Để Khung nói xong thì xoay người rời đi, dường như ông ta bỏ thời gian ngồi chờ Tiêu Hạo Thiên chỉ để nói với anh vài câu hời hợt như vậy, không có một chút dọa dẫm, uy hiếp nào cả mà chỉ nói chuyện như một người bạn cũ mà thôi.
Nhưng càng như vậy thì Tiêu Hạo Thiên càng cảm nhận được Đế Khung là một người khó chơi. Chắc lần này ông ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ rồi. Có thể nói rằng lần này, Đế Khung có bao nhiêu lực lượng thì ông ta đã huy động bấy nhiêu đến rồi.
Nếu không phải Tiêu Hạo Thiên đã đạt đến cấp bậc nhị kiếp đỉnh phong, thậm chí là nhị kiếp hậu kỳ đi chăng nữa thì trận chiến này khó mà nói được ai thắng ai thua. Thêm vào đó, dù cường giả hiện thể có thắng trận đi chăng nữa thì tổn thất mà họ phải gánh chịu cũng sẽ vô cùng nặng nề.
Dù sao thì cường giả hiện thế nhất phương và cường giả của Doanh trại Hắc Ám không giống nhau, số lượng cường giả hiện thế nhất phương rất ít, chết một người là mất đi một người. Dù là cường giả cấp Nhân Vương sơ kỳ hay hiện thế thì đều là tổn thất vô cùng nặng nề không thể vực dậy nổi.
Không giống với Thế giới Hắc Ám, dù có tổn thất hàng chục hay thậm chí hàng trăm vị Đế Vương Hắc Ám thì cũng không có vấn đề gì cả.
Đế Khung đang chuẩn bị rời đi thì Tiêu Hạo Thiên mở lời gọi ông ta lại: "Đại Đế Đế Khung..."
"Điện chủ Tiêu còn có chuyện gì à?" Để Khung quay đầu lại nhìn Tiêu Hạo Thiên rồi hỏi bằng giọng bình tĩnh. . Kiếm Hiệp Hay
Tiêu Hạo Thiên nhìn chằm chằm Đế Khung rồi hỏi: "Nếu tôi đạt đến cấp bậc tam kiếp thì các ông thực sự nắm chắc phần thắng rồi giết tôi ư?"
Để Khung trầm ngâm một lúc rồi nở nụ cười, sau đó ông ta gật đầu nói với anh: "Cứ coi như cậu có thể đột phá được tam kiếp thì cậu... cũng không thắng được đâu."
"Tại sao?" Tiêu Hạo Thiên tiếp tục hỏi Đế Khung.
Ông ta chỉ cười cười không nói gì nhưng sự ung dung và vẻ tự tin trên mặt ông ta đã cho Tiêu Hạo Thiên một câu trả lời vô cùng chắc chắn và thuyết phục.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì Tiêu Hạo Thiên cũng cười rồi nói với Đế Khung: "Thôi được rồi, tôi đành lùi thêm một bước vậy. Cứ coi như ông có thể giết tôi đi, thế Đế Chủ Đế Khung có dám chắc là trước khi chết tôi sẽ không mang theo mấy vị Đại Đế Hắc Ám của phe các ông đi cùng sao? Hay là nói... ví dụ người đó là ông chẳng hạn?"
Vù vù...
Lần này nghe thấy Tiêu Hạo Thiên nói vậy thì Để Khung nheo mắt lại ngay lập tức. Sau khi nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, ông ta mới mở lời: "Ồ, cậu có thể giết tôi đấy à? Tiêu Hạo Thiên, cậu tưởng thắng được vài trận là đã có thể đối đầu với Đại Đế Hắc Ám rồi ư?"
"Hay nói chính xác hơn là có thể giết được Đại Đế Hắc Ám có cấp bậc cao nhất là bản tôn ư? Cậu lấy đâu ra sự tự tin lớn như vậy thế?" Trong giọng nói của Đế Khung tràn ngập sự khinh thường.
Đúng là trong lòng ông ta thực sự rất coi trọng Tiêu Hạo Thiên nhưng ông ta hoàn toàn không tin Tiêu Hạo Thiên có thể chiến thắng hay là giết được mình.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì Tiêu Hạo Thiên nói: "Tôi hiểu ý ông. Điểm thứ nhất, ông vừa mới nói, cứ coi như sau này tôi có thể đột phá được tam kiếp thì cũng sẽ không có cơ hội thắng. Ý của ông chính là doanh trại Hắc Ám của các ông có thể tiêu diệt tôi một cách dễ dàng hoặc là các ông còn có một thứ gì đó mà tôi cũng không biết, nhưng chắc chắn thứ đó có thể đối phó được thủ đoạn của tôi. Ví dụ, hai người sống cả nghìn năm như các ông đã hợp lực lại để đối phó với Điện chủ điện Thiên Thần đời đầu tiên vậy, tôi nói có đúng không?" Vù vù...
Lúc Đế Khung nghe thấy Tiêu Hạo Thiên nói câu này thì luồng khí trên người ông ta không kiềm chế được mà run lên còn sắc mặt thì trở nên âm trầm chỉ trong nháy mắt.
Để Khung không trả lời câu hỏi của Tiêu Hạo Thiên mà còn hỏi ngược lại: "Điểm thứ hai thì sao?"
Tiêu Hạo Thiên tiếp tục: "Điểm thứ hai, ông đã tự tin và chắc chắn rằng tôi sẽ không thắng được ông, dù tôi có đột phá cấp bậc tam kiếp thì cũng sẽ không thắng được. Nói như vậy thì chẳng nhẽ ông và mấy vị Đại Đế Hắc Ám kia đã chắc chắn rằng sức chiến đấu của mình đã vượt qua cấp bậc tam kiếp, thậm chí đột phá lên tứ kiếp rồi hay sao?"
Đế Khung xem chừng rất vui vẻ, ông ta nhìn Tiêu Hạo Thiên rồi trả lời: "Ha ha, cậu đoán thử xem?"