Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 148




Ở buổi họp báo, khoảnh khắc Tiêu Hạo Thiên chỉ tay vào Cao Ánh Vy đã bị rất nhiều nhà báo chụp lại, nhưng lúc đó có mấy nhà báo vui sướng không ngừng, trong đầu hộ hình như bỗng chốc nghĩ ra cái tiêu đề hay, khi anh trở lại, anh muốn em cùng anh làm chủ thế giới Quân Lâm! Quân Lâm trong tập đoàn Quân Lâm vốn mang nghĩa thế giới Quân Lâm!

Lúc đó cái tên của tập đoàn Quân Lâm lại có ý nghĩa đặc biệt, đó chính là anh muốn em cùng anh làm chủ thế giới Quân Lâm! Không phải là một người mà là một cặp!

Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Cao Ánh Vy, Tiêu Hạo Thiên bước đến trước mặt cô, nhẹ nhàng giơ tay lau nhẹ nước mắt cho cô. Cười và nói:

"Khóc cái gì chứ? Em không vui sao?”

Cao Ánh Vy gật đầu nghẹn ngào: “Vui, em vui lắm..." Sau đó cô ôm chầm lấy Tiêu Hạo Thiên. Người đàn ông trước mắt đã làm cho cô quá nhiều quá nhiều chuyện rồi, cô chưa từng nghĩ nhiều như thế. Năm đó cô chỉ là cứu anh một mạng, mà giờ cô lại có được vinh quang mà người khác cả đời nằm mơ cũng không có. Đúng vậy, nghĩ cũng không dầm nghĩ đến.

Một lúc sau, Tiêu hạo Thiên vỗ lưng Cao Ánh Vy nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, ở đây nhiều người, chúng ta đi trước nhé?

“Ừm Cao Ánh Vy cần môi hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nước mắt.

Tiêu Hạo Thiên đỡ khuôn mặt Cao Ánh Vy dịu dàng nói: “Hôm nay em là nữ chủ tịch của tập đoàn Quân Lâm ròi, cười lên đi, nhiều người đang nhìn kìa!”

“Ưm...ưm Cao Ánh Vy gật đầu, cô hít một hơi thật sâu rồi nụ một nụ cười trên khuôn mặt.

"Ha ha, vậy là đúng rồi, em đúng là nữ chủ tịch xinh đẹp nhất, đi thôi, xong việc rồi, việc còn lại giao cho Nhậm Bình Sinh bọn họ đi, ngày mai em hãy đi làm. Tiêu Hạo Thiên nói với Cao Ánh Vy.

Nói xong, anh quay xuống nói với Nhậm bình Sinh dưới sân khấu: "Nhậm Bình Sinh, ông tiếp tục chủ trì buổi họp báo nhé!"

"Vâng, Tổng giám đốc Tiêu!" Nhậm Bình Sinh dưới sân khấu gật đầu tôn trọng.

"Ha ha ha... Tiêu Hạo Thiên nghiêng đầu cười lớn, kéo theo Cao Ánh Vy cùng nụ cười trên gương mặt đẫm nước mắt bước ra ngoài, Tiêu hạo Thiên độc đoán vô song, Cao Ánh Vy cười tươi như hoa, nam thì anh tuấn ngất trời, nữ thì khuynh nước khuynh thành

Vì thế, cảnh Tiêu Hạo Thiên kéo Cao Ánh Vy đi ra ngoài thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đó, tất cả mọi người đều hướng mắt theo hai người họ, nhìn họ rời khỏi, trong lòng tất cả mọi người ở thành phố Sài gòn đều tràn đầy sự ngưỡng mộ Cao Ánh Vy, trên thế giới này lại có một người đàn ông đồng ý từ bỏ tất cả vì cô, thật sự là từ bỏ tất cả. Không có bất cứ gì vô căn cứ, cũng không có tạp chất nào xen lẫn vào...

"Sau đây, tôi tuyên bố, anh Giang Minh Chính, anh Thọ Cửu, ông Thẩm Nhật Nam cùng lên nhận chức phó tổng giám đốc tập đoàn Quân Lâm! Trong đó ông Thẩm Nhật Nam nhận chức phó tổng thứ hai của tập đoàn, anh Giang Minh Chính nhận chức phó tổng thứ 3 của tập đoàn và anh Thọ Cửu nhậm chức phó tổng thứ 4 của tập đoàn... sau đây xin mời 4 vị phó tổng lên sân khấu!” Nhậm Bình Sinh trên sân khấu tiếp tục triển khai buổi họp báo của tập đoàn Quân Lâm.

Ngay sau đó 3 người Thẩm Nhật Nam, Giang Minh Chính và Thọ Cửu mặc bộ vest vô cùng tinh tế vừa cười vừa bước lên sân khấu lần lượt đứng bên cạnh Nhậm Bình Sinh. Tất cả mọi người ở dưới lại một lần nữa khen ngợi, tứ đại Thiên Vương của Quân Lâm mà Tiêu Hạo Thiên giữ lại giúp đỡ Cao Ánh Vy, tuy Cao Ánh Vy hơi yếu một chút nhưng bất kể một ai trong số 4 người này đều là nhân vật nổi tiếng, bất kỳ ai cũng có thể nổi danh ở một phương! Điều đáng nói là tuy Tiêu Hạo Thiên nói rút khỏi vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm, nhưng anh vẫn còn thân phận chiến thần biên giới Việt Nam! Hơn nữa có một số người biết rõ, Tiêu Hạo Thiên sẽ đi Hà Nội để nhậm chức, thăng chức thành chỉ huy trưởng nhiệm kỳ 7 của Bộ Quốc phòng Việt Nam! Cho nên trong thời gian này mọi người càng kỳ vọng hơn về tương lai của tập đoàn Quân Lâm.. tất cả mọi người đều không nghi ngờ Cao Ánh Vy có làm tập đoàn Quân Lâm sụp đổ hay không. Bởi vì phía sau cô còn có một người đàn ông vô cùng tài giỏi!

Hơn nữa, cho dù là sụp đổ, vậy....thì đã sao? So với Cao Ánh Vy, người đàn ông đó có quan tâm không? Sẽ không đâu, tập đoàn Quân Lâm này vốn là quà mà anh tặng cho Cao Ánh Vy! Cho nên trong thời gian ngắn, giới thượng lưu ở Sài Gòn lại một lần nữa nhớ rõ cô gái Cao Ánh Vy này, mới từ thành phố Hải Phòng đến Sài Gòn được hơn hai tháng, nhưng cô gái ấy đã làm cho Sài Gòn xôn xao thêm lần nữa.

Lúc đó Thẩm Xuân Linh và Tiêu Hồng đều nhìn thấy cảnh này mà xúc động, Tiêu Hồng không nhịn được mà chảy nước mắt. Suy cho cùng Thẩm Xuân Linh biết được thân phận của Tiêu Hạo Thiên nhưng

cô lại không biết. "Chị Xuân Linh, anh Hạo Thiên, anh ấy đối xử tốt với chị Ánh Vy quá, anh Hạo Thiên thật sự rất giỏi, rất giỏi luôn... Tiêu Hồng cảm động nói.

Thẩm Xuân Linh gật đầu, trong ánh mắt cô có nhiều suy nghĩ hức tạp, cô nói: “Cũng phải, đó là duyên phận, năm đó anh ta bị truy giết trốn đến Hải Phòng, may mà gặp được cô sinh viên Ánh Vy vừa tốt nghiệp, Ánh Vy rất lương thiện cũng rất ngốc, không nghĩ gì mà cứu anh ta. Để rồi năm năm sau khi anh ta trở về, thì dành hết vinh quang cho cô ấy! Mọi thứ, đều là duyên cả!”

Tiêu Hồng gật đầu đồng ý, cô ta hiểu rõ tính cách của Tiêu Hạo Thiên, vả lại trong lòng cô ta cũng có một sự cảm kích vô hạn với Tiêu Hạo Thiên. Cả đời này cô ta không thể nào quên, hai tháng trước, khi cô và gia đình cô tuyệt vọng nhất thì Thủy Hồng gọi cho cô ta, bảo cô yên tâm, ba con bé sẽ cứu cô, và đêm hôm đó Tiêu Hạo Thiên thật sự đã đi, dẫn theo những nhân vật giỏi nhất thành phố Huế, không những cứu được cả nhà cô mà sau này còn cho cô một tương lai mà cả đời cô không dám nghĩ tới..

Đúng vậy, sẽ không ai nghì ngờ, Tiêu Hồng có quan hệ với Tiêu Hạo Thiên và Thủy Hồng, tuy vừa mới tốt nghiệp, nhưng triển vọng phát triển trong tương lai của cô ta là một con đường bằng phẳng

Chỉ vài năm sau, cô làm trưởng phòng đối ngoại của tập đoàn Quân Lâm, và là trợ lý đắc lực của Cao Ánh Vy, cô ta cũng xúc động về cuộc đời mình, tất nhiên điều đó để sau này rồi nói...

Ngay sau khi Tiêu Hạo Thiên kéo tay Cao Ánh Vy đi ra ngoài, Dương Tú Anh và Lương Vân Nguyệt ở hàng ghế sau của hội trường cũng nhìn nhau rồi đi ra ngoài.

Nửa tiếng sau, 4 người Cao Ánh Vy, Lương Vân Nguyệt, Dương Tú Anh và Tiêu Hạo Thiên đến một nhà hàng Tây mà trước đây họ đã từng đến và ngồi vào vị trí mà trước đây họ đã từng ngồi. Cả 3 người đều đang cười, chỉ có mỗi Cao Ánh Vy là đỏ mặt củi xuống, một lát sau thì Cao Ánh Vy mới ngẩng đầu lên nhìn Dương Tú Anh và Lương Vân Nguyệt nói: Tủ Anh, chị Vân Nguyệt, hai người, có phải hai người đã sớm biết rồi không? Chỉ có mỗi mình em là không biết? Hai người đã biết trước Hạo Thiên là tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm, đúng không?"

“Hihi... không có, bọn chị cũng không biết sớm hơn em là mấy, haiz, Ánh Vy à, muốn trách thì trách chồng em giấu quả lâu đi.” Lương Vân Nguyệt nói với Cao Ánh Vy.

Dương Tú Anh cũng cố tình cười lên, hít một hơi thật dài nói: "Ôi trời, Ánh Vy à, tớ cũng không ngờ người tớ muốn gặp nhất lại là chồng cậu, vả lại còn gặp qua rồi. Ánh Vy, cậu thật hạnh phúc, chúc mừng cậu... Hơn nữa sau này cậu chính là cô gái tài giỏi nhất trong 3 người chúng ta rồi, nữ chủ tịch của tập đoàn Quân Lâm, vinh quang làm sao.”

Cao Ánh Vy đỏ mặt nói: “Tớ, tớ không làm được đâu, tớ mới đi làm có hai tháng, tớ làm sao quản lý được Quân Lâm đây?”

Lương Vân Nguyệt nói thêm vào: “Vậy thì làm cho nó sụp đổ đi, dù sao miệng ăn nhà em không để ý, người ta cũng không thiếu tiền, em đền thì cứ đền thôi...”

“Hả..” Tiêu Hạo Thiên sờ mũi có chút không nói nên lời, anh nhìn Lương Vân Nguyệt và Dương Tú Anh một cách đăm chiêu, cảnh cáo họ đừng lỡ miệng, nói ra hết tất cả những gì nên nói và những gì không nên nói.

Kết quả là Lương Vân Nguyệt nhìn Tiêu Hạo Thiên cười và nói: “Không cho tôi tiếp tục nói nữa rồi à? Hi hi, được rồi, vậy cậu hủy hết cách liên lạc với tôi đi?"

Tiêu Hạo Thiên bỗng ngập ngừng nói: “Chị tự muốn đi mà, tìm tôi làm gì, bây giờ tôi cũng không liên lạc với chị...”

Ngay lúc đó Cao Ánh Vy bỗng nhìn Tiêu Hạo Thiên, hỏi anh một câu vượt quá chỉ số IQ của cô: "Chồng này, có phải anh đang còn chuyện gì giấu em không? Lẽ nào anh còn thân phận nào khác?”

Tiêu Hạo Thiên bỗng kinh ngạc, nhìn Cao Ánh Vy và hỏi: “Tại sao em lại có suy nghĩ này?”

Cao Ánh Vy bĩu môi nói: “Em chỉ hỏi vậy thôi, nếu có thì anh cứ nói với em đi.”

Tiêu Hạo Thiên cười và nhìn Cao Ánh Vy đáp:

“Vậy em đoán xem anh có hay là không? Ha ha.”

Cao Ánh Vy dẻo miệng trả lời: “Chắc là không, anh giỏi như thế, chẳng lẽ còn có sức mạnh cấp Thiên Vương siêu việt à? Thân phận tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm là quá rồi ấy? Em không tin, chắc là không có, đúng không?”

“Ừm, không có, thật không có.” Tiêu Hạo Thiên gật đầu.

Còn lúc Lương Vân Nguyệt và Dương Tú Anh đang nghe cuộc nói chuyện của hai người họ, thì trong đầu họ toàn suy nghĩ đen tối! Có! Chồng em có! Chồng em còn là đại ca của điện Thiên Thần đấy! Sau này nói không chừng còn tiếp quản Bộ Quốc phòng Việt Nam đấy! Trong suy nghĩ của hai cô gái như muốn gào lên, nhưng sau đó hai người họ cũng hít một hơi thật sâu. Cũng đúng, coi như bọn họ nói ra, thì Cao Ánh Vy có tin không? Có tin không?

Vừa rồi khi Tiêu hạo Thiên nói trước mặt bao nhiêu người rằng anh là tổng giám đốc của Quân Lâm Cao Ánh Vy đã không tin rồi. Chứ đừng nói đến thân phận là đại ca của điện Thiên Thần và rất có khả năng trong tương lai là người kế nhiệm của Bộ Quốc phòng Việt Nam, Nhiều đấy ai mà tin chứ.

Suy nghĩ trong lòng của hai cô gái lên đến cực điểm, sau khi yên lặng một hồi lâu thì Lương Vân Nguyệt đột nhiên nhìn Cao Ánh Vy, thu lại nụ cười trên gương mặt, nghiêm túc nói: “Ánh Vy này, chị nói với em một chuyện.”

"Vâng? Chị Vân Nguyệt, có chuyện gì thế a? Sao thế chị? Sao chị tự nhiên lại nghiêm trọng như thế?” Cao Ánh Vy có chút không hiểu hỏi Lương Vân Nguyệt.

Lương Vân Nguyệt hít một hơi thật sâu nói: "Thật ra hôm nay chị đến, một mặt là vì muốn thấy Tiêu Hạo Thiên giao tập đoàn Quân Lâm cho em, còn mặt khác thì, thật ra chị đến là để từ biệt em, chị phải đi rồi, chị đã quyết định rồi, nhanh thôi, có lẽ ngày mai, cũng có thể là ngày kia...”

“Hả? Chị Vân Nguyệt, chị muốn đi ư?” Cao Ánh Vy sửng sốt nhìn Lương Vân Nguyệt.

Lúc đó Tiêu hạo Thiên cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm Lương Vân Nguyệt hỏi: “Chị muốn đi chiến trường biên giới?"

Lương vân Nguyệt cười rồi bình thản trả lời: “Ừ, tôi đã ra quyết định rồi. Trước đây cái lần mà trong nhà Tú Anh xảy ra chuyện, khiến tôi hiểu ra nhiều điều,

Tiêu Hạo Thiên, tôi cũng cảm ơn cậu, là cậu khiến tôi hiểu ra rất nhiều rất nhiều điều.” Tiêu Hạo Thiên nghe vậy lại càng nhíu chân mày nhiều hơn, nói một cách nghiêm túc với Lương Vân

Nguyệt: “Chị không hiểu, chiến trường biên giới không hề đơn giản như chị nghĩ! Rất là nguy hiểm! Thật sự rất nguy hiểm! Cho dù là tôi, ở bên đó tôi cũng không thể không kiêng dè! Và một khi gặp kẻ mạnh thực sự, chị sẽ chết, sẽ chết thật đấy... Hơn nữa, kết quả cuối cùng của chị và Diệt rất khó, vô cùng khó...Cho nên, đừng đâm đầu vào chỗ chết nữa được không?”

Cao Ánh Vy lúc này cũng rất lo lắng, cô nắm chặt lấy tay của Lương vân Nguyệt nói: “Chị Vân Nguyệt, đừng đi mà! Có đáng không?”

Lương Vân Nguyệt chỉ cười nhìn Cao Ánh Vy và Tiêu Hạo Thiên mà không nói gì, nhưng trong ánh mắt cô đầy sự kiên quyết! Cô nhất định sẽ đi chiến trường biên giới!

Dương Tú Anh ngồi bên cạnh chỉ cúi đầu xuống mà không nói gì, nhưng ánh mắt của cô cũng đầy sự quyết tâm như vậy. Tuy cô không đi chiến trường biên giới được nhưng trong lòng cô lại muốn cùng đi với Lương Vân Nguyệt. Vả lại cô sẽ tìm một cách khác để bên Lục.

Và lúc đó Cao Ánh Vy không hề nhận ra cả nử tháng không thấy Dương Tú Anh đâu, tuy giờ cô đã trang điểm không khác lắm so với bình thường, nhưng Tiêu hạo Thiên lại cảm thấy sự yếu đuối Dương Tú Anh, lúc này thể chất và tinh thần của cô vô cùng yếu ớt. Tiêu Hạo Thiên không biết cô gái này rốt cuộc đã làm gì, nhưng trong anh có cảm giác, chuyện này có liên quan đến Lục, và có liên quan rất lớn nữa.

Buổi tối khi về đến nhà, sau khi Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy đi thăm Đường Thanh Mai thì trở về phòng. Bữa tối, Cao Ánh Vy tranh nấu cơm cho Tiêu Hạo Thiên, bây giờ cô thật sự không muốn người đàn ông trước mặt mình hải mệt mỏi một chút nào.

Cho nên khi ăn cơm xong, Cao Ánh Vy lại rất chủ động nấu nước nóng cho Tiêu Hạo Thiên rửa chân, sau đó lại xoa bóp cho anh.

Mãi đến 10 giờ tối, Tiêu Hạo Thiên đột nhiên trở mình đè Cao Ánh Vy xuống, ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn cô và nói: “Sao tự nhiên lại tốt với anh thế? Em có lỗi gì à?"

“Hả? Em, em em... em không có." Cao Ảnh Vy vội vàng trả lời, ánh mắt có chút lo sợ. Đúng thế, thật ra cô hơi cắn rứt lương tâm, suy cho cùng mấy ngày mà Tiêu Hạo Thành giả làm Tiêu Hà Thành đến tập đoàn Quân Lâm tìm cô, cô đã nói qua, ừm, đó là đã đắc tội với đại ma vương, ví dụ như: Tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm và anh có ưu tú như nhau không? Lúc đó, Cao Ánh Vy muốn chết đi được, cô cảm thấy sao mình lại ngốc đến thế. Lúc đó cô lại không hề phát hiện ra, người đó là Tiêu Hạo Thiên giả dạng chứ! Cao Ánh Vy lúc này thấy phản ứng của Tiêu Hạo

Thiên, cô khóc lên...

"Chồng ơi...em, em nói em đã biết lỗi rồi, anh tin không?” Cao Ánh Vy ấm ức nói với Tiêu Hạo Thiên. Nhìn dáng vẻ đó thật sự khiến người ta thương yêu mà...

Tiêu Hạo Thiên đầy ẩn ý nói: “Biết lỗi rồi sao? Vậy sau này em có sửa sai không?” Cao Ánh Vy vội vàng gật đầu nói: "Em sửa, em sửa.”

“Nhưng anh không tin..." Tiêu Hạo Thiên trêu. "Ở" Cao Ánh Vy khóc thật rồi, nhìn thấy quần áo trên người Cao Ánh Vy càng ngày càng ít, hơi thở của người đàn ông càng ngày càng nóng. Trong lòng cô càng hoang mang.

"Chồng, vậy ngày mai, ngày mai em có cần đi làm không, rất nhiều người ở tập đoàn sẽ nhìn em..." Cao Ánh Vy đẩy ngực vào người Tiêu Hạo Thiên nói một cách đáng thương. Cô không nên biết quá nhiều về sức chiến đấu của người đàn ông trước mặt, nếu bị anh giày vò một đêm, ngày mai có thể xuống giường được không cũng chưa chắc đâu...

Tiêu Hạo Thiên nắm lấy bàn tay của Cao Ánh Vy, nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm nói: "Vậy em đi làm đi, anh không đi, liên quan gì đến anh đâu..."

"Nhưng, nhưng đó là tập đoàn của anh...”

"Không, đó là của..."

"Nhưng, nếu em làm không tốt thì sao?” "Đã nói bao nhiêu lần rồi, vậy thì thông báo phá sản thôi."

"Haiz." Cao Ánh Vy nằm trên giường với vẻ mặt thất thần, cô từ bỏ rồi, từ bỏ thật rồi.