Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??

Chương 87: Người bí ẩn




Thánh quốc là quốc gia duy nhất tồn tại trong giới tu chân này, cái này thì là điều mà ai cũng biết.

Là tồn tại độc lập, duy ngã độc tôn, không một lực lượng ngoài nào có thể xâm phạm.

Các đời vua không phải minh quân thì đều là có trí tuệ hơn người, nhất là bản tính thương dân như thương con.

Không cần biết có phải con ruột của vua hay không, chỉ cần ngươi có tài, có đức thì có thể tự ứng cử vào vị trí truyền ngôi. Tất nhiên chỉ ở trong hoàng gia mà thôi.

Vì không có chiến tranh bao giờ nên người dân an cư lạc nghiệp, giàu nứt vách, cho dù có người đi ăn xin thì ngươi cũng đừng có cho họ tiền, bởi vì, họ có lẽ còn giàu hơn cả ngươi.

Dân đã như vậy thì đừng nói đến tầng lớp thượng lưu, tùy tiện vứt tiền như vứt rác, cho dù có chức quan thì cũng chỉ nhàn rỗi đến béo mập không phải làm cái gì.

Các đời vua cũng vậy, mặc dù chịu áp lực từ mọi phía nhưng cũng nhàn đến nỗi chỉ có ngủ là ngủ, không thì chạy đông chạy tây, nản đến nỗi chỉ muốn vứt ngôi vua lang bạc ngoài kia, không phải vui hơn à.

Cơ Việt Bân cũng vậy, có đứa cháu tự ứng cử vào ngôi vị thì dại gì mà không cho. Chính mình cùng hoàng hậu chạy biến khỏi hoàng cung sau khi nhường ngôi xong không ai biết tung tích.

Hai vị hoàng tử thì càng không cần phải nói, đại hoàng tử Cơ Lâm thì được phong là Nhàn vương, nhị hoàng tử Cơ Hào thì được phong làm Tuệ vương.

Hai vị hoàng tử này không hề có bất cứ suy tâm vọng tưởng gì với ngôi báu, một người truy tìm võ học, không thích ngồi yên một chỗ. Một người cái gì cũng giỏi, nhưng quá tốt tính, lên ngôi thì sợ người ta bắt nạt nên cũng không thèm, thà ngày ngày nhàn nhã ở phủ uống trà đàm đạo thì không muốn làm gì cả. Tất cả cũng chỉ một chữ : Lười !

Cơ Hàn lên ngôi 1 năm trước, mặc dù có khá nhiều ý kiến phản cảm về hắn nhưng tất cả đều bị hắn trị tất tần tật không chừa một ai. Ai dám ý kiến, chém luôn.

Sự thật thì mọi người sợ Cơ Hàn là một hôn quân, thấy hắn vì những quan thần có ý kiến về mình liền mang đi chém hết, mặc kệ là trung thần hay phản thần. Có một chút ý nghĩ trái chiều là đầu lìa cổ.

Tính tình cũng chẳng giống ai, thay đổi thất thường, tùy tâm sở dục. Người dân khi nghe thấy có một vị vua " chả giống ai " như vậy thì vô cùng sợ hãi, cứ nghĩ cuộc sống giàu có, sung túc, an nhàn này sẽ chả được bao lâu nữa.

Ấy thế mà chỉ trong một tháng tất cả sóng yên biển lặng, không một ý kiến ý cò trái triều nào dám bàn tán, phản hắn nữa. Tính cách hắn là như vậy, nhưng cũng không hề là như vậy. Cuộc sống người dân vẫn bình thường, thậm chí còn có xu hướng tốt lên. Quan lại cũng không ai dám phản đối việc hắn làm vua nữa, cứ nói năng ngông cuồng xem, cái mà đợi họ chính là bàn trà dưới cửu tuyền.

Cơ Hàn đã tới tuổi lập gia thất, sau khi không có ý kiến gì về ngôi vị của hắn nữa thì lại quan tâm chuyện nhà đế vương, đề nghị hắn lập hậu.

Ngày ngày tấu sớ bắt hắn lập hậu đầy ắp cả mặt bàn làm hắn đau hết cả đầu. Họ tuyển cử chính con gái của họ, cho người vẽ tranh rồi đưa đến trước mặt hắn.

Mà tất cả cũng không nhận được một cái liếc mắt của hắn. Cho đu có nhìn thì hắn cũng phán một câu làm tan nát cõi lòng : " Xấu quá ! "

Phải nói, những người được đưa đến tầm mắt hoàng thượng thì không phải tầm thường gì, đều là những mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn... mà người ta thèm dỏ dãi. Còn hắn thì, một cái liếc mắt cũng chả cho, còn bảo xấu... này thì không biết phải người gì mới lọt được mắt của hắn...

Suốt một năm như vây, cuối cùng hoàng thượng cũng tuyên bố muốn lập hậu. Các quan viên vui không biết trời đất, cũng cùng lúc nội chiến bắt đầu sảy đến.

Ai cũng muốn con gái mình có thể ngồi ngang hàng cùng hoàng thượng, cho nên đấu đá lẫn nhau thì không thể tránh khỏi.

Nói là lập hậu nhưng không nghe hoàng thượng nói là chọn ai, cũng không thấy bảo chuẩn bị cái gì.

Cho đến một ngày hoàng thượng mang theo một đội quân mã xuất cung, còn mang theo rất nhiều thùng gỗ. Này thì không ai là không đoán được, chỉ có thể đi đưa sính lễ. Nhưng đi đâu thì không biết.

Và hoàng thượng vừa về, trên ngực ôm một người, tuyên bố 3 ngày sau đại hôn.

Không chỉ hoàng cung bùng nổ, quan lại bùng nổ, người dân bùng nổ, cả cái Thánh quốc đều bùng nổ...

Ngay cả lai lịch của hoàng hậu tương lai không ai biết, mà hoàng thượng cũng không rảnh mà nói. Chỉ có thể đợi đội nhân mã kia trở về mà hỏi thôi.

Người hầu trong cung sốt sình sịch chuẩn bị cho đại hôn cùng đại điển sắc phong. Mà trong khi đó nhân vật chính còn rất nhàn nhã mà " trêu đùa " nhau.

Trong Phượng Nghi cung,

Cơ Hàn bế người về khiến cung nô ở đây đều vô cùng ngạc nhiên.

Không ai nhìn thấy mặt mũi người được bế, chỉ thấy như là một hài tử, y phục trắng toát, tóc hai màu ( trắng - đen ) khá đặc biệt.

Sau khi hắn vào phòng rồi đóng cửa lại các cung nô đều đưa mắt nhìn nhau, nhấp nháy mắt như thầm hiểu : Thì ra hoàng thượng có sở thích này !?

Trong phòng, Cơ Hàn bế người đi đến giường đặt Lăng Xuyên đang hôn mê xuống. Nhíu mày nhìn chằm chằm mấy lọn tóc bị biến dạng của y.

Hắn đưa linh lực vào kiểm tra toàn thân y, mày càng ngày càng nhíu chặt hơn, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo.

Tất cả đều rất bình thường, nhưng sinh cơ thì đang giảm sút. Chỉ còn một năm nữa...

Một năm nữa...

Kiếp nạn của y rốt cuộc là cái gì ? Liệu hắn có thay đổi được không ?

Tự hỏi nhưng không tự trả lời được, thở dài một hơi, gương mặt như ma tự nhiên hiện lên một tia ảo não. Hắn truyền một tia linh lực vào cơ thể Lăng Xuyên để y trở nên hình dáng trưởng thành. Sau đó áp chế hết tu vi của y lại, để cho y cái kim đan sơ kì.

Hoàn hảo !

Tự đắc mãi quen, hắn rất tự nhiên thoát y phục của chính mình. Leo lên giường nằm cạnh y, tay không chịu để yên mà phải ôm y vào lòng mới chịu được.

Lòng vui đến nỗi miệng không che dấu nổi nét cười, rất tự nhiên mà gặm gặm mặt y toàn nước dãi, xoa nắn khắp nơi, vui vui vẻ vẻ như đứa trẻ được quà. Mặc dù hắn làm gì thì người trong lòng cũng không có tỉnh, vẫn an tường ngủ hay bị ngất gì đó chả biết.

Xoa nắn một hồi hắn lại ảo não tiếp.

Quá gầy rồi, nhất định phải vỗ béo lên cho có thịt ôm mới thích.

Người cuối cùng cũng về tay, hắn không làm phiền y nữa, gác cằm lên đầu y cứ như vậy mà nhắm mắt, mặt vẫn giữ nguyên nét cười.

Không thể động, còn 3 ngày nữa thôi. Nhịn được mấy năm lận mà không thể nhìn được 3 ngày ư, quá là mất mặt rồi.