Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 171




Sau khi Tiêu Chiến Minh ngồi tàu chiến ba tiếng đồng hồ thì đặt chân lên một hòn đảo nhỏ có sân bay, sau đó chuyển sang ngồi máy bay trở về Việt Nam.

Trên máy bay, trong lòng Tiêu Chiến Minh không khỏi có hơi căng thẳng, đã mấy chục năm ông không trở về, ông cũng sắp quên mất hình dáng quê hương rồi.

"Tướng quân, chuyến bay này chỉ có thể bay được đến thành phố Sài Gòn, bây giờ tôi sẽ liên hệ với bên Bộ quốc phòng Sài Gòn để sắp xếp cho ngài đổi máy bay, ngay trong đêm nay sẽ bay đến Hà Nội được không ạ?" Lúc này, khi Tiêu Chiến Minh đang ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ thì đội trưởng đội cận vệ của ông đến bên cạnh thấp giọng nói.

"Sài Gòn?" Tiêu Chiến Minh hơi cân nhắc, sau đó nghĩ nghĩ nói: "Không cần, cứ ở lại Sài Gòn một đêm đi.

Nghe nói Sài Gòn bây giờ là thành phố kinh tế phát triển nhất Việt Nam, chúng ta ở lại đó một đêm.

Tôi cũng muốn xem xem dáng vẻ thành phố phát triển nhất Việt Nam mình ra sao, so với các thành phố cao cấp ở biên giới thì thế nào." "Vâng, tướng quân!" Đội trưởng đội cận vệ cung kính đáp, sau đó liền đi sắp xếp.

Tiêu Chiến Minh lại gọi ông ta lại, nói: “Đừng sắp xếp nữa, khiêm tốn chút, đừng làm ảnh hưởng đến dân chúng Sài Gòn.

Ha ha, tôi cũng chỉ là một ông cụ bình thường thôi mà." Hốc mắt đội trưởng hơi đỏ, gật đầu.

Tiêu Chiến Minh chính là một ông cụ đã đã chiến đấu vì Việt Nam một đời, một ông cụ đã cống hiến gần như tất cả của mình vì Việt Nam.

Hôm nay trở về tổ quốc dù là ở đâu đều có thể nhận được lễ nghi đối đãi cao nhất.

Nhưng ông cụ này là người khiêm tốn, vô cùng khiêm tốn, không muốn gây phiền phức và ảnh hưởng đến bất kỳ ai.

Sau khi Tiêu Chiến Minh quyết định liền lấy điện thoại ra nhập một số điện thoại trong trí nhớ của ông.

Ngay lúc này, ở Hà Nội, vì thời gian chênh lệch nên ngoài biên giới là sáng sớm còn ở Hà Nội lại là buổi tối.

Giờ phút này, trong nhà họ Tiêu ở Hà Nội, Tiêu Phong Minh nhị trưởng lão của nhà họ Tiêu đang chuẩn bị đi ngủ.

Khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, người ông đột nhiên run lên.

Số điện thoại này rất ít khi liên lạc với ông ấy, lần liên hệ trước đã là sáu năm trước rồi.

Hơn nữa, số điện thoại này chỉ có đối phương mới có thể gọi được, nhưng ông lại không có cách nào gọi đi.

Đây chính là số điện thoại được mã hóa để Tiêu Chiến Minh liên lạc với nội bộ Việt Nam.

Sau khi Tiêu Phong Minh nhìn thấy số điện thoại này ngay lập tức biết được là Tiêu Chiến Minh gọi đến.

Kết hợp với tin tức mà Vòng Thiên Thanh nói cho ông, ông biết Tiêu Chiến Minh thực sự sắp trở về rồi.

Vốn anh cả vinh quang trở về, anh cả ở chiến trường biên giới chinh chiến cả một đời vì Việt Nam, hôm nay có thể xuất ngũ về nhà, vốn nên là vô cùng hưởng thụ vinh quang và niềm vui anh em con cháu, nhưng lúc này...

lúc này...

Tiêu Phong Minh lại trầm mặc, trong lòng không khỏi xuất hiện sự phức tạp.

Thực ra trong lòng ông đã sớm biết Tiêu Chiến Minh sắp trở về, chính ông cũng đã chuẩn bị tốt! Nhưng...

nhưng lúc này, nhìn thấy Tiêu Chiến Minh thực sự gọi điện thoại về, ông vẫn vô cùng luống cuống.

"Anh cả? Em...

em xin lỗi anh, chuyện của nhà họ Tiêu bây giờ, khiến em biết...

biết phải ăn nói với anh thế nào đây?" Trong lòng Tiêu Phong Minh vô cùng phức tạp, ngây ngốc tại chỗ rất lâu vẫn chưa bình phục lại, Mà lúc này trên máy bay ngoài biên giới, Tiêu Chiến Minh cũng không khỏi nhíu mày lại.

Tiêu Phong Minh ngủ rồi ư? Sao vẫn chưa nghe điện thoại? Ông liên tục gọi hai cuộc nhưng Tiêu Phong Minh bên kia vẫn không bắt máy.

Khi ông định ngắt máy gọi lại lần nữa thì Tiêu Phong Minh ở bên kia điện thoại rốt cuộc đã nghe máy.

Sau khi kết nối, Tiêu Chiến Minh cưới nói: “Ha ha, Phong Minh, chú ngủ rồi hả? Bên chú còn chưa đến mười giờ tối mà?" "Anh cả!" Ngay sau đó, đầu bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn của Tiêu Phong Minh, trong giọng nói này ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.

Tiêu Chiến Minh sửng sốt, hỏi: “Phong Minh, sao thế? Giọng chú có hơi không thích hợp?" Tiêu Phong Minh ở đầu dây bên kia hít vào một hơi, cười nói: “Ha ha, không có chuyện gì đâu anh cả, còn không phải là em biết anh trở về nên mới vui mừng à.

Hai anh em chúng ta đã rất nhiều năm rồi không gặp, anh...

anh có khỏe không?" Tiêu Chiến Minh trên máy bay cười nói: “Ha ha, rất khỏe, không phải vẫn chưa chết à.

Còn nữa, Phong Minh à, giờ tôi đã đột phá đến cấp bậc thiên vương rồi, sau khi về thủ trưởng Vòng đã sắp xếp cho tôi một chức vị chỉ huy trưởng ở Bộ quốc phòng đấy.

Phong Minh à, sau này nhà họ Tiêu của chúng ta không phải lo lắng nữa rồi, trong nhà mọi chuyện đều ổn cả chứ?" Tiêu Chiến Minh nói xong, đầu dây bên kia hơi im lặng.

Tiêu Phong Minh im lặng một lúc lâu mới cười nói: “Vâng, anh cả.

Tối nay anh đến Hà Nội à? Em sắp xếp một buổi tiệc gia đình đón gió tẩy trần cho anh nhé.”

Tiêu Chiến Minh nói: “Không cần đâu, tôi đến Sài Gòn trước, sau khi đến đó có lẽ đã chiều rồi.

Tôi vẫn luôn nghe nói Sài Gòn ngày nay là thành phố kinh tế phát triển nhất của Việt Nam, tôi muốn đi xem thử, sáng mai mới về Hà Nội." Giọng nói Tiêu Phong Minh lại tiếp tục khàn khàn, vô cùng phức tạp nói: "Vâng, được.

Vậy trưa mai em sẽ chuẩn bị tiệc gia đình cho anh." Tiêu Chiến Minh cười cười: "Được, được, đến lúc đó gọi hết người trong nhà đến.

Còn có Hà Thành nữa, giờ thằng bé đã lấy vợ chưa? Tính thời gian thì nó cũng nên cưới vợ lập nghiệp rồi nhỉ?" Giờ phút này, Tiêu Chiến Minh không biết là sau khi ông cười hỏi như vậy, Tiêu Phong Minh trong biệt thự nhà họ Tiêu ở Hà Nội xa xôi lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, mắt ươn ướt, gắt gao che miệng lại không để mình khóc ra tiếng.

Lúc này trong điện thoại, giọng Tiêu Chiến Minh lại vui vẻ tiếp tục nói: “Ha ha, Phong Minh này, chú nói thằng bé kia có trách người làm ông nội như tôi không? Nó lấy vợ mà ông nội là tôi cũng không đến được.

À đúng rồi, nó lấy vợ thì chắc đã có con rồi nhỉ? Là trai hay gái? Tôi sẽ mang về cho đứa bé chút quà”

Tiêu Phong Minh trong biệt thự nhà họ Tiêu ở Hà Nội nghe Tiêu Chiến Minh nói như vậy, nước mắt lại không ngăn được tuôn rơi.

Cụ gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, cắn răng cười nói: “Vâng, anh cả, Hà Thành...

nó cưới vợ rồi, còn có cả một đứa con gái...

cháu bé rất xinh đẹp, hơn bốn tuổi rồi." Trong điện thoại, giọng nói tươi cười của Tiêu Chiến Minh lại tiếp tục truyền đến: “Tốt, tốt lắm.

Vậy tôi trở về sẽ chuẩn bị quà cho chắt gái tôi nữa.

Được rồi, cứ gọi điện thoại trên máy bay thế này cũng không tốt, đợi tôi về lại nói tiếp.

Chú cũng già rồi, nhanh đi ngủ đi, đừng có không ngủ được đấy.

Ha ha, ôi cánh tay già, đôi chân già của chú." Tiêu Chiến Minh nói xong liền cười to cúp máy.

Trên máy bay, sắc mặt tươi cười của Tiêu Chiến Minh dần tan đi, ông thở dài một tiếng thật sâu.

Ông nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, tâm trạng phức tạp giờ càng sâu thêm.

Cháu trai ông cũng kết hôn rồi, nghe Tiêu Phong Minh nói thì cháu trai ông còn có một đứa con gái vô cùng xinh đẹp nữa, là cô bé của nhà lão Tần kia ư? Cô bé đó lớn lên cũng xinh đẹp.

Ừm, đợi sau khi đến Sài Gòn, ông phải mua chút quà cho chắt gái mới được, mua nhiều một chút...

Cụ là ông đúng là không xứng chức rồi...

Trong lòng Tiêu Chiến Minh tràn đầy suy nghĩ, rất nhiều năm không trở về rồi.

Ngày trước là vì chấp hành nhiệm vụ bí mật vì Việt Nam, phải hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người nhà.

Bây giờ cuối cùng ông cũng công đức viên mãn, có thể sống quay trở về...

Nhưng lúc này, Tiêu Chiến Minh không biết được là Tiêu Phong Minh ở trong nhà họ Tiêu ở Hà Nội xa xôi lại nước mắt đầy mặt.

Vừa rồi thực sự ông đã muốn nói cho Tiêu Chiến Minh biết tất cả những chuyện xảy ra trong năm năm nay.

Nhưng nghe được giọng nói vui vẻ của Tiêu Chiến Minh thì cuối cùng ông lại không dám nói ra.

Anh cả của ông đã chiến đấu vì Việt Nam cả một đời, thậm chí đến chết cũng không từ.

Bây giờ, anh cả đang trên đường trở về quê hương, ông muốn để cho anh cả vui vẻ thêm một chút nữa, dù rằng chỉ cần vui thêm một ngày nữa cũng được, cũng được...

"Anh cả, xin lỗi anh, ngày mai sau khi anh về nhà, nhất định phải, phải chống đỡ được đấy." Tiêu Phong Minh nắm chặt nắm tay.

Đêm nay cả đêm ông trằn trọc không ngủ, không có cách nào chìm vào giấc ngủ được...

Sau hơn hai mươi tiếng, bóng dáng Tiêu Chiến Minh từ trong sân bay Sài Gòn đi ra.

Trên máy bay ông đã ngủ một giấc, đợi đặt chân lên Sài Gòn thì đã là bốn giờ chiều.

Tiêu Chiến Minh một đường rời khỏi sân bay, liền cảm nhận được không khí của Sài Gòn.

Sân bay được xây dựng vô cùng hiện đại hóa.

Phải biết là hơn hai mươi năm trước khi ông rời khỏi Việt Nam thì sân bay của Việt Nam lúc đó còn rất kém, hơn nữa kiến trúc của thành phố lớn cũng đều thấp bé lạc hậu.

Nhưng bây giờ, ông nhìn khắp nơi chỗ nào cũng đều là nhà cao tầng san sát nhau, building cao ốc chỗ nào cũng có.

"Tướng quân, tiếp theo chúng ta đi đâu ạ?" Cận vệ phía sau Tiêu Chiến Minh cung kính hỏi ông.

Tiêu Chiến Minh cười nói: “Đưa tôi đến chỗ phồn hoa nhất của Sài Gòn xem thử, tôi muốn nhìn một chút đất nước mà đám lão già chúng tôi bảo vệ cả một đời bây giờ phát triển như nào rồi.

Tôi...

tôi cũng thay mặt những anh em bạn già mãi mãi không thể trở về nhìn ngắm nơi này." Tiêu Chiến Minh nói, trong mắt có hơi rưng rưng.

Cận vệ gật đầu nói: "Vâng, tướng quân.

Vậy chúng tôi sẽ đưa ngài đến tập đoàn Quân Lâm, công ty lớn nhất của Sài Gòn thăm quan nhé.

Tập đoàn Quân Lâm.

là tập đoàn lớn thứ nhất thành phố Sài Gòn, cũng là tập đoàn nằm trong top mười cả nước, dù là so với cả thế giới thì cũng có thể đứng trong top đầu, là một tập đoàn vô cùng lợi hại" Tiêu Chiến Minh gật đầu: “Vậy được, chúng ta đến tập đoàn Quân Lâm đi.

Nhưng chúng ta chỉ cần đứng dưới công ty người ta nhìn là được rồi, đừng làm phiền người ta làm việc." Cận vệ cười cười: “Không sao đâu tướng quân.

Hôm nay là thứ bảy, tuy tập đoàn Quân Lâm là công ty lớn, thứ bảy người cũng không ít, nhưng chung quy cũng không có nhiều người như ngày thường.

Chúng ta đến đó cũng không quá làm phiền đến bọn họ." Tiêu Chiến Minh nghĩ nghĩ nói: "Được, ông cứ sắp xếp đi!" Sau đó cận vệ tìm chiếc xe mà sân bay Sài Gòn đã chuẩn bị cho, lái xe đưa Tiêu Chiến Minh đến tập đoàn Quân Lâm.

Năm giờ chiều, dưới lầu tòa nhà tổng bộ tập đoàn Quân Lâm thành phố Sài Gòn, Cao Ánh Vy mặc một bộ vest trắng, đi giày cao gót trắng dắt tay Thúy Hồng mặc váy nhỏ màu trắng vô cùng đáng yêu đi từ bên trong ra.

Hôm nay là thứ bảy, Tiêu Hạo Thiên đến nhà họ Dương thăm Dương Tú Anh, còn Thúy Hồng thì quấn quýt lấy Cao Ánh Vy muốn cùng cô đến tập đoàn Quân Lâm chơi.

Lúc này thời gian cũng đã gần năm giờ chiều, Cao Ánh Vy dẫn Thúy Hồng về nhà ăn cơm.

Khi Cao Ánh Vy chuẩn bị dắt Thúy Hồng lên xe thì trong đại sảnh tập đoàn phía xa, Thẩm Nhật Nam đột nhiên chạy ra, cầm theo một tập tài liệu gọi Cao Ánh Vy lại: “Tổng giám đốc Cao, tổng giám đốc Cao, đợi một chút, tập tài liệu này rất gấp, ngài xem qua một chút, không có vấn đề gì thì ngài hãy nhanh chóng ký tên, tôi sẽ tiếp tục xử lý." Cao Ánh Vy nghĩ một lát rồi gật đầu với ông ta, sau đó đưa chìa khóa xe cho Thúy Hồng, nói với cô bé: "Thúy Hồng, con vào trong xe trước đợi mẹ một lát nhé? Mẹ ký một bản tài liệu với ông Thẩm của con, rất nhanh sẽ trở lại, được không?" Thúy Hồng vô cùng hiểu chuyện gật gật đầu: "Vâng, mẹ đi đi, chú Thiên Nhất ở ngay gần đây, con sẽ không gặp chuyện gì đâu, mẹ cứ bận trước đi." Cao Ánh Vy nhìn Thúy Hồng ngoan ngoãn chạy lên xe, sau đó mới yên tâm trở lại đại sảnh ký tài liệu kia với Thẩm Nhật Nam.

Thúy Hồng lúc này đã ngồi trong xe một lúc, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe dừng ở dưới lầu tập đoàn Quân Lâm.

Sau đó, cô bé nhìn thấy một ông cụ tóc hoa râm mặc quân trang bước xuống xe.

Không biết tại sao khi cô bé nhìn thấy ông cụ kia, ánh mắt không di chuyển nữa, cứ chăm chú nhìn ông cụ không chớp mắt.

Lúc này, Tiêu Chiến Minh đi xuống xe cùng cận vệ, ông nhìn tòa cao ốc tập đoàn Quân Lâm cao ba bốn trăm mét trước mặt, bên cạnh còn có bốn năm tòa nhà thấp hơn một chút nhưng cũng phải cao đến hai trăm mét, nháy mắt trong lòng chấn động.

Đây...

đây là tập đoàn Quân Lâm? Cái này...

cái này cũng quá là có khí thế rồi." Tiêu Chiến Minh nhìn tập đoàn Quân Lâm trước mặt, trong lòng vô cùng chấn động.

Đội trưởng đội cận vệ cũng đã gần bốn mươi tuổi đứng bên cạnh ông cũng gật đầu cảm khái: “Vâng, lão tướng quân, đây chính là tập đoàn Quân Lâm, chính là sự hưng thịnh mà những bậc tiền bối các ngài ở chiến trường biên giới liều chết vì Việt Nam bảo vệ đó ạ! Lão tướng quân, sự hưng thịnh này ngài có hài lòng không? Việt Nam ngày hôm nay, có các ngài ở bên ngoài bảo vệ đã là Việt Nam trong hàng thế giới, đã một lần nữa sánh vai cùng thế giới.

Tuy bên ngoài vẫn còn vô số nước muốn chèn ép chúng ta, nhưng Việt Nam ngày nay cũng không phải yếu kém như buổi đầu dựng nước mấy chục năm trước nữa." “Nguyện cho sự hưng thịnh này tồn tại vĩnh viễn!" Tiêu Chiến Minh nhìn không khỏi rơi nước mắt.

Đáng giá! Vô cùng đáng giá! Giờ phút này ông đứng dưới lầu tập đoàn Quân Lâm, nhìn thấy kiến trúc hào hùng to lớn này, ông cảm thấy rất đáng.

Những anh em bạn già của ông ngoài chiến trường biên giới không phải chết một cách vô ích! Không chết vô ích! "Anh em đồng chí, mọi người...

đã nhìn thấy chưa? Đây chính là sự hưng thịnh chúng ta dùng sinh mệnh của mình để đánh đổi đó! Các con cháu của Việt Nam không khiến chúng ta thất vọng.

Các người có thể nhắm mắt được rồi, có thể yên tâm nhắm mắt được rồi" Tiêu Chiến Minh ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng yên lặng nói.

Ngay sau đó, lúc Tiêu Chiến Minh nước mắt đầy mặt đứng ngây người thì đột nhiên ông cảm thấy áo quần bên dưới đùi đang động, ông không khỏi cúi đầu nhìn xuống.

Sau đó Tiêu Chiến Minh nhìn thấy một bé gái trắng nõn vô cùng đáng yêu khoảng bốn năm tuổi, cao tầm một mét, trên người đang mặc một chiếc váy trắng nhỏ xinh, Thúy Hồng đang ngồi trong xe thì nhìn thấy ông cụ khóc, cô bé nhanh chóng cầm một túi khăn giấy chạy đến, Lúc này, Thúy Hồng nhìn thấy Tiêu Chiến Minh cúi đầu nhìn mình, thế là cô bé ngẩng đầu nhỏ lên, khăn giấy trong tay giơ cao lên đưa cho Tiêu Chiến Minh.

Sau đó, giọng nói hồn nhiên trong trẻo của cô bé vang lên: “Ông ơi, sao ông lại khóc? Ông khó chịu hả? Này, cháu cho ông khăn giấy này, ông mau lau đi" Tiêu Chiến Minh nhìn bé gái lúc này đang đưa khăn giấy cho mình, bỗng ngần ra.

Không biết vì sao khi ông nhìn cô bé này, trong lòng đột nhiên có một cảm giác không nói lên lời, giống như cô bé này rất thân rất thân với ông vậy? Tiêu Chiến Minh mau chóng nhận lấy khăn giấy từ bàn tay nho nhỏ kia, sau đó cười nói với Thúy Hồng: "Ha ha, cô bé, ông không khóc, cũng không đau lòng, ông chỉ là vui mừng...

vui mừng quá mà thôi.”

Thúy Hồng cong cái miệng nhỏ lên, đáng yêu nói: "Vui mừng sao lại khóc ạ? Ông ơi, vậy lúc ông vui vẻ ông phải cười lên, như thế này này, hi hi.." Thúy Hồng vô cùng dễ thương cười với Tiêu Chiến Minh.

“Ừm, được, nên cười, ha ha." Tiêu Chiến Minh nghe thấy lời nói của cô bé, cũng thật sự cười lên.

Giờ phút này, Tiêu Chiến Minh và Thúy Hồng, một già một trẻ cách nhau khoảng bảy mươi tuổi đứng dưới tòa cao ốc tổng bộ tập đoàn Quân Lâm này, cùng nhau cười lên.

Tiêu Chiến Minh nhìn Thúy Hồng cười, cô bé cũng nhìn lại cười với ông.