khi ông công đức viên mãn trở về lại gặp chuyện như thế này. Giờ đây Cao Ánh Vy không thể tưởng tượng, không cách nào hình dung được tâm trạng của ông cụ trước mắt này. Cao Ánh Vy nhìn cảnh trước mắt, vành mắt không khỏi đỏ lên.
Mà ngay lúc này, sau lưng Tiêu Chiến Minh ở phía xa hiện lên thân ảnh Tiêu Hạo Thiên. Anh trực tiếp đi vào bên trong nhà họ Đường.
"Ba ơi... cụ, cụ lại khóc rồi, ba mau đến an ủi cụ đi!" Thúy Hồng được Tiêu Chiến Minh ôm nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên xuất hiện sau lưng ông cụ bèn vội vàng sốt ruột nói với anh.
Lúc này, người Tiêu Chiến Minh cứng lại, ông và Tiêu Hạo Thiên đã gặp nhau mấy lần rồi nhưng trước đó cũng không nhận ra nhau. Mà chuyện năm năm trước, bất kể là Đường Ngọc Hiền sai hay Tiêu Hạo Lam sai thì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất cũng đều là Tiêu Hạo Thiên. Vậy nên giờ phút này, Tiêu Chiến Minh có hơi không dám quay đầu lại nhìn anh. Ông thấy ông không phải là ông nội tốt, lúc anh còn rất nhỏ thì ông đã rời đi. Chuyện năm năm trước ông cũng không biết một chút gì cả.
Tiêu Chiến Minh ngây người, Tiêu Hạo Thiên cũng đỏ mắt ngây ngẩn cả người. Ông cụ trước mắt này là ông nội của anh, ông nội ruột. Nhưng những năm này, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này khi đối mặt với Tiêu Chiến Minh, trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không biết nên nói gì.
Cao Ánh Vy nhìn thấy vậy nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, kéo lấy tay của anh, vành mắt đỏ bừng nhìn anh thật sâu, lắc lắc đầu.
Lúc này, cuối cùng Tiêu Chiến Minh cũng hồi thần, chậm rãi xoay người lại. Giờ đây, trong hoàn cảnh này, khi đối diện với Tiêu Hạo Thiên, ông đột nhiên có hơi căng thẳng, cũng không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ rơi nước mắt của mình. Vì thế ông nhanh chóng cười lau nước mắt trên mặt đi, nở nụ cười nhìn Tiêu Hạo Thiên, vội nói: “Hạo Thiên, ông... ông." Thế nhưng ngay sau đó, khi Tiêu Chiến Minh còn chưa nói xong thì Tiêu Hạo Thiên đột nhiên “phịch" một tiếng quỳ gối trước mặt ông. Sau đó anh dập đầu ba cái với ông.
"Ông nội, xin lỗi, là Hạo Thiên bất hiếu, thật xin lỗi!"
Tiêu Hạo Thiên bỗng quỳ xuống, nháy mắt Cao Ánh Vy cũng hiểu được, cũng cùng anh quỳ xuống trước mặt Tiêu Chiến Minh: “Ông nội!"
Tiêu Chiến Minh vốn tưởng Tiêu Hạo Thiên sẽ không chịu nhận ông, nhưng lúc nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên quỳ xuống dập đầu với mình, cả người ông cũng run lên. Ông cụ vừa rơi nước mắt vừa vội vàng đưa hay tay đang run run của mình ra đỡ anh và Cao Ánh Vy đứng dậy.
“Ngoan, cháu ngoan, hai đứa đều là cháu ngoan. Các cháu không sai, là lỗi của ông nội, ông nội có lỗi với hai đứa, là ông nội có lỗi với hai đứa!" Tiêu Chiến Minh không ngừng rơi nước mắt.
Mà người một nhà từ lúc Tiêu Hạo Thiên không chút do dự quỳ xuống kia thì mọi ngăn cách đã được xóa bỏ toàn bộ.
Lúc này mọi người không ai chú ý tới, ở một góc phía xa cổng nhà họ Đường, hai người tam trưởng lão và Long Chiến Quốc đã nhìn thấy một màn vừa rồi ở cổng nhà họ Đường, hai người họ cũng vô cùng cảm thán.
Tam trưởng lão hít sâu, ánh mắt đầy phức tạp nói: "Chiến Quốc, ông và tôi cũng không nhìn nhầm đứa bé Hạo Thiên kia. Trong những biến cố xảy ra, thực ra nó mới là người chịu tổn thương nhiều nhất. Mẹ thì sống chết không rõ, bây giờ ba nó cũng không rõ sống chết, giờ nó quỳ xuống đã giải được khúc mắc trong lòng của ông cụ Tiêu, đứa bé này, haiz!"
Mà Long Chiến Quốc người từng kề vai chiến đấu cùng Tiêu Chiến Minh khi nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên quỳ xuống dập đầu với ông cụ, hốc mắt ông cũng đỏ lên, gật mạnh đầu nói: “Đúng! Hạo Thiên là một đứa bé ngoan! Anh ba, chúng ta đi thôi, ở đây không sao rồi, Hạo Thiên đã làm rất tốt."
Tam trưởng lão cũng gật đầu: “Ừ, đi thôi, tiếp theo chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm nữa. Ông nhanh chóng củng cố lại biên giới, chúng ta cũng tranh thủ mau chóng đột phá đến tầng kia, như vậy thì biến cố tiếp theo mới có thể phát huy được chút tác dụng."
Sắc mặt Long Chiến Quốc chợt biến: “Anh ba, anh nói những người ở trong nước kia muốn xuất thế rồi ư?"
Tam trưởng lão lắc đầu, trong mắt có hơi ngưng trọng: "Không chỉ thế, hôm qua anh hai và đại trưởng lão đã nói qua, thế giới này sẽ nhanh chóng có biến chuyển lớn. Từ khi Việt Nam thành lập cho đến giờ, quốc gia luôn hưng thịnh có lẽ đã đến độ khiến cho đám cường quốc lâu năm ngoài biên giới kia sợ hãi rồi. Được rồi, không nói nhiều nữa, chuẩn bị thôi!"
Long Chiến Quốc nặng nề gật đầu nói: "Vâng. Nhưng anh ba, bên Chiến Minh thì để ông ấy ở lại bên Thúy Hồng đi, đừng để ông ra chiến trường nữa, ông ấy cống hiến đã quá nhiều rồi."
Tam trưởng lão gật đầu nói được. Sau đó ông và Long Chiến Quốc đều quay người rời đi. Chuyện của nhà họ Tiêu đã như vậy, tuy quá trình rất tàn khốc nhưng kết cục coi như cũng ổn, cũng không đau thương như thế. Tiêu Chiến Minh và Tiêu Hạo Thiên đã nhận nhau chính là kết cục tốt nhất. Còn Tiêu Hạo Lam, chuyện của ông ta và Tiêu Hạo Thiên chỉ có thể để sau này rồi nói thôi.
Buổi tối, Đường Huy Hoàng và Tiêu Chiến Minh nói chuyện một lần. Bây giờ Đường Huy Hoàng cũng biết chuyện năm đó e là có bí ẩn gì đó rất lớn, mà bí ẩn lớn nhất chính là con gái Đường Ngọc Hiền của ông rất có thể vẫn chưa chết. Vậy nên vốn ông còn có oán hận với Tiêu Chiến Minh và nhà họ Tiêu, nhưng bây giờ lại có hơi áy náy với ông cụ.
Còn Tiêu Chiến Minh chinh chiến ở chiến trường biên giới mấy chục năm đã quen nhìn thấu sống chết cũng rất cởi mở nói chuyện với Đường Huy Hoàng. Chuyện năm năm trước đã là quá khứ thì để nó qua đi, ông cũng không để ý nữa. Thậm chí sau này con trai ông Tiêu Hạo Lam và con gái Đường Ngọc Hiền của Đường Huy Hoàng có trở về hay không thì sau này rồi nói vậy. Tương lai chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
Đêm nay, ba người Tiêu Chiến Minh, Đường Huy Hoàng và cả Tiêu Hạo Thiên ai cũng uống rất nhiều rượu, uống đến khi cả ba đều có hơi say bất tỉnh nhân sự. Đám người Đường Yên, Cao Ánh Vy và Đường Thi Nhã chỉ có thể chăm sóc cho ba người họ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tiêu Hạo Thiên tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã sáng rồi. Hôm nay thời tiết vô cùng đẹp, trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ.
Tiêu Hạo Thiên không nhìn thấy Cao Ánh Vy và Thúy Hồng ở trong phòng, vì thế anh đi ra ngoài dạo một vòng thì nhìn thấy Cao Ánh Vy. Anh đi đến bên cạnh cô, cứ yên tĩnh đứng cạnh cô như thế.
Cao Ánh Vy mềm mại dựa vào người anh, nhìn về trước nói với anh: “Chồng à, nếu mỗi ngày nhà chúng ta đều có thể như thế này thì thật tốt! Anh nhìn ông nội kia, ông nào giống tướng quân chứ, cứ như một đứa trẻ vậy." Tiêu Hạo Thiên theo tầm mắt của Cao Ánh Vy nhìn thấy trên bãi cỏ phía xa Tiêu Chiến Minh và Thúy
Hồng đang chơi ở đó. Trong tay hai người đều cầm một chiếc xe đồ chơi đang ở trên bãi cỏ thi đua xe.
Người Thúy Hồng nhỏ nhỏ, còn Tiêu Chiến Minh lúc này cười, cũng giống Thúy Hồng, không để ý nằm bò ra bãi cỏ đẩy xe đồ chơi trong tay, hoàn toàn giống như một đứa trẻ vậy.
Nhưng ông cụ chơi rất vui vẻ, thoải mái, rất hạnh phúc...
Tiêu Hạo Thiên hít sâu một hơi, nhìn ánh mặt trời trên đỉnh đầu, lại nhìn về phía ông nội và con gái đang chơi phía trước, trên mặt anh hiện lên nụ cười.
Ngày mới bắt đầu, một chặng đường mới cũng đã bắt đầu. Hôm qua anh cũng đã nghĩ rất nhiều rất nhiều. Dù chuyện năm đó thế nào thì Tiêu Hạo Thiên anh, điện chủ điện Thiên Thần đều sẽ giống như trước đây tiến lên phía trước quyết không lùi bước! Ai cũng không thể ngăn cản được anh! Năm đó đúng sai thế nào anh sẽ điều tra, nếu mẹ anh còn sống thì anh cũng sẽ đi tìm bà.