Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cũng là thứ sáu ngày đó, Cao Ánh Vi vẫn như thường lệ, cô mặc một chiếc đầm ren màu trắng đi làm.
Tập đoàn Quân Lâm yêu cầu các nữ nhân viên phải ăn mặc đẹp cẩn thận, bởi vì cách ăn mặc gọn gàng thì cũng tự tin hơn trong công việc. À đây cũng là người sáng lập ra tập đoàn Quân Lâm năm đó đưa ra lời kiến nghị.
Chờ sau khi Cao Ánh Vi đi rồi thì Tiêu Hao Thiên gửi Thúy Hồng đến trường học, vậy là anh đã hết việc để làm. Những ngày này những gì cần làm cần biểu hiện trước mặt Cao Ánh Vi thì anh cũng đều đã làm cả rồi, anh cũng có thể nhìn ra, Cao Ánh Vi đi đến Sài Gòn, cô ở đây một thời gian, sau đó lại đi đến công ty của gia tộc Thượng Quan làm việc hơn một tháng, cuối cùng lại ở tập đoàn Quân Lâm nửa tháng.
Tầm nhìn của cô bây giờ được mở rộng hơn, khác xa hoàn toàn với những thành phố nhỏ lúc trước cô ở như thành phố Hải Phòng và thành phố Huế trước đây. Mà bây giờ Cao Ánh Vi tại thành phố Sài Gòn mặc kệ là hoàn cảnh hay là những người qua lại thì họ vẫn là những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Trải qua thời gian dài như vậy, Cao Ánh Vi đã hoàn toàn hòa nhập được với bọn họ, suy cho cùng những gì cô mặc trên người bao gồm cả chiếc xe cô đang sử dụng và cô còn có 1 người chồng khiến cả Sài Gòn đều phải run sợ. Vì vậy Cao Ánh Vi được thăng cấp rất nhanh, có lẽ năng lực của cô chưa đủ để có thể điều hành toàn bộ tập đoàn, nhưng tầm nhìn xa trông rộng của cô lại hoàn toàn có khả năng đó. Đứng tại một vị trí cao thì có thể nhìn thấy phong cảnh mà vị trí đó đem lại.
Mà bây giờ Cao Ánh Vi mỗi ngày đều là đứng ở nơi cao nhất của Sài Gòn này, thứ cô nhìn thấy không chỉ là phong cảnh của thành phố Sài Gòn, mà cô còn thấy phong cảnh của toàn thế giới..
Tiêu Hạo Thiên đứng tại cổng trường học của Thủy Hồng, nhìn về phía công ty Quân Lâm trên mặt anh lộ ra một chút ý cười.
Anh ngoại trừ nhàn rỗi ra thì cũng là nhàn rỗi, vậy nên không bằng anh sẽ đi tìm Cao Ánh Vi.
Thế là Tiêu Hạo Thiên liền lái xe đi đến tập đoàn Quân Lâm bên kia, với lại khi ở trên xe anh thay ra một bộ đồ mới. Trên mặt là một lớp mặt nạ, trên đôi mắt là một cặp kính áp tròng có thể thay đổi màu mắt, kiểu tóc cũng được anh đổi lại, thân hình cũng cao lên vài cm. Trong nháy mắt Tiêu Họa Thiên như biến thành một người khác. Khí chất trên người cũng không còn là khí chất cao quý trời sinh kia. Mà là mang theo mấy phần tà khí, nhưng loại khí chất như vậy đối với nhóm phụ nữ mà nói chính là trí mạng, nhất là những người phụ nữ xinh đẹp.
Đứng trước cổng của tập đoàn Quân Lâm, lúc xuống xe Tiêu Hạo Thiên, Cao Thế Anh với đôi mắt sững sờ nhìn anh không dám tin nói: "Tiêu tổng? Ngài ngài ngài..... Ngài đang làm gì vậy?”
Tiêu Hạo Thiên cười cười nói: "Tôi tới chơi, hiện tại buổi họp báo còn chưa mở, tôi đương nhiên không thể để lộ mặt thật của mình. Còn có, tôi bây giờ là Tiêu Hà Thành đừng để lộ thân phận của tôi ra đấy. Tôi đi tìm cô vợ ngốc của tôi đây, cô ấy ở tầng nào vậy?"
“Ách... à à, phu nhân đang ở bộ phận tiếp thị trên tầng 23, ngài bây giờ muốn đi qua đó sao?" Nếu không phải Tiêu Hạo Thiên gửi tin cho anh để anh xuống đón anh ấy thì thật sự anh cũng đã không nhận ra anh ấy. Đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Tiêu Hạo Thiên im lặng nhìn Cao Thế Anh anh nói: "Chỉ là một chút trò vặt, nếu muốn kiểm tra vân tay, DNA, thì có thể tra ra mà, đây không tính là cái gì. Cho nên trước đó tôi mới nói với ông, phải tăng cường hệ thống an ninh ở Quân Lâm, về sau những bộ phận bí mật nhất định phải tiến hành kiểm tra DNA, nếu không sẽ dễ dàng bị người xấu trà trộn vào.”
Cao Thế Anh sững sờ nhìn Tiêu Hạo Thiên, anh không tự chủ được hỏi: "Tiêu tổng, hiện tại khoa học kỹ thuật đã đạt đến trình độ này rồi sao? Đến cả giọng nói của ngài cũng đã thay đổi.
Tiêu Hạo Thiên nghe vậy khóe miệng bỗng co quắp hai lần. Mặt anh tỏ vẻ ghét bỏ nhìn Cao Thế Anh nói: Khoa học kỹ thuật cái đầu ông ý! Đã nói đây chỉ là một chút thủ đoạn mà thôi, có thể dở chút kĩ xảo khi bên ngoài. không có gì mới mẻ cả chỉ là những đồ vặt vãnh. Huyết nhục mới thực sự là kỹ thuật chữa bệnh đỉnh cao mà Quân Lâm chúng ta không phải cũng đang làm cái này sao? Đừng nói nhảm nữa, mau chóng vào trong đi, vả lại nếu có người đi theo phía sau của tôi, người khác cũng sẽ không nhận ra tôi...."
"Ừm, ừm, vâng Tiêu tổng" Cao Thế Anh áp chế sự hoảng loạn trong lòng, liền theo Tiêu Hạo Thiên đi vào trong công ty.
Sau khi Tiêu Hạo Thiên đi vào trong công ty, những chỗ anh đi qua thì chỗ đấy đều truyền ra những tiếng kinh động, vì có thể khiến Cao Thế Anh đi theo, còn có thể tự do tự tại đi lại thì cũng chỉ có vị tổng tài của tập đoàn Quân Lâm này.
"Anh ấy đẹp trai quá, không được rồi chân tôi run quá... "Là lời của một nữ nhân viên khi Tiêu Hạo Thiên đi ngang qua người cô: “Cả người tôi có chút đứng không vững nữa... tổng tài quả thật là tổng tài, ngài ấy rất có khí thế giống hoàng gia phương Tây mà lại còn rất đẹp trai, so với một số mình tinh thì ngài ấy đẹp trai hơn nhiều." Lại là một nữ nhân viên rất xinh đẹp mang giày cao gót, trái tim đập thình thịch.
Tiêu Hạo Thiên nhìn những người nữ nhân đang gào thét che mặt, nói thật anh cũng rất hoài nghì nếu như anh làm một tên cặn bã đoán chừng anh có thể khiến tất cả đàn ông cặn bã ở Việt Nam này phải quỳ xuống lạy anh. Không cần anh phải ra tay, chỉ cần để lộ ra một chút là phụ nữ đều phải sán tới. May mắn anh là một người đàn ông nghiêm túc.
"Ai... Lão Cao à anh nói xem tôi rõ ràng là có thể dựa vào khuôn mặt mình để kiếm cơm đúng không? Hiện giờ mà còn cần tài năng thật đúng là..." Ở góc hành lang trống trải Tiêu Hạo Nhiên nói với Cao Thế Anh đang cúi đầu với vẻ mặt đầy xúc động.
Khóe miệng Cao Thế Anh co giật kịch liệt, sợi tóc trên đầu bị gió làm cho tung bay.
Cả người Cao Thế Anh có chút xấu hổ. Chỉ có thể nhịn xuống những nỗi uất ức trong lòng rồi gật đầu: "Đúng vậy, ai nói không thể chứ, ai, thật đáng thương cho khuôn mặt tuấn tú này của Tiêu tổng"
Thực ra trong lòng ông đang cảm thấy muốn nôn mửa, con mẹ nó không có lòng tự ái như vậy à, gương mặt của Tiêu tổng mặc dù rất đẹp cũng rất có khí chất của nam nhân nhưng bản thân Cao Thế Anh cũng là một người đàn ông.
Nhưng trên miệng anh vẫn ẩm ừ thuận theo, anh không có cách nào ai bảo Tiêu Hạo Thiên là Tổng giám đốc của tập đoàn này cơ chứ.
"Thật tiếc cho gương mặt đẹp trai này, nói xem nếu như tôi làm một tên cặn bã thì tốt biết bao, nhưng tiếc là tố chất trong người tôi lại không cho phép... thật khó xử nha!" Tiêu Hạo Thiên vừa nói vừa gật đầu mỉm cười với hai nữ nhân viên đang từ hành lang đi tới, khiến cho hai cô đi đứng không vững vội vàng che mặt chạy đi.
Trời ạ! tâm trạng sụp đổ rồi, anh còn như thế, lão đây thật sự không muốn làm nữa! Nhưng đây là tập đoàn của anh, không phải của tôi.
Lúc này người đang đứng trước mặt anh bồng quay người lại nhìn anh nói: "Ha ha, lão Cao à, trong lòng ông có cái gì bất mãn thì ông phải nhịn xuống, nói thật, tôi đã ở bên ngoài mấy năm nay, không phải là ông cũng biết tôi đã là Thiên Vương rồi sao, ông đánh không lại tôi đâu, đối phó với ông tôi chỉ cần một chiêu ông liền gục xuống..."
Cao Thế Anh khóc rồi...
Trong lòng ông ta thật sự khóc không ra nước mắt.
Ông cũng không biết vì cái gì mà bây giờ Tiêu Hạo Thiên lại biến thành bộ dạng này. Bởi vì 5 năm trước lúc ông rời khỏi Sài Gòn anh ta không có bộ dạng như vậy.
Lúc đó có bao nhiêu đoan chính nha, ngay cả việc cười đùa cũng rất ít.
Cao Thế Anh không khỏi mở miệng hỏi: "Tiêu tổng, những năm này, ngài ở bên ngoài đã trải qua những gì? Sao ngài lại thay đổi tính cách như thế? "Đã trải qua chuyện gì sao?”
"Ha ha... Không có gì, chỉ là trải qua nhiều lần sinh tử mà thôi, về sau tôi cũng đã nghĩ thoáng rồi, đời người chỉ sống có một lần, cho nên cũng không nên làm khó chính mình, bản thân muốn làm cái gì thì làm cái đó cần gì phải sống mệt mỏi như vậy chứ? Ông nói...... Đúng không?"
Tiêu Hạo Thiên nói với Cao Ánh Vi, khóe miệng ông ta co quắp cả 2 lần, ông phiền muộn vô cùng nói: Tiêu tổng, vậy cho nên đây là lý do mà ngài ném tập đoàn Quân Lâm cho mấy người chúng tôi sao, ngài đây là muốn tránh xa những phiền não sao?"
"Ha ha ha. Tiêu Hạo Thiên nhìn dáng vẻ hiện giờ của Cao Thế Anh lập tức vui vẻ cười to hai tiếng, võ vỗ bả vai của ông ta, tiếp tục đi về phía trước.
Tôi phải đi tìm cô vợ nhỏ ngốc nghếch trong lòng tôi đây, tiện thể xem xem cô ấy có lén lút ở sau lưng tôi qua lại với người đàn ông khác không. "Tin hay không tin! Ngài có tin tôi không làm nữa không!..." Cao Thế Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang xa dần của Tiêu Hạo Thiên, ông cắn cắn răng, trong lòng âm thầm tự nhủ, chỉ là một lát sau ông liền thở dài: "Haiz, bỏ đi, mình dù sao cũng là phó tổng giám đốc của tập đoàn này, phải nhịn phải nhịn."
Cao Thế Anh trong lòng lầm bầm vài câu xong, trên mặt lại lần nữa trở lại bình thường...
Giờ phút này Tiêu Hạo Thiên đang ở bên trong tầng lầu tìm Cao Ánh Vi, anh vẫn chưa tìm được cô, ngược lại anh lại đụng phải Thẩm Xuân Linh đang cầm trên tay một chồng tư liệu không biết để làm gì.
Thẩm Xuân Linh nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên thì cũng sợ ngây người.
Cái quỷ gì thế?
Đây là tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm sao?
Cha mình không phải nói, tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm không phải là Tiêu Hạo Thiên sao?
Vậy người trước mắt này là ai?
Mà phía sau còn có cả Cao Thế Anh đi theo?
Thẩm Xuân Linh nhất thời liền mê mang, trong lòng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Mà Tiêu Hạo Thiên cũng không nghĩ tới anh sẽ đụng mặt Thẩm Xuân Linh ở đây, thế là anh liền nở một nụ cười với Thẩm Xuân Linh.
Lúc này Cao Thế Anh đi đến trước mặt Thẩm Xuân Linh nói: "Thẩm tiểu thư, đừng ngây ngốc ra đấy, mau qua chào hỏi Tiêu tổng đi!
Thẩm Xuân Linh bây giờ mới áp xuống những nghi hoặc trong lòng, chào hỏi anh: "Tiêu...... chào Tiêu tổng!"
Tiêu Hạo Thiên cười gật đầu nói: "Ừ, chắc cô là con gái của là thẩm Khuynh Thiên đúng không, tôi có nghe qua Thẩm Khuynh Thiên nhắc tới cô, ừm, không tệ, rất ưu tú, đúng rồi tôi có nghe nói vợ của đương kim chiến bộ tân nhiễm, cũng ở chỗ của tôi đúng không, cô ấy gọi là Cao Ánh Vi." Thẩm Xuân Linh gật gật đầu: "Đúng vậy là... Là."
Tiêu Hạo Thiên lộ ra một nụ cười mê người nói:
"Vậy không biết cô ấy đang ở đâu? Cô có thể dẫn tôi
đi gặp cô ấy một chút không, tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là kiểu phụ nữ như thế nào mà có thể trở thành phu nhân của chiến bộ trẻ tuổi nhất... dẫn đường đi.” Tiêu Hạo Thiên nở một nụ cười của người chiến thắng.