Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??

Chương 98: Nổi loạn




Lăng Xuyên không chống đỡ được nữa liền bất tỉnh. Cơ Hàn hoảng loạn đến mắt đỏ ngầu, có gọi thế nào y cũng không tỉnh.

Hắn luống cuống lau máu trên miệng y, lúc này hắn mới để ý. Mặt Lăng Xuyên trắng bệch như mất máu, môi thâm tím mím lại như bị lạnh, cả cơ thể run rẩy khó nhận biết…

Bị lạnh… đúng rồi. Sư tôn sợ nhất là bị lạnh.

Căn phòng hiện tại đã như một động băng trắng xóa được điêu khắc tinh sảo. Hắn phất tay, căn phòng liền trở về như cũ.

Ôm chặt người vào lồng ngực mình, lồng ngực hân cũng phập phồng khó kiềm chế. Hắn thật sự sợ, nếu một chưởng đó mà đánh vào thì… không chỉ đứa bé, mà ngay cả y cũng sẽ bị thương.

Không ngờ Lăng Xuyên lại tức giận đến mức ngay cả bản thân mình cũng mặc kệ. Thà cá chết lưới rách chứ không chịu chấp nhận sự thật.

Trái tim Cơ Hàn treo cao lên cành cây, đập kịch liệt vẫn không thể ngừng được.

Hắn thực sự sợ rồi, đây là kết quả do hắn tự tạo ra. Là hắn tự chủ chương tất cả, là hắn ép buộc y. Ép y chấp nhận tình cảm của hắn, ép y lấy hắn, còn ép y mang thai con của hắn như một nữ nhân không hơn không kém.

Hắn cũng đã dự tính trước tình huống rồi, nhưng ngay tại lúc đối mặt mới thấy gian nan như thế nào. Lăng Xuyên y thà gϊếŧ chết cốt nhục của mình cũng không muốn hắn.

Châc y hận hắn lắm… nhỉ ?

Hắn chỉ muốn có trái kết từ hai người để có thể giữ đối phương ở lại bên cạnh. Nhưng y lại tàn nhẫn vô tình đến mức này. Chung quy, chính hắn cũng không thể hiểu hết được y.

Cơ Hàn ôm Lăng Xuyên một lúc sau đó đặt y trở lại giường, lại cho truyền thái y.

Phùng lão thái y vừa về được tới thái y viện, còn chưa thở được hơi nào đã bị gọi quay lại. Lão đành mặt mày ủ rũ đi tiếp.

- Cơ thể hoàng hậu cũng không có gì đáng ngại, thai nhi cũng không sao. Chỉ là nộ hỏa công tâm mới dẫn đến thổ huyết, tâm tình nổi nóng khó khống chế. Cần điều dưỡng tỉ mỉ. Thần sẽ kê vài đơn thuốc an thai và điều dưỡng cơ thể cho hoàng hậu nương nương.

- Được, nhờ thái y !

Phùng lão thái y lui ra, đóng cửa lại. Có trời mới biết bây giờ lão sợ hãi đến mức nào. Bệ hạ của lão bây giờ thực sự rất đáng sợ, như chỉ cần một động tác không phù hợp liền bị gϊếŧ ngay tức khắc. Cả gương mặt lạnh tanh âm u, mắt đỏ ngầu như lệ quỷ Tu La. Thật sự đáng sợ.

Lăng Xuyên hôn mê năm ngày. Suốt năm ngày này Cơ Hàn đều túc trực bên cạnh Lăng Xuyên. Cho dù có thượng triều thì cũng không có gì quan trọng cần giải quyết. Hắn chăm sóc cho Lăng Xuyên, mớm thuốc, lau người, thay y phục,… nói chung một mình hắn làm hết.

Khoảng thời gian này cứ như hắn lại về với Vũ Nguyệt phong, chăm tiểu sư tôn suốt ngày bệnh tật, một phút cũng không rời.

Thời gian này tươi đẹp biết bao, nhưng sự thật lại quá tàn nhẫn.

Năm ngày sau rốt cuộc Lăng Xuyên cũng tỉnh.

Y mê man nhìn mành giường màu lam nhạt như không hiểu chuyện gì sảy ra. Sau đó nhớ lại chuyện trước khi mình hôn mê.

Lăng Xuyên ngồi bật dậy, giơ tay định xoa bụng nhưng bất giác vang lên một tiếng ‘’ leng keng ‘’ như kim loại.

Lăng Xuyên : ‘’…’’

Hai tay hai chân Lăng Xuyên bị xích lại bởi sợi xích màu đen làm tôn lên làn da trắng nhợt nhạt.

Sợi xích rất dài, nó có thể để y tự do đi lại trong phòng nhưng không thể đi ra ngoài.

Y cũng chẳng quan tâm sợi xích, vận linh lực vào tay định vỗ một chưởng vào bụng mình. Nhưng xích như có lực kéo, y không tài nào đụng vào bụng mình được, một chút linh lực cũng không có.

Lăng Xuyên nghĩ nghĩ, lại lăn mấy vòng trên giường. Nghe bảo thai nhi còn ít tháng rất dễ bị sẩy. Y lăn trên chục vòng mà thai nhi vẫn không có động tĩnh là sắp chết. Sau đó nhìn xuống dưới sàn, nghĩ nếu ngã từ trên giường xuống chắc là phá được. Vậy nên y lăn cái ‘’ rụp ‘’, tiếp đất mẹ bằng mặt trước.

Vẫn không có động tĩnh, y lại làm liên tiếp mấy lần cũng không hiệu quả.

Khi Cơ Hàn thượng triều trở về thì thấy cảnh này, trong lòng lộp bộp, chạy nhang sang ngăn không cho y làm hành động ấu trĩ đó nữa.

- Sư tôn, ngươi làm gì ?

Lăng Xuyên bị hắn ôm lên giường bất mãn lên tiếng.

- Gϊếŧ nghiệt chủng trong bụng !

- Ngươi…sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy ? Là con của chúng ta mà ! __ Cơ Hàn lại được ca kinh ngạc.

- Ta không muốn có con với ngươi. Khôn hồn thì gϊếŧ nó ngay cho ta ! Ta không cần ! __ Lăng Xuyên tức giận mắng.

Cơ Hàn không nói nên lời, cơn thịnh nộ tự nhiên bạo phát, gương mặt không còn vẻ lo lắng lúc nãy nữa mà thay vào đó là vẻ lãnh khốc, lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu phẫn hận quát.

- Ngươi dám bảo ta gϊếŧ nó, sao ngươi dám không cần nó ! Ngươi không cần nhưng ta cần ! Mà ngươi không cần cũng phải cần.

Tiếp câu nói là ma khí tỏa ra bốn phía, ma khí đang dần làm mờ tâm trí hắn, khiến hắn cứ như vậy mà hận người trước mắt. Hận không thể chà đạp, hận không thể ăn tươi nuốt sống y vào bụng. Hận không thể vĩnh viễn nhốt y lại bên cạnh hắn. Như có một giọng nói thao túng. Hắn không kiểm soát được hành động của mình.

‘’ Roẹt ‘’, tiếng vải bị xé rách, Cơ Hàn cầm miếng vải rách một mảnh nhìn xuống bả vai bị lộ ra kia. Đôi mắt càng thêm điên cuồng khát máu.

Chỉ vì vài câu nói của mà đã khiến tâm ma của hắn thao túng hắn đến không còn lí trí như vậy. Lăng Xuyên tự nhiên thấy sảng khoái. Cười nói.

- Ha ha ha… làm đi… làm mạnh vào… làm chết nghiệt chủng kia thì càng tốt…

Theo đó là một tiếng ‘’ đùng đoàng ‘’ ngoài trời, tiếng sấm sét kéo mưa tới. Gió nổi, trời sắp mưa.

Mưa…sấm…

Lăng Xuyên hoảng hốt. Sao lại mưa ngay lúc này, không… không…

Cơ Hàn bị câu nói của y càng làm điên tiết hơn, liên tiếp xé rách mấy hết mấy mảnh y phục vướng víu. Hắn mở miệng, nhằm xuống bả vai trắng ngần cắn một ngụm.

‘’ A… ‘’, hắn cắn rất đau, đau đến nỗi Lăng Xuyên có thể cảm nhận được máu đang tuôn ra từ vết cắn đó.

Cơ Hàn nếm được mùi máu ngọt lịm, như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà càng thêm hung hơn.

Ngoài trời đang sấm sét đùng đoàng, thi thoảng có tia sét soẹt qua. Cả người Lăng Xuyên cứng đờ. Y dãy dụa muốn thoát ra nhưng khí lực không đủ.

Mưa rồi… sắp mưa rồi… y phải trốn…phải trốn. Nhưng có thể trốn đi đâu đây…

Cảm giác chân bị năng lên, sau đó là cơn đau như bị xé làm đôi truyền tới.

‘’ A…không… thả ta ra…a… ‘’

Cơ Hàn không nghe thấy gì, hắn điên cuồng ra vào nơi ấm nóng kia. Miệng thở hồ hồ, mùi máu ngọt lịm kia làm hắn thật thích thú. Còn cả tiếng xích sắt ‘’ leng keng ‘’ theo từng động tác càng làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn.

Ngoài trời tiếng mưa bắt đầu ‘’ lộp bộp ‘’ sau đó là ‘’ rào rào ‘’ mưa to. Lăng Xuyên lúc này đã không còn cảm giác đau nữa. Tiếng mưa ngoài cửa như kéo hắn từ hiện thực vào cơn ác mộng chết người kia… y không nghe thấy y đang lẩm bẩm cái gì.

- Anh hai…anh hai…cứu… cứu…

Cơ Hàn nghe được, hắn tức giận bóp miệng y như muốn bóp nát khớp hàm của y.

- Ngươi gọi ai ? Sư tôn ngươi đang gọi ai ? Ai tới cứu ngươi, ai có thể đến cứu ngươi hả ? Hả ? Ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta !

Nói rồi hắn cắn xuống miệng y, mùi máu ngọt lịm lại chảy vào khoang miệng hắn. Đầu óc như bị thôi miên, hân chỉ muốn cắn người này, chỉ muốn ăn y, ăn sống y.

Hắn nghĩ thế nào làm như thế, cắn nát cái miệng đang gọi tên người khác. Sau đó xuống yết hầu y cắn tiếp… hắn cắn rất nhiều nơi, nhìn thấy nơi nào còn trống là cắn xuống, mỗi lần cắn làm một dấu răng sâu hoắm, chỉ hận không thể cắn luôn miếng thịt đó vào miệng nhai nuốt. Máu chảy ra đầm đìa, thấm xuống đệm chăn màu lam nhạt.

- A… a… đừng mà… anh hai ơi…cứu với…cứu với Aaaa !!!

‘’ Rốp ‘’ một tiếng, như tiếng của xương gãy. Hắn… bẻ gãy chân trái của y.

?:?:!!""!((!"!"!""!!(!(":"!!.’

Một thằng điên x một thằng tâm thần.

Các chế thấy cặp này thú vị không