Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??

Chương 92: Làm phản




Lăng Xuyên bị gạt ngón tay, ngơ ngác mà nhìn cục đen xì mặt hằm hằm trong tay. Sau đó hướng nơi Cơ Hàn ngồi hỏi

- Ngươi mắng ta ?

Cơ Hàn sau khi nghe xong thì giật bắn người, quay đi gãi gãi má, xua xua tay nói

- Không có… sư tôn… để tử không có mắng người !

- Nhưng nó mắng ta ! Nó là ngươi mà !

Lăng Xuyên nhíu nhíu mày, lại nhìn tiểu Cơ Hàn.

- Không có không có… sư tôn hiểu lầm rồi. Đệ tử đang phê duyệt tấu chương mà, không có thời gian…

Cơ Hàn lộn tùng phèo hết não lên chạy tới chỗ Lăng Xuyên, quỳ xuống rầu rĩ mà vùi đầu vào gối y.

- Ừ… ta biết !

Cơ Hàn : ‘’ … ‘’ Biết sao còn làm đệ tử sợ

Cơ Hàn ủy khuất cực kì, cực kì oan ức. Sư tôn không tin hắn, sư tôn muốn làm hắn sợ. Vậy nên hắn lại leo lên ôm chặt lấy eo y, cọ cọ như một hài tử làm chuyện xấu cầu tha thứ.

Lăng Xuyên ghét bỏ mà đẩy đầu hắn ra, nhưng đẩy kiểu gì cũng ra không được nên đành thôi. Không thèm để ý hắn nữa mà đi hỏi tiểu Cơ Hàn.

- Sao ngươi không cho ta đụng vào ngươi ?

Tiểu Cơ Hàn lúc này mới cười lạnh, trả lời.

- Ngươi là ai, cũng xứng đụng vào bổn tọa ư !

Lại một trận nữa yên lặng, Lăng Xuyên cùng Cơ Hàn đóng băng lời.

Lăng Xuyên khá tức mà búng trán tiểu Cơ Hàn.

- Ngươi hỏi ta là ai, sao ngươi không hỏi hắn !

- Hắn lại là ai nữa ? Bổn tọa không quen biết ai hết ! __ Tiểu Cơ Hàn ngồi khoanh chân, khoanh tay, mắt nhắm tít mặt quay đi chỗ khác. Nhìn kiểu gì cũng giống ông cụ non.

- Ha hả, nó không nhận ra ngươi kìa Cơ Hàn ! Không lẽ … Nguyên Anh nào cũng thế à ?

- Không phải, Nguyên Anh là thần hồn, nó phải phục tùng theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân mà. Nhưng sao cái này lại khác…

- Vậy lúc nãy chắc chắn là ngươi mắng ta !

- Không có mà sư tôn ơi, oan cho đệ tử quá ! __ Sau đó dùng cặp mắt tức giận, oan ức mà liếc Nguyên Anh nhà mình.

Cơ Hàn lại được đà lấn tới mà ôm cổ Lăng Xuyên làm hai người ngã luôn xuống nhuyễn tháp. Hắn ôm chặt đến nỗi y suýt nữa chết vì ngạt thở.

Lúc này Mao Trạch thấy vậy thì liền im lặng mà thối lui. Ông đau mắt quá rồi, không ngờ bệ hạ nhà mình lại có một bộ mặt khác như vậy. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không xong, không xong. Bộ mặt nhà đế vương phải vứt ở đâu.

- Đi xuống !

- Không, sư tôn người mắng ta !

- Ta mắng ngươi hồi nào ?

- Người vừa mắng ta !

Giọng hắn lí nha lí nhí làm Lăng Xuyên phải cúi thấp đầu mới nghe được hắn đang nói cái gì.

- … !

Ha hả, tên nhóc từ khi nào trở nên vô lí như vậy. Y cãi không lại, thôi kệ đi.

- Chắc chỉ mỗi Nguyên Anh của ngươi khác lạ thôi nhỉ ! __ Lăng Xuyên tự nhiên hỏi.

Sau đó không đợi Cơ Hàn trả lời đã triệu Nguyên Anh của mình ra lên một tay khác.

Cục Lăng Xuyên đang ngủ thì bị gọi ra cảm thấy bất mãn cực kì. Mặt mếo máo như muốn khóc đến nơi. Nhưng vẫn phải ngoan ngoãn ngồi trên tay chủ nhân.

- Đây mới là Nguyên Anh bình thường này !

Nhưng vừa dứt câu, tiểu Lăng Xuyên đã bổ nhào sang chỗ tiểu Cơ Hàn ôm lấy cổ nó. Cả hai đứa ngã lăn khỏi tay Lăng Xuyên.

Lăng Xuyên : ‘’ … ‘’

Cơ Hàn : ‘’…’’

Một chút mặt mũi cũng chả cho y, đúng là làm phản, làm phản hết rồi !

Cơ Hàn cố nhịn không để mình cười ra tiếng. Hắn phải giữ lại một chút mặt mũi cho sư tôn nhà mình… mặc dù y cũng chả còn tí mặt mũi nào.

Lăng Xuyên nhìn thứ dám làm phản mình đang ở trên người một thứ khác, tức không nói nên lời. Rõ ràng lúc song tu 2 đứa nó cũng ôm nhau như vậy, sao bây giờ thấy chúng nó ôm nhau ngoài đời lại cảm thấy không nói thành lời.

Mọi lần cũng là toàn thằng nhóc đen xì kia lấn tới, nhóc nhà y rất rất ngoan, nên không thoát được. Nhưng sao ra ngoài một phát là sấn tới, sấn đến ôm đến lăn lông lốc…

Cái này nên gọi là gì nhỉ ? A… ‘’ bỏ chủ theo zai ‘’… nhỉ !?

Đúng là làm phản hết rồi !!!

- Ca ca… ca ca… huynh đi chơi với ta đi ! __ Một giọng nói non troẹt cất lên

- Không ! Ta còn phải tu luyện ! __ Một giọng nói non nớt khác cũng trả lời mà cất lên.

- Ứ ừ… oaaa… ca ca chơi với Xuyên nhi… Xuyên nhi muốn chơi với ca ca… aaa…

Một lời không hợp liền khóc nháo lên làm ba vị cạn lời.

Hai người cứ tưởng tiểu Cơ Hàn sẽ đồng ý, nhưng hình như hai người đã quá ngay thơ. Cục đen xì hai người nhìn thấy không biết thế nào là dỗ dành trẻ con, không biết ‘’ thương hương tiếc ngọc ‘’

- Đã nói không là không ! Đừng nháo bổ tọa nữa !

Một lời này đã trọc trúng trái tim thủy tinh của tiểu Xuyên nhi. Nó lại càng khóc ác liệt hơn.

- Ca ca không thương ta nữa ! Ca ca không yêu Xuyên nhi nữa oaaaa…!!!

Tiểu Xuyên nhi vừa khóc vừa lăn đi lăn lại trên sàn nhuyễn tháp làm thành một vũng… nước mắt. Nhưng lúc này trong đầu Lăng Xuyên chỉ nghĩ được như thế này : ‘’ Nó nhiều nước mắt thế cơ à ? ‘’. Sau đó cảm thấy mát mát trên mặt, trên người. Nhìn xuống thì đã thấy tiểu Xuyên nhi bị vũng nước mắt làm cho ướt sũng.

Lăng Xuyên : ‘’ … ‘’

Cơ mà lúc này tiểu Cơ Hàn đã hành động, nó kéo đồng bạn đang ướt sũng ra đè xuống dưới thân… cắn một ngụm.

Cơ Hàn : ‘’ … ‘’

Hắn không có liêm sỉ như thế sao ?

Tiểu Cơ Hàn đè tiểu Xuyên nhi dưới thân, cắn một ngụm vào cái miệng đang khóc oa oa, nó yên lặng được một lúc sau đó lại chực khóc, tiểu Cơ Hàn lại cắm một ngụm, nhưng lần này lại cắn lên má… Cứ như vậy, cứ mỗi lần tiểu Xuyên nhi bị khi dễ là lại bị cắn một phát lên mặt… mặt nó hiện tại như bị muỗi đốt, chỗ nào cũng có dấu đỏ đỏ.

Lăng Xuyên lại càng tức giận hơn, không dám nhìn phiên bản nhỏ của mình bị ‘’ cẩu ‘’ cắn nữa, phất tay thu hồi luôn tiểu Xuyên nhi trở về. Cơ Hàn lúc này mới phản ứng lại mà cũng thu hồi Nguyên Anh của mình về.

Sau đó Lăng Xuyên không một lời mà bỏ đi. Bỏ mặc Cơ Hàn ở lại Dướng Tâm điện một mình.