Sư Tôn Là Nghề Nghiệp Có Độ Nguy Hiểm Cao

Sư Tôn Là Nghề Nghiệp Có Độ Nguy Hiểm Cao - Chương 5




Đối với quyết định giữ Quý Quy Hàn lại, kỳ thật Vũ Quy Thanh có phê bình kín đáo, nhưng đây là quyết định của Lạc Duẫn Trần, hắn cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng vài câu, sau đó mang theo sư đệ lui đi ra ngoài.

Quý Quy Hàn đối với hành động này của Lạc Duẫn Trần cũng rất có hứng thú, chờ khi cửa đóng lại mới cất bước tiến đến trước mặt Lạc Duẫn Trần, đáy mắt mang ý cười bao lấy hắn, “Sư tôn lưu ta lại làm cái gì?”

Lạc Duẫn Trần vừa nghe liềnmuốn cào hắn, đương nhiên cũng thật sự làm như vậy, nhưng mà Quý Quy Hàn chỉ nghiêng người một cái, liền né tránh công kích, ngược lại nương thế này kéo Lạc Duẫn Trần một chút.

Lạc Duẫn Trần trực tiếp bị kéo lên, chân mềm nhũn không đứng được, trực tiếp liền ngã —— hoặc là nói ngã ở trong lòng ngực, không chờ hắn nói chuyện, đỉnh đầu đã truyền đến tiếng cười nhẹ: “Sư tôn bảo các sư huynh đệ đi hết, để dễ dàng nhào vào trong ngực ta?”

Lạc Duẫn Trần thề, nếu không phải hắn hiện tại không sức lực, hôm nay hắn liền làm cho Quý Quy Hàn từ đây rời xa tính phúc nhân sinh (làm cho mất khả năng XXX).

Nhưng hắn không làm được, chỉ có thể đẩy Quý Quy Hàn ra sau đó ngồi trở lại trên giường, vẻ mặt u oán mà nhìn hắn.

Nhìn đến mức Quý Quy Hàn dựng tóc gáy.

Kỳ thật Quý Quy Hàn đã sớm nghĩ tới kết cục của chính mình, đừng nói trục xuất sư môn, liền tính Lạc Duẫn Trần một kiếm giết hắn, hắn đều cảm thấy là chuyện đương nhiên, cho nên từ lúc bắt đầu hắn liền không có tính toán tìm Lạc Duẫn Trần xin tha lấy lòng.

Nhưng phản ứng của Lạc Duẫn Trần lại làm hắn nhìn không ra

Người ta nói chó sủa là chó không cắn, điểm này Quý Quy Hàn rõ ràng nhất.

Hắn là chó, nhưng sư tôn hắn …… Có phải như vậy không?

Hắn bên kia nghĩ đông nghĩ tây, Lạc Duẫn Trần cũng nghĩ bắc nghĩ nam.

Lạc Duẫn Trần suy nghĩ, rốt cuộc muốn xử lý quan hệ cùng Quý Quy Hàn như thế nào, bởi vậy nên quyết định dùng thái độ nào tới đối mặt hắn, dù sao phương pháp như cuồng ngược đãi của nguyên thân nhất định là không thể dùng. Còn phải suy xét đến vấn đề tin cậy, rốt cuộc hắn nếu là bỗng nhiên tính tình đại biến khẳng định sẽ bị v hoài nghi. Lại không thể đối hắn quá tốt, rốt cuộc người này cũng coi như đã làm chuyện không thể tha thứ, bỗng nhiên nhiệt tình bị hoài nghi vẫn là việc nhỏ, nếu là Quý Quy Hàn hiểu lầm hắn siêu cấp thích Quý Quy Hàn thì còn thảm hơn.

Tổng kết lên hắn muốn giống như trước cao lãnh, bên ngoài biểu hiện vẫn ghét Quý Quy Hàn, nhưng đồng thời phải đối hắn thể hiện ôn nhu đúng lúc gãi đúng chỗ ngứa, tựa như nước chảy tqua đá như vậy…… Làm người khó có thể lý giải.

Xem Lạc Duẫn Trần trầm tư suy nghĩ lung tung rối loạn, trên mặt Bạch Phượng Hoàn bị hắc tuyến lấp đầy, nó không rõ Lạc Duẫn Trần như thế nào liền cùng Quý Quy Hàn giằng co, đi ôm đùi hắn không thơm sao? Thật sự không được thì tránh xa một chút không được sao? ký chủ ở thế giới này sao lại khó mang như vậy!

Trong phòng ba người có ba tâm tư, bỗng im lặng đến ngượng.

Thật lâu sau, Lạc Duẫn Trần mới chậm rãi mở miệng: “Kia cái gì…… Chính là……” Lạc Duẫn Trần một bên tổ chức ngôn ngữ một bên tìm từ thích hợp nói, “Tối hôm qua, ngươi liền…… quên đi……”

Quý Quy Hàn: “……?”

“Tuy rằng ngươi liền……” Lạc Duẫn Trần vốn định khen khen hắn, nhưng hồi tưởng một chút chính mình thể nghiệm không tốt lắm, cuối cùng vẻ mặt rối rắm mảnh đất qua cái này đề tài, “Coi như mộng một hồi, về sau hảo hảo làm người, cùng sư huynh ngươi hảo hảo ở chung.”

Quý Quy Hàn: “???”

Xem vẻ mặt Quý Quy Hàn ngạc nhiên, Lạc Duẫn Trần cảm thấy chính mình nói đúng roodi còn có thể lại một lần lâm vào trầm tư, chẳng lẽ người này càng hy vọng bị mắng sao? Nhưng là hắn…… Sẽ không mắng chửi người a……

“Sư tôn đây là…… Ý gì?”

“Liền……ý trên mặt chữ?” Lạc Duẫn Trần nghĩ nghĩ, nói, “Rốt cuộc mọi người đều không có tổn thất gì …… cũng không phải không có, bất quá ta cảm thấy ta có thể tha thứ cho ngươi.”

“Sư tôn ý tứ là……” Quý Quy Hàn lại là bỗng nhiên cười rộ lên, duỗi tay đem tóc mai Lạc Duẫn Trần vén ra sau, lộ ra lỗ tai hắn ghé tới, “Bị ta làm bẩn cũng không coi ra gì?”

“Không ta không phải cái ý tứ kia.” Lạc Duẫn Trần nhanh phủ nhận, “ Ý ta là, chuyện đã đã xảy ra, lại trách cứ ngươi cũng không thay đổi được, ngươi…… Ngươi làm ra chuyện này đều là ta sai.”

Lạc Duẫn Trần đem chữ “Ta” nghiến mạnh, trong lòng tức tất nguyên thân đến chảy máu mắt cùng với ý nghĩ đem Quý Quy Hàn véo một đống oán giận, nhưng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, cũng suy nghĩ vài việc khác.

Quý Quy Hàn nghe vậy liếc mắt một cái nhìn Lạc Duẫn Trần thật sâu, nói: “Sư huynh…… Quả nhiên là sư tôn dạy ra.”

Lạc Duẫn Trần: “???” Ta đối với ngươi tốt như vậy ngươi liền nói ta như vậy?!

“Nếu ngươi cảm thấy bất mãn với kết quả này.” Nguyên bản Lạc Duẫn Trần đang tưởng tượng như vậy, bỗng nhiên lại đổi ý, “Ta hỏi ngươi, ngươi có nhận phạt?”

Quý Quy Hàn nhăn mày, càng không hiểu trong hồ lô Lạc Duẫn Trần giấu cái gì,bình thường Lạc Duẫn Trần phạt hắn khi nào hỏi qua hắn ý kiến, càng nghĩ càng kỳ quái, nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn mà gật đầu, khom lưng nói: “Đồ nhi nhận phạt.”

Lúc này Quý Quy Hàn, căn bản không nghĩ tới sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.

Lạc Duẫn Trần làm một người hiện đại, cho dù bỗng nhiên đi vào thế giới này, hắn cũng sẽ không lập tức liền thay đổi một ít quan niệm của chính mình.

Tỷ như quan niệm trinh tiết cổ đại, hắn bốn bỏ lên năm chẳng khác nào không có. Tuy rằng hắn cũng là tương đối muốn cùng vừa ý người ngủ, nhưng tình huống hiện tại tựa như lời hắn nói như vậy, phát sinh chuyện gì đều đã xảy ra, hắn khẳng định cũng không có khả năng cùng người trong TV giống nhau đòi chết đòi sống, thậm chí còn có thể quay đầu coi như việc này không phát sinh quá, rốt cuộc hắn muốn, là khoái hoạt vui sướng mỗi ngày.

Chỉ cần đương sự đừng dùng luận điệu cũ rích áp đặt lên hắn.

Nhưng Quý Quy Hàn đã có một chút như vậy…… Hoặc là tên này có chút khuynh hướng chịu ngược, hắn cũng không ngại thỏa mãn một chút ham mê của Quý Quy Hàn.

Cho nên khi Lạc Duẫn Trần kêu Quý Quy Hàn lấy tới giấy bút, hắn vẫn là mộng bức.

Khi Lạc Duẫn Trần kêu Quý Quy Hàn lấy giấy bút ra để viết,Quý Quy Hàn cho rằng chính mình phải viết chính là thư sám hối, hoặc là thư “Tự nguyện” rời khỏi sư môn.

Khi hắn giơ bốn chữ to “Ta là ngốc bức” đứng ở cửa chịu phạt,Quý Quy Hàn thề, đây là lần duy nhất từ trước đến nay hắn chịu phạt mà không đau không ngứa, nhưng lại là trừng phạt khiến hắn cảm thấy mất mặt nhất.