Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 41: Thỏa thuận (hạ)




“Hơn nửa đêm còn ầm ĩ chuyện gì? Không sợ người ngoài cười chê hay sao.” Bỗng nhiên có tiếng nói trong trẻo của nữ chủ nhân Diệp gia vang lên.

Văn Tích Tuệ từ trên lầu đi xuống, bên cạnh là Tư Minh.

Ánh mắt Tư Minh hờ hững lướt qua bố con nhà họ Diệp, cuối cùng dừng tầm nhìn trên thân thể đầy thương tích của Diệp Kính Huy, đồng tử anh thoáng chốc co lại.

“Mẹ, sao mẹ lại xuống đây làm gì.”

“Đánh thức mẹ sao?”

Diệp Kính Văn và Diệp Kính Hy đồng thời cất tiếng, cả hai liếc nhau rồi đến gần đón bà.

“Đánh đi, sao không đánh tiếp?” Văn Tích Tuệ đứng cạnh Diệp Kính Huy, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trí Viễn, “Nó không phải con ông? Nhưng nó là con tôi, tôi mang thai mười tháng mới sinh ra nó, mẫu tử gắn bó máu thịt, máu mủ tình thâm, ông thật sự nhẫn tâm đánh chết nó trước mặt tôi sao?” Nước mắt bà đã chực trào ra, bàn tay nắm lấy tay hắn liên tục run rẩy, “Xảy ra những chuyện thế này nó đã đủ khổ rồi! Tiêu Dật là bạn thân từ nhỏ đến lớn của nó, là người bạn duy nhất, sao nó có thể chủ động làm hại cậu ta được? Việc đến nước này mà ông nghĩ nó không tự trách hay áy náy sao? Ông nặng nhẹ đôi câu chưa tính, còn dùng roi to như thế là muốn đánh chết nó ư? Khác nào cũng như rắc muối vào vết thương của nó?”

“Nó ra thành bây giờ mà bà còn bao che? Một ngày nào đó trò hề kia bị người ta lấy được rồi phát tán ra ngoài, xem nó sẽ dùng cái gì để sống!!” Diệp Trí Viễn hung hăng hất tay ném roi xuống đất.

Như thể nghe được điều gì khôi hài lắm, Diệp Kính Huy đột nhiên nhếch miệng cười, chỗ bị roi quất trúng cũng vì thế mà nứt ra, tứa máu: “Bố nói đúng đấy, trò hề của con cũng bị người ta lấy được rồi, đoạn phim đang ở trong tay Kính Văn, bố muốn xem thử không, xem người là ‘nỗi ô danh của nhà họ Diệp’ này đã ghê tởm đến độ nào rồi?”“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Tư Minh chậm rãi bước lại gần, đặt nhẹ tay lên vai hắn, dịu dàng vỗ về, quay đầu qua nói với Diệp Kính Văn: “Kính Văn, đỡ anh cậu với mẹ lên lầu đi.” Sau đó, anh xoay sang Diệp Trí Viễn: “Chú Diệp, con có vài việc muốn thảo luận với chú, Kính Hy có mặt cũng tốt, ba chúng ta cùng bàn.”

“Việc gia đình tôi không đến phiên anh lo.” Diệp Kính Huy cười lạnh hất tay anh ra.

Tư Minh quay người nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy yêu thương và ôn hòa, thanh âm cũng cố ý hạ thấp, ẩn chứa sự kiên định không cho cự tuyệt: “Lên phòng đi.”

Diệp Kính Huy giật mình, ánh nhìn này đã lâu lắm rồi hắn chưa được trông thấy, ấy là khi hắn vẫn còn dùng thân phận MB lượn lờ bên cạnh đùa cợt anh, khoảnh khắc họ trao nhau nụ hôn trên cây cầu, anh bảo muốn sống chung với hắn, và cả, lúc anh dùng roi đánh hắn, ánh nhìn dịu dàng đến nhường vậy. . . .

Thấy hắn còn chưa chịu nhúc nhích, Tư Minh ngoảnh đầu lại, ghìm giọng: “Kính Văn, chưa nghe thấy sao?”

“A, được.” Diệp Kính Văn nhìn anh, cùng mẹ nâng Diệp Kính Huy lên lầu.

Tư Minh nhìn theo mãi đến khi bóng dáng ba người mất hút ở đầu cầu thang, lúc ấy anh mới xoay người lại nhìn về phía Diệp Trí Viễn.

“Chú Diệp, ngồi xuống cùng trò chuyện.”

. . . . . . .

Trong phòng khách dưới tầng trệt, Diệp Trí Viễn, Diệp Kính Hy và Tư Minh, ai cũng tự tìm một chỗ ngồi trên sô pha.

Diệp Trí Viễn bình tĩnh hỏi: “Cậu là Tư Minh?”

“Vâng. Chú Diệp biết con?”

“Tư Minh, giám đốc điều hành tiền nhiệm của Đông Thành, sau vì Tiêu Chính Đức cố tình muốn tác hợp cậu với con gái ông ta, cậu không muốn cậy nhờ điều đó leo lên ngôi cao nên dứt khoát từ chức, đúng không?”

“Chú Diệp nói không sai.” Tư Minh dừng một lúc, “Nhưng con còn một thân phận nữa, là tổng giám đốc của Nam Dao, thậm chí có thể là chủ tịch tương lai.”

Diệp Trí Viễn và Diệp Kính Hy liếc nhau, không ai đáp.

Tư Minh giải thích: “Nếu con trở thành người quản lý Nam Dao, vấn đề của Thiên Vũ chú Diệp không cần lo lắng nữa, cũng đừng trách A Huy, cậu ấy đã cố hết sức mới có thể chống đỡ được tập đoàn này đến ngày hôm nay, tất cả những chuyện vừa xảy ra là do bị người ta hãm hại, sơ suất trong phòng bị.”

Diệp Kính Hy nhíu mày: “Anh đang lấy tư cách tổng giám đốc của Nam Dao thương lượng với chúng tôi sao?”

Tư Minh cười: “Người một nhà đừng nên nói theo cách máy móc hóa như vậy, tôi chỉ muốn trao đổi đối sách với chú Diệp.”

“Người một nhà?” Diệp Trí Viễn hừ lạnh, “Ai là người một nhà với cậu?”

Anh mỉm cười: “Con và A Huy đang ở bên cạnh nhau, với con mà nói, mọi người giống như người một nhà vậy.”

Bố Diệp chau mày: “Cậu đang ở bên cạnh nó là ý gì?”

“Tức là người yêu ạ.”“Người yêu?” Diệp Kính Hy nhìn anh, lạnh lùng nói, “Sao anh biết nó không phải đùa bỡn anh? Mấy năm nay nó thay người tình như thay áo.”

Tư Minh trả lời với vẻ rất nghiêm túc: “Lần này khác, tôi yêu cậu ấy thật lòng.” Tuy rằng có lẽ A Huy hận tôi thấu xương.

Thấy bố con nhà họ Diệp lặng bặt, anh cười: “Tôi muốn thẳng thắn với hai người về ý kiến của tôi, coi như là một lời đề nghị, cân nhắc một chút được không?” Anh ngừng trong chốc lát, “Buổi đàm phán chiều mai tôi sẽ không ra mặt, nhưng kết quả có thể quyết định ngay trong đêm nay. Đến lúc đó, mọi người có thể tự biết lời nói của tôi đáng tin không.”

Diệp Trí Viễn trầm mặc một hồi mới cất lời: “Nói nghe thử xem.”

Tư Minh không quanh co mà nói thẳng: “Cổ phiếu của Thiên Vũ đã rớt xuống mức thấp nhất, nếu không tìm biện pháp thì chuyện phá sản chắc chắn sẽ đến trong nay mai, hoặc sẽ bị doanh nghiệp khác thu mua. Cách giải quyết của con là, nếu hiện tại đã hết đường cứu vãn, chi bằng để Nam Dao ra mặt tiến hành việc hỗ trợ tài chính cho Thiên Vũ. Nam Dao đầu tư 49% vốn cổ phần, chú Diệp vẫn tiếp tục nắm giữ 51% số còn lại, như vậy thì chí ít Thiên Vũ không cần sửa tên, tùy vào bên chú định đoạt vậy.”

“Làm sao có loại chuyện tốt đẹp này.” Diệp Trí Viễn im lặng một hồi, “Nói điều kiện của cậu đi.”

“Thiên Vũ có ưu thế tột bậc trong lĩnh vực phát triển phần mềm, trong khi nền tảng của Nam Dao cũng là phần mềm, con nghĩ chúng ta nên phối hợp chặt chẽ để độc chiếm toàn bộ thị trường này. Bên cạnh đó nên phân ra một đội ngũ nhân viên ưu tú, đầu tư vốn thành lập một công ty mới chuyên nghiên cứu về việc phát triển game. Dù sao đi nữa lăn lộn trong thị trường phần mềm nhiều năm thì lợi nhuận thu về cũng hữu hạn, có một mảnh đất mới càng dễ tung hoành hơn.”

Diệp Kính Hy nhíu mày: “Ý anh là, nghiệp vụ mở rộng hệ thống đại lý của Thiên Vũ tiếp tục do chúng tôi làm chủ, nhưng ở mảng phần mềm thì giao cho Nam Dao toàn quyền điều động nhân tài, thậm chí thành lập công ty con khai thác thị trường game?”

“Phải.”

“Cậu cho rằng tôi sẽ cam lòng?” Diệp Trí Viễn hỏi một cách lãnh đạm.

Tư Minh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn ông: “Vấn đề của chú Diệp hiện giờ không phải là cam lòng hay không cam lòng, mà là bỏ một bàn tay hay phải mất cả hai tay. Con nghĩ chú hiểu rõ tình trạng của Thiên Vũ. Chung quy phối hợp còn hơn bị thâu tóm, đúng phỏng?”

Diệp Trí Viễn yên lặng một hồi lâu: “Được, tôi sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của cậu.” Đoạn, ông đứng dậy, bình thản bảo, “Tôi đi nghỉ ngơi trước, hai người cứ tự nhiên.”

“Chú Diệp ngủ ngon.”

Chờ Diệp Trí Viễn đi mất, anh mới nói với Diệp Kính Hy: “Trước đây lúc tập đoàn Long Hoa tranh giành miếng đất với Thẩm gia, nguyên nhân đấu thầu thất bại là gì, Kính Hy, chắc anh biết chứ?”

Tư Minh đã tự giác xem gia đình Diệp Kính Huy như người nhà, dĩ nhiên cũng bỏ luôn cách xưng hô khách sáo “chủ tịch Diệp” mỗi khi gặp mặt thường ngày, kêu thẳng luôn tên anh. Tuy Diệp Kính Hy không quen nhưng cũng chỉ khẽ nhíu đầu mày: “Chuyện đó đã điều tra cặn kẽ, có người lấy cắp kế hoạch đấu thầu của chúng tôi.”Tư Minh cười: “Đấu tranh nội bộ Thẩm gia đến giờ còn chưa chấm dứt, tôi nghĩ so với việc giành giật cùng họ, chẳng thà tìm con đường khác.”

“Mời chỉ dẫn?”

“Lúc tôi đi du lịch phát hiện được một làng chài nhỏ rất đẹp, vị trí cạnh biển nên điều kiện khá tốt, sáng sớm có thể ngắm cảnh mặt trời mọc trên biển, lựa chọn tuyệt hảo để xây biệt thự, trở ngại giao thông cũng không khó giải quyết, tu sửa một con đường quốc lộ vừa vặn có thể nối liền với đường cao tốc gần đấy. Để bữa nào tôi vẽ bản đồ cho anh, thử xem có hứng thú tới đó đầu tư không.”

Diệp Kính Hy gật đầu: “Sáng kiến khá hay, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Cả hai nhìn nhau cười.

Tư Minh đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ số mười hai.

“Nên đi ngủ thôi.”

“Ừ, tôi đi trước đây, sáng mai còn một cái hội nghị phiền toái.” Diệp Kính Hy nhíu mày, “Anh lên phòng chăm sóc tên kia đi, hôm nay nó bị bố đánh nhiều lắm. Tính tình bố tôi là thế, bị đánh từ nhỏ nên riết cũng quen rồi. Nhất định bây giờ nó đang tổn thương, nếu mẹ không xuất hiện đúng lúc, dựa vào dáng vẻ nó ban nãy, có khi muốn cùng chết với bố. Ha, nó là người cực kỳ quật cường, sắp chết cũng còn ngang bướng, không hiểu sao anh thích nó

ổi.”

“Có lẽ do mẫu người của tôi hơi đặc biệt.” Tư Minh vuốt mũi, “Tôi lên phòng đây, ngủ ngon.”

. . . . . .

Trong phòng ngủ ở tầng hai.

Diệp Kính Huy đang nằm ềnh ra trên giường, bên cạnh là Diệp Kính Văn đương vần vò lọ thuốc mỡ và đống băng gạc.

“Anh đúng là cái đồ chẳng biết nặng nhẹ, đừng có đối nghịch với bố, dù sao là con cũng không nên trả treo với đấng sinh thành, vốn dĩ địa vị đã không ngang bằng rồi, anh phân rõ trái phải với ổng làm chi? Lăn ra giả chết là xong xuôi rồi mà? Chả nhẽ bố còn nỡ quất roi vào tử thi chắc.” Người đang oán trách đích thị là Diệp Kính Văn, tuy bề ngoài vẫn hờ hững như trước, nhưng khi nhìn thấy thân thể chằng chịt vết thương của Diệp Kính Huy, cậu ta cũng không nén được mà lộ ra vẻ đau lòng.

“Bây giờ thì hay rồi, thương tích của anh đoán chừng một tuần cũng chưa lành, nhiều khi còn bị đẩy vào bệnh viện, chậc, ngoại thương vì bạo lực gia đình, em gặp qua nhiều trường hợp rồi mà chưa người nào ngó hãi hùng như anh đâu.” Cậu ta cười híp mắt bình luận, “Kỹ thuật vung roi của bố thật lợi hại, khoảng cách giữa vết nào vết nấy cũng đều chằn chặn, có thể quất ra mấy cặp đường thẳng song song như này không dễ đâu.”

“Đi ra ngoài mau, lải nhải bên tai anh hoài, phiền phức quá.” Diệp Kính Huy trở mình qua, ai dè lại đụng đến miệng vết thương, hắn đau đến cắn răng.

Diệp Kính Văn cười: “Ai bảo nhà mình chỉ mỗi em học y, anh bị đánh thành bộ dạng này mà em còn mặc kệ thì ai chịu lo nữa?”

“Thấy bản mặt cậu là anh lại đau thêm, ngài bác sĩ à, chẳng nhẽ cậu không biết nụ cười tươi rói của cậu còn gớm ghê hơn cả việc bị quất roi sao?” Diệp Kính Huy đốp chát với vẻ lạnh nhạt, “Biến mau!”Diệp Kính Văn còn chưa kịp đáp trả đã nghe sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp: “Kính Văn, cậu ra ngoài đi, để tôi.”

Diệp Kính Văn quay đầu lại thì thấy Tư Minh đang lặng lẽ đứng ở cửa, cậu ta nhún vai: “Anh làm được?”

“Em trai tôi hồi nhỏ thường xuyên bị thương do leo trèo lên cây cao, việc băng bó thoa thuốc tôi rất quen tay.”

“Ừ, vậy giao cho anh đó, ổng nói nụ cười tươi rói của tôi còn gớm ghê hơn cả việc bị quất roi, còn anh cười chắc hẳn như thuốc tiên chữa bách bệnh. Tổng chào.” Diệp Kính Văn thức thời đứng dậy vỗ vai Tư Minh, giao hòm thuốc cho anh, lúc ra ngoài còn giúp họ đóng cửa.

. . . . . . .

Trong phòng ngủ tĩnh lặng thoáng chốc chỉ còn lại hai người, yên ắng đến nỗi nghe rõ cả tiếng hít thở.

Diệp Kính Huy xoay người sang hướng khác, hoàn toàn không đếm xỉa tới Tư Minh.

Anh ngồi lên giường, vuốt nhẹ mái tóc hắn: “Đau không?”

Hắn không thèm ừ hữ câu nào.

Tư Minh kéo hắn lại đối diện với mình, nháy mắt trái tim anh như bị bóp chặt.

Má trái của hắn bị tát mạnh đến mức sưng phù lên, vết xước do roi quất trúng đang chảy máu đầm đìa bên má phải kéo dài đến tận cằm, trông mà xót xa!

Mảng ngực trắng nõn dằng dịt những dấu hôn hôm qua anh để lại, giờ đây thương cũ chưa lành thì thương mới đã chất chồng, từng lằn roi đỏ sậm đè lên những mảng dấu hôn đan xen nhau, tuy chưa đến nỗi tróc da bong thịt nhưng vài chỗ mỏng manh đã tươm máu. Đầu ngực bị roi quất trúng tím bầm, thậm chí còn bị rách, máu tươi rơm rớm.

Tư Minh trông thấy cơ thể đầy ứ vết thương của hắn mà nhăn tít đầu lông mày.

Anh dùng ngón cái dịu dàng xoa má Diệp Kính Huy: “Chỗ này bị rách rồi, ráng chịu một chút, anh thoa thuốc cho em.”

Với lấy thuốc mỡ Diệp Kính Văn đã chuẩn bị sẵn, nặn một ít ra đầu ngón tay, anh nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của hắn, càng bôi càng đau lòng, trận đòn này làm hắn rách da đến thảm thương quá.

Động tác của Tư Minh phải nói là hết sức nhẹ nhàng, nhưng Diệp Kính Huy cũng không tránh khỏi đau đớn, lúc bôi thuốc rồi băng bó lại bằng gạc, hắn phối hợp nâng tay lên, từ đầu đến phút cuối luôn cắn chặt răng không vuột ra bất kì tiếng rên nào, sau khi được anh băng xong, hắn nhắm mắt trở mình qua, ngó lơ anh.

Tư Minh xốc chăn leo lên giường, khẽ ôm Diệp Kính Huy vào lòng từ sau lưng, cẩn thận không chạm đến vết thương của hắn, cánh tay phải vòng ngang qua ngực hắn, tay trái níu nhẹ lấy bờ vai hắn, kéo lưng hắn dính sát vào ngực mình. Tư thế ôm từ đằng sau thế này có vẻ thân mật đến lạ.

Lưng hắn không bị thương, làn da mềm mại mà bóng láng, trong khi vùng ngực thì cơ man những lằn roi đáng sợ, tạo ra sự đối lập cực kỳ rõ nét, khiến ai nhìn cũng đớn đau vô hạn.

“Không sao đâu. . . .” Tư Minh hôn nhẹ lên lưng hắn, “Ngủ đi.”

Diệp Kính Huy thình lình buông câu rét lạnh: “Anh đang dỗ dành trẻ con chắc?”“Ha.” Tư Minh bật cười, “Anh nghĩ đêm nay em muốn giả chết mà, sao bỗng nhiên làm xác chết vùng dậy chịu mở miệng rồi?”

“Anh đã nói gì với bố tôi?”

“Hiển nhiên là thuyết phục ông ấy đồng ý cho chúng ta ở bên cạnh nhau.”

“Anh nghĩ rằng tôi và anh là người yêu thật à?”

“Em bằng lòng rồi.”

“Giả vờ thôi.”

Tư Minh cười, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ ôm hắn chặt hơn một chút.

Đến lúc này mới phát hiện ra chỉ mới ngắn ngủi vài ngày mà hắn đã gầy đi rất nhiều, ôm vào lòng có thể chạm đến cả xương sườn.

Tư Minh dán môi lên tấm lưng hắn, khẽ khàng gọi: “Diệp Kính Huy.”

“Chuyện gì?”

“Anh yêu em.”

Lưng hắn trong tích tắc cứng đờ, bất quá hắn lập tức cười khẩy: “Nhập vai nhanh quá, cần tôi phối hợp nói một câu luôn không?”

Phớt lờ lời châm chọc của hắn, Tư Minh khẽ khàng lặp lại: “Anh yêu em.”

Diệp Kính Huy lặng thinh.

Tư Minh cười, hôn nhẹ lên lưng hắn, hạ giọng nói: “Ngủ đi, em mệt rồi.”