Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 22: Em Đã Sẵn Sàng




Vũ Hoàng Long rất kinh ngạc, khi trong lòng của cô gái này lại để ý những lời mà Cao Hà Nhi đã nói.

Anh chưa từng xem thân phận cô lại kém hơn cô ta.Đối với anh, không có ai có thể xứng tầm với người anh yêu hết.

Cả người Dung Âm trở nên cứng đờ.

Ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh nhìn anh, nhưng trong lòng lại không ngừng vang lên nỗi lo sợ trong lòng.

Cô không biết câu nói vừa rồi của cô, có khi nào đã chọc giận anh không?

Cả hai đều im lặng, đều nghe tiếng nhịp đập trái tim của nhau. Cô nhìn anh rất lâu, không biết anh có vì thế mà ngưng lại mọi hành động mà buông tha cho cô lần này nữa không?

Lúc này Vũ Hoàng Long bỗng nhiên anh buông tay cô ra, anh nhanh chóng rời khỏi người cô và ngồi dậy quay lưng về phía cô.

Dung Âm hơi nheo mắt lại nhìn bờ vai rộng của anh, cô không ngờ anh sẽ tha cho cô.

Khóe môi bất giác công lên.

Nhưng chỉ một giây sau lại vụt tắt.

Chờ đã, anh lại đang làm gì thế?

Cô thấy hai tay của anh đưa lên, hình như đang để trước ngực thì phải. Những động tác di chuyển rất nhanh.

Không lẽ là....

Hơi thở của Dung Âm có chút dồn dập. Ánh mắt chợt lao đảo, trái tim đập mạnh lên nhanh chóng.

Một giây sau, chiếc áo của anh rớt xuống. Một cơ thể rắn chắc màu đồng liền hiện ra trước mặt của cô.

Dung Âm bật người rất nhanh ngồi dậy. Khóe môi lẩm bẩm.

"Anh... Anh định làm gì vậy? "

Bờ môi Vũ Hoàng Long bên kia nghe vậy liền nhếch lên cười đểu, ánh mắt liếc nhẹ cô.

"Anh đã nói sẽ tha cho em, nhưng không có nghĩa sẽ tha cho em mãi mãi. Đã hơn mười lần rồi! Em còn nhớ lời cảnh cáo của anh có phải không? Ngày mai anh cũng đi rồi, anh muốn em thuộc về anh ngay ngày hôm nay"

Dung Âm sững người, dự cảm chẳng lành trước đó của cô đã xuất hiện. Nhìn vào tấm lưng rắn chắc của anh, cô biết anh là đang nói thật.

Mức độ nguy hiểm càng lúc càng gần.

Cô nhìn thấy anh đang từ từ xoay đầu lại.

Không được rồi! Cô phải chạy thôi!

Dung Âm ba chân bốn cẳng chuẩn bị chạy thì anh đã giơ tay phải ra nắm lấy cái chân cô kéo mạnh lại.

Anh giang hai chân của mình ra kẹp cả người cô lại. Nụ cười tà mị thoáng chốc hiện lên.

"Em nghĩ hôm nay có thể thoát khỏi anh không? "

Dung Âm nhất thời cảm thấy sợ hãi, cô lên tiếng hỏi anh.

"Anh đã hứa sẽ không chạm vào tôi rồi mà!" Thật tình cô chưa sẵn sàng cho anh việc đó.

Cô sợ lần đầu tiên của mình không như tưởng tượng của cô.

Nét mặt của Vũ Hoàng Long trở nên âm u. Anh đưa tay nâng cao gương mặt cô lên, anh nhìn thẳng vào mặt cô nghiêm túc hỏi.

"Vậy em không thích anh trở thành người đàn ông đầu tiên của em có phải không? Em biết anh đã có vợ, nên không còn muốn nối lại tình xưa với anh..... Vậy nếu như, bây giờ em nói cho anh nghe là em không cần anh nữa và sẽ không bao giờ yêu anh, không muốn có quan hệ gì với anh nữa....!” Anh dừng lại hít thở một hơi thật dài rồi nói tiếp “Thì anh sẽ chấp nhận rời xa em, không đeo bám em nữa. Em muốn đi đâu thì tùy ý em."

Dung Âm bất ngờ nhìn anh....Người đàn ông này hôm nay bị gì thế? Bây giờ anh bắt cô phải lựa chọn nữa sao?

Vũ Hoàng Long chỉ mỉm cười rồi bổ sung thêm ra một câu nữa.

"Buổi sáng anh còn chưa nói hết. Có thể anh sẽ đi rất lâu mới trở về, anh đã dự định sẽ ra nước ngoài lập nghiệp từ rất lâu. Nhưng cũng tại vì em, anh chờ em để đi cùng với anh..... Nhưng nếu như,em đã quyết định chỉ ở bên cạnh anh một năm thì anh cũng phải đành chịu.Sau khi hoàn thành xong,anh sẽ ở bên Los Angeles và không trở về đây nữa! "

Dứt lời, Vũ Hoàng Long dùng ánh mắt thương cảm nhìn cô rất lâu rồi bước xuống nhặt lại chiếc áo của mình mặc vào lại.

Sau đó anh lấy trong túi quần vài món đồ để lên trên bàn nhìn cô khẽ nói.

"Đây là chìa khóa xe mà anh đã mới mua cho em và còn có một chiếc thẻ ngân hàng mật khẩu là ngày sinh nhật của em. Anh đã chuẩn bị cho em hết mọi thứ, sau này hãy sống tốt khi không có anh bên cạnh,nếu có việc gì cần giúp đỡ thì em hay gọi cho Trịnh Nhược Thiên, anh ta sẽ giúp em. Anh đến đây chỉ nói như vậy và chào em thôi,anh đi đây! "

Nói xong câu cuối cùng, anh đi tiến về phía Dung Âm, cúi đầu xuống hôn lên trán của cô.

"Tạm biệt Âm Nhi của anh! "

Rồi anh xoay người đi từ từ ra cửa.

Từ đầu đến giờ, Dung Âm đã đứng hình khi cô nghe anh nói sẽ ở luôn bên đó. Trái tim cô luôn run theo từng câu nói của anh. Vậy là anh đã quyết tâm rời bỏ cô một lần nữa rồi sao?

Trong lòng cô khẽ nhói lên một cơn đau. Nước mắt thi nhau chảy xuống rất nhanh.

Tiếng chuông điện thoại lúc này đột nhiên vang lên.

Là của anh.

Đôi mắt cô vô thức nhìn vào tấm lưng vững trải của anh.

Vũ Hoàng Long bắt máy, không biết người bên đó đang nói gì mà anh chỉ trả lời vỏn vẹn một câu duy nhất.

"Phu nhân đang đợi tôi sao? Được, tôi đến liền,còn bốn tiếng nữa máy bay mới cất cánh. Anh về công ty lấy giùm tôi một chút đồ"

Nói xong, anh không thèm quay đầu lại nhìn cô. Lại tiếp tục sải bước chân đi ra khỏi phòng.

"Vũ Hoàng Long!!! "

Dung Âm đã không thể kiềm lại cảm xúc trong lòng mà hét lớn tên anh.

Vũ Hoàng Long lập tức dừng bước chân lại, khóe môi nhanh chóng công lên.

Thấy anh đứng lại mà vẫn không chịu quay đầu lại nhìn cô.

Dung Âm đã không còn suy nghĩ gì nữa, cô bước xuống giường cho dù cô có đang rất luộm thuộm nhưng cô vẫn cố gắng chạy đến thật nhanh ôm chặt lấy sau lưng của anh khóc lớn

"A Long! Anh đang làm gì vậy? Anh lại muốn bỏ rơi em một lần nữa có đúng như vậy không? Anh đã khiến em vào tù, em luôn chờ đợi anh. Vậy mà,khi được ra ngoài anh lại đi lấy vợ.... Bây giờ còn muốn bỏ em lại thêm lần nữa! Em đã không còn ai bên cạnh nữa rồi!Anh nhẫn tâm muốn hành hạ em như vậy có phải không?"

Dung Âm khóc lớn, cả gương mặt úp vào tấm lưng của anh, nước mắt thấm lên hết cả chiếc áo sơ mi của anh.

Vào giờ phút này, cô thật sự quá yếu đuối. Nếu anh đi rồi, cô sẽ không còn ai ở bên cạnh nữa.

Nghe tiếng khóc của cô, trái tim anh đau đớn.Cả người anh run rẩy lên. Không phải vì anh sợ sự yếu đuối của cô mà anh đang sợ cô sẽ lạnh lùng vô cảm mà không giữ anh lại.

Khi nãy anh chỉ lều mình nói đại ra những lời từ biệt với cô mà thôi! Anh chỉ muốn xem phản ứng của cô sẽ như thế nào, có muốn giữ lại anh bên cạnh hay không?

Anh đã đặt cược hết tất cả lên người cô. Anh muốn biết người như anh có còn xứng đáng ở bên cạnh cô hay không?

Trong khoảnh khắc lúc đó bước đi của anh gần như rất chậm ra phía cửa, làm gì mà có cuộc gọi nào. Chỉ là do anh tự biên tự diễn ra thôi!

Anh muốn kéo dài thời gian ra một chút để cô có thể suy nghĩ ra trong lòng cô có muốn anh ở lại không?

Những cũng may kế hoạch của anh đã thành công.

Ánh mắt Vũ Hoàng Long trở nên dịu dàng xoay người lại nhìn cô.

Hơi thở Dung Âm căng thẳng.

Đầu Vũ Hoàng Long cúi xuống nhìn thẳng vào trong đôi mắt của cô nhẹ nhàng hỏi.

"Em không muốn anh đi sao? "

Dung Âm nhanh chóng gật đầu đáp.

"Không muốn chút nào! Anh đi rồi, em thì sao....? "

"Vậy em muốn ở bên cạnh anh suốt đời anh luôn có phải không? " Vũ Hoàng Long nghiêm túc hỏi.

Dung Âm lại gật đầu thêm một lần nữa.

"Vâng !"

Dứt lời, lần này cô bạo gan nhảy cẩn lên người của anh chủ động hôn lên đôi môi thâm tình của anh, nghẹn ngào nói.

"Em đã sẵn sàng rồi! Anh đã có thể yêu em"Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi cô mới có thể hành động như vậy.

Anh là người cô yêu,một người cô rất muốn ở bên cạnh.Cô cũng đã từng ở tù,một người có tiền án tiền sự như cô thì còn có ai có thể thật lòng với cô nữa,huống hồ cô không còn gì để mất .Chẳng phải lúc trước cô vẫn suy nghĩ trong lòng mình là lần đầu tiên của cô và thậm chí là về sau sẽ dành cho anh sao? Thì cô còn đợi gì nữa mà không yêu anh vào ngay từ bây giờ.

Vũ Hoàng Long giựt mình ngạc nhiên. Kéo cô ra,miệng cà lăm hỏi.

" Âm... Nhi ...Em nói thật sao? "

Dung Âm cắn chặt môi,cô bắt chước giống như những bộ phim tình cảm mà cô hay xem,đưa hai tay lên cởi từng nút áo của anh. Đôi mắt xấu hổ bất chợt nhìn qua chỗ khác, lắc đầu nói.

"Nhưng em không rành những chuyện này đâu". Cô khá mù tịt về chuyện chăn gối.

Giống như anh là một người từng trải và có thể biết rất nhiều. Còn cô thì như một tờ giấy trắng. Trong đầu cô chỉ toàn là sách vở chứ chưa bao giờ nghĩ đến truyện đen tối đó.

Hành động của cô làm cho cơ thể của anh bắt đầu nóng lên. Cô ôm chặt anh, thứ bên trong chiếc váy của cô,anh đều cảm nhận được hết,lần lượt ma xác lên nó.Nhất là khi cô nhảy lên ôm anh. Hạ thân của anh đã gián tiếp chạm vào một nơi cấm kỵ khiến con quái thú trong người anh bỗng chốc thức tỉnh trong lớp quần âu của anh.

Anh cọ mũi mình vào mũi của cô cưng chiều.

"Anh sẽ dạy cho Âm Nhi của anh làm thế nào để trở thành một người lớn, thế nào làm một người phụ nữ của anh".

Dung Âm nghe xong gương mặt càng trở nên đỏ ửng lên.

Anh bỗng bật cười.

Mọi kế hoạch của anh đều đã trở thành sự thật rồi! Cô đã thật sự ngã vào lòng của anh.

Nhưng đúng ngay trong lúc này, trong đầu Dung Âm bỗng nhớ ra chuyện gì đó, bàn tay của cô đang để trên cút áo của anh bỗng dừng lại.

Ánh mắt chợt áy náy nhìn anh, cô khẽ lắc đầu.

"Không..... Chúng ta đừng làm như vậy! Anh đã có vợ rồi, em không thể phá hoại gia đình của người khác. Làm như vậy, em có khác nào đang phản bội mẹ của mình".

Khi nãy cô chỉ nghĩ đến anh mà quên mất là anh đang có một cuộc hôn nhân với một người phụ nữ khác, cô làm vậy là sai nữa rồi!

Dứt lời, cô vũng vẫy muốn anh thả cô xuống.

Nhưng bàn tay anh lúc này siết chặt, anh ôm cả người cô ép sát vào tường. Ánh mắt của anh trở nên sắc lạnh nhìn cô với dáng vẻ nghiêm túc.

"Có phải từ trước đến giờ em luôn từ chối anh, luôn né tránh anh là vì cô ta không? "

Dung Âm nghe xong chỉ biết im lặng cúi gằm đầu xuống.

Như vậy là anh đoán đúng, cô gái này vẫn luôn sợ điều đó. Cô vẫn lo lắng mình sẽ rơi vào làm kẻ thứ ba của cuộc hôn nhân của anh.

Nhưng cô đâu biết sự thật đều không phải như cô đang thấy.