Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 122: Anh Đã Về




Mười hai giờ khuya,khí trời bắt đầu trở lạnh

“Hoàng Long…!”

Dung Âm nằm trên giường, cả người run cầm cập.Mơ hồ gọi tên người đàn ông trong mơ của mình, cô nhìn thấy anh đã trở về và đang ở bên cạnh cô.

Mùi hương quen thuộc khiến cô không biết đâu là thật đâu là mơ, chỉ biết vô thức tìm kiếm một chỗ dựa ấm áp nào đó để níu kéo thân thể của mình gần như sắp rơi xuống vực thẳm.

“Bà xã! Anh về rồi đây…” Lúc này bên tai cô có một giọng nói trầm ổn vang lê.

Dung Âm mở mắt nhẹ ra,trong ánh mắt mờ ảo đó cô dường như cảm nhận được sự chân thật của anh.

“Ông xã…!”

"Anh đây,anh về với em rồi!"Dường như cô được ai đó ôm lấy.

“Có thật là anh không? Em không nằm mơ chứ?” Đôi mắt ngấn lệ,Dung Âm ôm chầm lấy anh.

Cô rút người vào anh, một hơi ấm đang lang tỏ trong cơ thể của cô.Không biết là thật hay mơ,nhưng vào lúc này đây cô muốn lưu giữ cảm giác này.

Trong bóng tối, ánh mắt của Vũ Hoàng Long hiện lên sự xót xa.Anh vừa nghe cô bị bệnh, đã lập tức đi về ngay.Nhưng không nghĩ cô bệnh nặng như vậy.

“Hoàng Long! Ôm em chặt hơn đi…Em lạnh quá”.

Câu nói ấy khiến trái tim anh càng thêm đau đớn như bị ai đó bóp chặt.Những lúc như vậy,anh không thể nào mà không nghĩ đến khi cô còn ở trong đó, những lúc cô bị bệnh,ai là người chăm sóc cho cô, ôm lấy cô để sưởi ấm cơ thể bé nhỏ này.

Vũ Hoàng Long ôm lấy cô,dùng chăn đắp trùm lên cả anh và cô.

Dung Âm ở trong chăn càng lúc càng nghịch ngợm.Bàn tay cô vô thức luồn vào áo của anh, sờ soạng lung tung.Hành động đó của cô lại khiến anh không nhịn nổi bật cười.

Anh nhanh chóng dùng bàn tay nóng hổi của mình không ngừng chạm vào cơ thể cô, vừa giúp cô hạ nhiệt cơn lạnh cũng vừa được cho anh thỏa mãn sự khao khát trong lòng mình vì những ngày qua không được ở bên cạnh cô.

*****

Đến tận trưa hôm sau,Dung Âm cuối cùng mới hạ cơn sốt.Khi cô mở mắt ra, thì cô mới phát giác mình đang nằm trong lòng của một ai đó.

Nhất thời còn chưa nhớ ra chuyện gì, thì một âm thanh vang lên trên đỉnh đầu của cô…

“Em khỏe rồi chứ?”

Dung Âm bất chợt ngẩng đầu lên.

Là Vũ Hoàng Long.

Anh về từ khi nào vậy?

Vũ Hoàng Long đưa tay chạm vào trán của cô, thở một hơi thật dài

“Cũng đã ổn hơn rồi đấy!”

Dung Âm nhìn anh khẽ hỏi

“Anh về từ khi nào vậy?”

“Về từ chiều hôm qua,nghe nói vợ của anh vì nhớ anh mà bệnh rồi, nên anh phải về nhanh thôi!” Vũ Hoàng Long cố ý trêu chọc.

Dung Âm nhìn anh được một lúc, lại vội vàng nhích người ra.Buột miệng nói.

“Anh đừng lại gần em”.

“Sao vậy?” Vũ Hoàng Long nhíu mày." Có phải em vẫn còn giận anh, vì chuyện đi công tác không?"

Dung Âm giật mình, vội lắc đầu.

“Không phải…”

"Vậy chuyện gì? Tại sao em không cho anh được gần gũi với em"Vũ Hoàng Long mặc kệ, liền đưa tay ôm lấy cô vào lòng.

Dung Âm cắn chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Em sợ mình… sẽ lây bệnh cho anh đó, ông xã”

Nghe đến đây, Vũ Hoàng Long liền thở phào nhẹ nhõm.Anh khẽ xoa đầu cô, mỉm cười nói.

“Có tác dụng không? Khi tối hôm qua ai ôm anh ngủ, còn bắt anh cởi hết đồ ra sưởi ấm cho em”.

Nghe xong,Dung Âm chợt xấu hổ liền đỏ mặt, vô tình rút vào ngực anh.

“Đồ đáng ghét”.

Lúc này có tiếng gõ cửa.

Là Vũ Hoàng Tinh, trên tay còn cầm một chiếc khay đồ ăn.

Bước chân cậu vô tình khựng lại khi nhìn khung cảnh bên trong, nét mặt có phần sượng ngắt.

Sau đó,cậu tiếp tục đi vào trong,để đồ ăn trên bàn, vừa nói.

“Anh về rồi thì tốt quá, có thể chăm sóc chị ấy”.

Vũ Hoàng Long nhìn em trai mình, nhếch môi cười nhẹ.

“Dạo gần đây anh thấy em cũng hay lui tới phòng của anh chị thì phải”.

Vũ Hoàng Tinh giật mình.

“Anh nói gì lạ thế, đây là chuyện bình thường mà”

“Vậy sao?”

Vũ Hoàng Long buông Dung Âm ra,anh đứng lên đi về phía Vũ Hoàng Tinh với ánh mắt nghiêm nghị dần theo những sự đa nghi trong lòng.

“Câu nói của em khi anh vẫn chưa lấy vợ,anh nghĩ mình cũng có thể nghe được.Nhưng …”

“Anh … Ý anh là như thế nào, cứ nói thẳng ra,đừng vòng vo”.Vũ Hoàng Tinh có sự cảnh giác trong lòng.

Từ ngày hôm qua khi thấy anh trai về nhanh như thế,khi đó chỉ vừa kết thúc cuộc gọi thì cậu đã thấy anh trở về chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ.Máy bay tư nhân cũng không thể về đây nhanh đến như vậy.

Chắc chắn có chuyện gì đó kỳ lạ ở đây.

Dung Âm không hiểu chuyện gì đã xảy ra ở hai người, vẻ mặt cô phờ phạc nhìn về anh rồi nhìn lại nhìn Vũ Hoàng Tinh.

“Đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Vũ Hoàng Tinh giật mình, cậu đưa mắt nhìn Dung Âm.Rồi sau đó, không nói thêm lời nào nữa liền đi ra ngoài.

Vũ Hoàng Long nhìn bóng lưng của em trai một lúc lâu, rồi ánh mắt anh mới di chuyển nhìn về người vợ của mình.

Trên đường anh trở về đây,anh nghĩ mình sẽ giận dữ khi nhìn thấy cô,anh sẽ trách phạt cô tại sao lại có thể gieo tình cảm cho em trai của anh.Nhưng bằng một cách nào đó,khi vừa bước vào phòng nhìn thấy cô yếu ớt nằm trên giường với cơn sốt gần bốn mươi độ.Thì trái tim anh chợt nhói lên,anh lại tự trách chính bản thân mình,tại sao lại có suy nghĩ sẽ giận cô gái này chứ.Dung Âm không có lỗi gì trong chuyện này.Anh đã nói sẽ không tổn thương cô nữa, vậy sao anh lại dùng lý do đó để trách cô.Lỗi là do em trai của anh không kiềm chế được tình cảm trong chính bản thân của mình.

Anh trầm mặc giây lát,rồi sải bước chân đi đến giường,nhẹ nhàng bế cô lên.

“Để anh tắm cho em”.

Dung Âm mặt đỏ ửng, cười hì hì.

“Này…Em vẫn còn bệnh đấy, đừng có mà làm bậy”.

Nghe xong, Vũ Hoàng Long cúi gằm xuống nhìn cô,gằn giọng nói.

“Có muốn cũng không phải hôm nay đâu, bà xã của anh”.

Nói rồi,anh mặc kệ cô liền ôm cô đi ngay vào phòng tắm.

*****

Thời gian trôi qua, cuối cùng lễ tốt nghiệp của Lưu Ly cũng đã diễn ra.Ngày hôm nay ngoài cô và Trịnh Nhược Thiên ra, thì Vũ Hoàng Long và Dung Âm cũng có mặt.

Sau khi làm lễ xong, Lưu Ly được những người bạn học vây quanh mình, cô được mệnh danh là hoa khôi của trường,cho nên cũng được rất nhiều chàng trai yêu mến.Cũng vì việc này, mà suốt từ sáng đến giờ, gương mặt Trịnh Nhược Thiên không ngừng cau có, miệng liên tục lẩm bẩm chửi câu này đến câu khác, mà chỉ có Vũ Hoàng Long và Dung Âm chịu trận ngồi nghe anh ta.

Dung Âm nhìn Lưu Ly khoác lên mình chiếc áo tốt nghiệp, trong lòng cô không hiểu vì sao mình lại cảm thấy sợ hãi đến như vậy.Dường như linh cảm khiến cô cảm nhận được mình sẽ không bao giờ được khoác lên chiếc áo đó.

Hình ảnh này của cô, tất nhiên không thể nào qua mặt Vũ Hoàng Long.

Anh đưa tay khẽ nâng gương mặt của cô lên nhẹ nhàng hỏi.

“Em sao vậy? Em buồn khi mình không được tốt nghiệp sao…? Chẳng phải hai năm nữa,em cũng sẽ được trải qua cảm giác này giống như Lưu Ly…”

Nghe anh nói xong,Dung Âm khẽ cắn môi, ngước mắt lên nhìn anh.

“Em cũng không hiểu nữa,em cảm thấy trong lòng rất lo lắng.Có lẽ nào…”

“Thôi nào vợ ơi!” Vũ Hoàng Long đưa tay búng nhẹ vào trán cô “Em suy nghĩ nhiều quá rồi.Không lẽ em không đủ tự tin mình sẽ tốt nghiệp sao?”

“Tin chứ " Dung Âm trả lời anh với dáng vẻ tràn đầy tự tin " Anh quên rằng,tuy em học trễ, nhưng em là người rất cầu tiến, chuyện học hành đối với em chỉ là chuyện nhỏ”.

Dáng vẻ của cô khiến anh phải bật cười.

“Khi em tốt nghiệp,anh sẽ đến tạo một bất ngờ dành cho em”.

“Thật không?” Hai mắt Dung Âm chợt sáng bừng.

Vũ Hoàng Long nhìn ngó xung quanh, thấy không có để ý đến anh và cô,anh liền kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.

“Vũ Hoàng Long này có khi nào mà thất hứa với em chưa?”

Dung Âm cong môi cười.

“Để chờ xem”.

Một lúc sau.

Từ đằng xa, có một bà cụ đang từ từ đi đến trước mặt Dung Âm.

“Cháu là Đường Dung Âm đúng không?”

Cả Dung Âm và Vũ Hoàng Long nhìn bà cụ ấy.Một giây sau, cô lập tức cúi đầu.

“Vâng ạ! Cháu là Dung Âm”

Nhưng đúng lúc này,bà cụ còn chưa kịp nói thêm gì cả, thì Trịnh Nhược Thiên đã bước tới.

“Bà ơi! Bà đến đây,sao không gọi cho cháu?” Anh vừa tới đã lập tức nói chuyện lịch sự với bà cụ.

Sau đó Trịnh Nhược Thiên nhìn hai người liền giới thiệu.

“Đây là bà nội của Lưu Ly”.

Nghe xong,Dung Âm tỏ vẻ ngạc nhiên, còn Vũ Hoàng Long thì lại có vẻ như đã biết trước.

Bà cụ nhìn thấy Trịnh Nhược Thiên thì lại tỏ vẻ cung kính, khẽ cúi đầu.

“Cậu chủ cũng đến đây nữa sao?”

Sắc mặt Trịnh Nhược Thiên chợt xám xịt, giọng nói có chút không vui.

“Tại sao bà lại khách sáo với cháu nữa rồi! Sau này bà cứ gọi cháu là Nhược Thiên là được”.

“Không được.Cậu là ông chủ của Lưu Ly, lại giúp con bé nhiều đến như vậy.Tôi không thể nào đối xử với cậu như vậy!” Thái độ bà rất cương quyết.

Thật ra từ trước đến giờ, Lưu Ly không hề nói rõ với bà nghe công việc mà cô làm khi ở nhà họ Trịnh.Bà chỉ biết là cháu gái của mình đến đó kèm học cho một người nào đó trong nhà của họ thôi.Chứ không phải là món đồ để cho người đàn ông tên Trịnh Nhược Thiên này trút giận.

Lúc này Lưu Ly cũng đã bước đến.

“Bà ơi!” Cô ôm chầm lấy người bà của mình với gương mặt hoàn toàn hiện lên niềm hạnh phúc.

Bà nội nhìn cô, mỉm cười.

“Cuối cùng cháu gái của bà cũng đã tốt nghiệp thật rồi!”

“Dạ phải! Sau này cháu sẽ ra ngoài kiếm thật nhiều tiền, để lo cuộc sống của hai bà cháu mình”.

Sau đó, Lưu Ly nhìn qua Dung Âm liền kéo cô đến trước mặt của bà.

“Bà ơi! Đây là chị Dung Âm, chị ấy cũng giống như Gia Tuệ đã từng giúp đỡ cháu rất nhiều”.

Bà nội nghe vậy liền mỉm cười, hướng mắt nhìn Dung Âm, tâm đắc khen ngợi.

“Cháu thật là xinh đẹp,ai mà lấy được cháu thật là diễm phúc”.

Đương nhiên Lưu Ly cũng không thể nào quên giới thiệu Vũ Hoàng Long cho bà của mình.

“Bà ơi! Anh này chính là Vũ Hoàng Long là chồng của chị Dung Âm đấy ạ!”

Bà nội ngạc nhiên.

“Hoá ra là một đôi sao?”

Hèn gì khi bước vào, bà đã thấy cả hai khi đứng cạnh nhau.Khi đó bà phải cảm thán một điều, là tại sao lại có thể đẹp đôi đến mức như thế này được chứ.Hoá ra là vợ chồng với nhau.

Vậy còn con bé Gia Tuệ.

Bà nội nghi hoặc liền đưa ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

“Tiểu Ly! Gia Tuệ đâu,con bé không đến sao? Bà từ dưới quê lên có mang quà cho con bé nữa đấy!”.

Nhắc đến Phạm Gia Tuệ, tất cả mọi người lại im lặng nhìn nhau với vô vàn ánh mắt thương cảm.

Kể từ lần mọi người nghe xong câu chuyện của Diệp Tố Như nói về Phạm Gia Tuệ, thì không một ai biết được tung tích của cô gái trẻ đó.Ngay cả Đường Minh Vũ cũng không biết hiện giờ cô đang ở đâu.