Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 17: Phạm Gia Tuệ




Phòng Chủ Tịch luôn đóng chặt không một ai có thể tự tiện đi vào khi chưa có được lệnh của Vũ Hoàng Long.

Nhưng hôm nay đã có người ngang nhiên bước vào.

Vũ Hoàng Long siết chặt lấy bàn tay của Dung Âm, một mực lôi kéo cô đi vào văn phòng. Ngọn lửa trong lòng chợt bùng lên. Chưa kịp đóng cửa thì ánh mắt anh đã nhìn thấy có một người phụ nữ đang ngồi ở trong phòng.

Đúng lúc anh cũng đang muốn gặp cô ta. Giọng điệu không vui của anh liền vang lên.

"Vào đây làm gì?"

Trong phòng ngoài anh và Dung Âm ra thì còn có Cao Hà Nhi, sau khi cô đã ra lệnh cho Dung Âm làm việc cho cô ta. Thì Cao Hà Nhi đã lên phòng chủ tịch tìm kiếm chồng của mình. Nhưng thật đáng tiếc anh lại không có ở đây.

Cao Hà Nhi giựt mình, lập tức quay lại nhìn anh. Gương mặt vui vẻ của cô nhanh chóng sựng lại khi nhìn thấy hình ảnh chồng cô đang nắm tay của một cô thư ký.

Dung Âm hoảng hốt muốn buông tay anh ra, nhưng cô càng làm thì Vũ Hoàng Long càng siết chặt tay cô hơn.

Cao Hà Nhi trợn mắt lên, âm thanh điên cuồng gào thét lên.

"Anh đang làm cái gì vậy?"

"Anh mới là người hỏi em chuyện đó... Tại sao em lại kêu cô ấy làm những công việc của em giao." Trước mặt Dung Âm anh chưa muốn cho cô biết sự lạnh nhạt mà anh dành cho vợ của mình.

Cao Hà Nhi kinh ngạc, cô lều mình chạy đến tách hai người ra. Cô không nhìn anh mà cô lại đưa mắt nhìn qua Dung Âm lên giọng.

"Chỉ là một cô thư ký, em nghĩ em có quyền sai cô ta. Làm việc cho em đã là vinh hạnh cho cô ta lắm rồi! "

Nét mắt Vũ Hoàng Long thoáng chốc bao trùm lên sự tức giận, ánh mắt sâu thẳm anh nhìn qua Dung Âm. Thấy cô chỉ biết nhìn Cao Hà Nhi với đôi mắt trống rỗng thì trong lòng anh liền cảm thấy xót xa vô cùng.

Cùng là tiểu thư với nhau nhưng cô chưa bao giờ dám khinh thường một người nào có vị trí thấp hơn cô. Có lẽ do bản tính của cô quá lương thiện, lại có phần ngốc nghếch ở trong đó nên lúc nào cũng bị mọi người ức hiếp.

"Im lặng và mau biếng đi".Vũ Hoàng Long lạnh lùng phun ra một câu đầy giá lạnh.

Cao Hà Nhi sững người quay lại nhìn anh, miệng lẩm bẩm chỉ tay về mình.

" Anh kêu em đi sao?"

"Phải! "

"Nhưng em là vợ của anh đó".Cao Hà Nhi tức như muốn khóc. Hôm nay anh vì một cô thư ký mà đuổi cô đi.

Vũ Hoàng Long từ nãy giờ vẫn không nhìn Cao Hà Nhi mà trong đôi mắt của anh lúc nào cũng chứa hình bóng của người con gái lúc nào cũng mang dáng vẻ yếu đuối đang đứng một mình ở đó.

Tình hình thấy không ổn, Dung Âm không nói tiếng nói liền lật đật xoay người đi ra ngoài.

"Dung Âm.... ! " Vũ Hoàng Long kêu khàn cả cổ mà cô vẫn nhất quyết đi thẳng không hề có ý định xoay đầu lại.

Lúc này, Vũ Hoàng Long thu ánh mắt lại nhìn Cao Hà Nhi. Anh không nhịn được nữa, liền giận dữ gào lên trước mặt cô ta.

"Cô điên đủ chưa?"

"Vậy anh nói đi cô ta là ai? Là nhân tình mới hay là thứ mà anh muốn chơi qua đường".Cao Hà Nhi không giữ được cảm xúc, phun ra những lời xúc phạm đến Dung Âm.

Sắc mặt Vũ Hoàng Long lập tức u tối. Trên trán anh gồ lên rân xanh rất rõ rệt, cảm giác cơn thịnh nộ sắp sửa được anh bùng nổ phát mạnh ra bên ngoài

Nhưng chỉ một giây sau anh lại phá lên cười, rồi sau đó anh tiến lại vài bước đưa tay bóp lấy mặt cô ta nghiến răng nghiến lợi.

"Đừng có chọc điên tôi, nếu như cô còn muốn gia đình cô còn một chút thể diện".

Cao Hà Nhi nhăn mặt hiện lên sự đau đớn xô mạnh anh ra. Cô giận dữ quát lên.

" Tôi là vợ của anh đó....! Anh có bao nhiêu nhân tình, tôi không quan tâm. Nhưng đừng hở ra lại đem về đây. Hết Sa Sa rồi đến người con gái kia,anh cũng phải giữ một chút thể diện cho tôi chứ".



"Vậy cô có giữ thể diện cho người khác không? Đừng tưởng tôi không biết sau lưng tôi, cô lại làm ra những chuyện gì?" Vũ Hoàng Long lạnh nhạt đáp trả.

Cao Hà Nhi nghe xong có chút chột dạ, cô mím chặt môi. Một lúc sau cô suy nghĩ liền bước đến gần ôm chặt lấy anh, giọng nói nũng nịu vang lên.

"Em chỉ sợ mất anh thôi! Anh đừng đối xử với em như vậy!"

"Buông ra... " Vũ Hoàng Long lạnh lùng, anh chỉ sợ Dung Âm sẽ quay lại.

Cao Hà Nhi không quan tâm, cô siết lấy cơ thể của anh. Dùng phần ngực đẩy đà của mình quyến rũ áp chặt vào cơ ngực của anh.

"Em yêu anh chồng à! "

Dứt lời, cô kiễng chân lên hôn chặt đôi môi của anh. Đã lâu rồi cô không chạm vào anh. Một người đàn ông như thế này, tại sao anh không có một chút giao động nào dành cho cô như thế.

Cô cũng cho mình xinh đẹp, cơ thể cũng không đến nổi nào. Nhưng người đàn ông này lại không rung động với cô. Nếu anh không có nhân tình bên ngoài, cô còn tưởng trái tim anh được làm bằng gỗ đá nữa.

Nét mặt Vũ Hoàng Long lạnh lẽo như một tảng băng.

Chỉ một động tác anh đã kéo cô ta ra, con ngươi đầy giận dữ hét lên.

"Cô mau đi khỏi đây cho tôi.... Hôm nay tôi sẽ về nhà bàn chuyện rõ ràng với gia đình của cô".

Trái tim Cao Hà Nhi nhanh chóng nhảy lên sự lo lắng. Anh muốn nói gì với gia đình của cô ?

" Ý anh là.....? "

"Tôi muốn ly hôn! " Vũ Hoàng Long nói thẳng.

Cao Hà Nhi sững người, nhìn Vũ Hoàng Long lắc đầu.

"Không! Chúng ta chỉ mới kết hôn chưa được bao lâu, em không muốn ly hôn"

"Nếu cô muốn biết lý do tại sao tôi cưới cô thì cô hãy về hỏi lại ba của mình. Cuộc hôn nhân của tôi và cô, ông ta là người biết rõ nhất".

Vũ Hoàng Long không muốn giải thích gì nhiều với cô ta, anh chỉ buông ra một câu rồi rời khỏi văn phòng.

Lúc này đây, anh chỉ muốn đuổi theo Dung Âm, anh lo lắng cho cô sẽ suy nghĩ tiêu cực. Muốn rời xa anh lần nữa.

Cao Hà Nhi nhìn anh đi xa mà ánh mắt hiện lên rõ sự căm hận trong lòng. Hai tay siết chặt.

Lý do.... Đương nhiên cô biết chứ!

Nhưng cô vẫn chưa đạt mục đích của mình, thì làm sao cô có thể dễ dàng buông anh ra được.

Bí mật chưa được giải đáp, cô không bao giờ bỏ cuộc.

Vũ Hoàng Long chạy tìm khắp nơi trên dưới công ty cũng không thấy Dung Âm đâu cả. Anh có hỏi mọi người thì chỉ nghe họ nói thấy cô chạy lên một chiếc taxi và rời khỏi.

Anh thật sự không biết cô đi đâu, điện thoại thì luôn tắt máy.

Trong lòng anh không ngừng lo lắng cho cô.

*****

Ngay tại quán cà phê gần công ty.

Dung Âm đang ngồi trong quán cùng với một người con gái xinh đẹp không hề kém cạnh cô.Khi cả hai bước vào trong quán, tất cả những người nơi đây đều phải dừng lại ngoảnh mặt lên nhìn hai người,nữ thì nhìn hai người bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nam thì lại nhìn hai người theo cách say mê. Cả hai đều mang vẻ đẹp phát sáng lung linh khiến cho người đối diện luôn luôn phải để ý.

Hai người đều gọi nước ép trái cây thay vì là cà phê như những người khác.



Đối diện với Dung Âm, gương mặt cô gái luôn tràn đầy năng lượng cười nói với cô.

"Suốt thời gian qua, em rất nhớ chị lắm đấy!"

Dung Âm nghe vậy chỉ mỉm cười.

"Em đã lớn lên nhiều người rồi! Cũng đã bảy năm trôi qua, em cũng phải trưởng thành thôi!"

Cô gái nhanh chóng cười tươi.Ánh mắt to tròn chớp chớp nhìn về cánh tay của Dung Âm. Cô không ngần ngại liền cầm tay của Dung Âm đưa lên nhìn thật kỹ.

"Chị trong đó cực lắm có phải không? Tay chị đã không còn mịn màng nữa rồi! "

Dung Âm bị cô chọc cười, cô nhanh chóng xoay chuyển nắm lại bàn tay cô gái đó. Đôi mắt hiện lên sự thích thú.

"Nhưng tay của Gia Tuệ thì lại rất mịn màng lắm rồi đấy! Chị rất thích".

Cô gái này tên Phạm Gia Tuệ năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, là em gái của bạn thân Dung Âm. Nhưng Dung Âm lại thích chơi với cô gái nhỏ này hơn là bạn của cô. Nên chuyện của Dung Âm cô gái này đều biết rất rõ.

Khi nãy Gia Tuệ bắt gặp Dung Âm đang đi trên đường, cô không cần suy nghĩ liền quay đầu xe đuổi theo và rủ Dung Âm vào quán nước để nói chuyện.

Gia Tuệ được Dung Âm nắm tay, còn được người mà mình luôn thần tượng khen ngợi thì đương nhiên cô ngượng ngùng bắt đầu đỏ mặt lên dữ dội.

"Nhưng em cảm thấy mình chưa được như chị đâu".Gia Tuệ cũng xinh đẹp không kém Dung Âm nhưng cô lại không sở hữu làn da trắng sáng như người chị gái thân yêu này. Điều này làm cô rất thích được ở bên cạnh Dung Âm.

Dung Âm bắt đầu chuyển đề tài hỏi thăm Gia Tuệ.

" Em đang làm gì...? Mà nè tại sao em lại chạy xe máy, nguy hiểm lắm đó!"Vừa rồi, khi cô thấy cô bé này chạy chiếc xe máy còn to hơn cả người của cô ấy, cô thật sự giựt mình hết hồn.

Gia Tuệ mỉm cười nhẹ từ tốn trả lời.

"Phương tiện này thấy vậy nhưng chạy rất thoải mái lắm chị, hôm nào em sẽ chở chị ra biển bằng chiếc xe này... Bảo đảm chị sẽ thích".

Dung Âm giựt mình nhìn ra bên ngoài, nơi chiếc xe của Gia Tuệ đang được dựng.

Cô chưa từng đi xe đó bao giờ. Không biết ngồi trên xe đó có an toàn không?

Gia Tuệ hí hửng trả lời thêm câu hỏi vừa rồi của Dung Âm.

"Em học khoa báo chí,năm nay là năm thứ hai rồi ạ! "

Dung Âm ngạc nhiên, trong đầu cô chợt suy nghĩ.

"Vậy là học cùng trường với chị sao? "

"Thật sao? " Hai mắt Gia Tuệ sáng lên.

Dung Âm gật đầu buông ra thêm một câu.

"Chỉ là chị học khoa tâm lý thôi! "

Gia Tuệ ồ lên một tiếng, rồi nhanh chóng suy nghĩ một lúc, rồi lúc sau liền nói.

"Vậy sau này em sẽ thường xuyên qua đón chị đi học" Trong đầu cô không muốn hỏi về vấn đề cá nhân của chị ấy, và có thể cô cũng đã đón ra được nguyên nhân vì sao chị lại đi học trễ.

Quá khứ của chị Dung Âm, cô luôn là người theo dõi và cô luôn không tin những gì xảy ra vào bảy năm trước. Chắc chắn bên trong còn rất nhiều uẩn khuất. Thậm chí cái chết của người em gái sinh đôi của chị ấy, cô rất muốn điều tra. Lúc đó tin tức đưa ra, cô còn tưởng mình còn đang nằm mơ nữa.

Tại sao cả hai người đều xảy ra chuyện?

Còn Dung Âm đặc biệt rất thích Gia Tuệ, ngoài việc cô ấy là em gái của bạn thân của cô. Thì cô đã xem em ấy như người thân của mình.Cô và bạn của mình có một số hiểu lầm nên đã nghỉ chơi với nhau từ rất lâu, nhưng cô bé này vẫn luôn đi theo cô, thậm chí còn vì cô mà không chịu theo chị mình ra nước ngoài sinh sống. Có lẽ cô và cô ấy thật sự đã được ông trời cho gắn kết với nhau.

Cũng thật tốt, vậy từ bây giờ cô đã có thêm một người bạn từ khi cô ra tù.Với lại em ấy còn học khoa báo chí, chắc có lẽ sẽ giúp ít cho cô rất nhiều.