Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??

Chương 85: Hồi ức





Ca ca, đệ tới thăm huynh đây !

Không còn gì nghi ngờ, người nằm trong quan tài băng không ai khác chính là Lăng Thinh Nam - trưởng môn tiền nhiệm của Lục Sơn, cũng chính là trưởng môn đầu tiên.

Lăng Thịnh Nam đã chết 300 năm nhưng nhìn qua cũng chỉ giống như đang ngủ, chỉ là tim không có nhịp đập, mũi không thở mà thôi.

Gương mặt chỉ có thể dùng hai từ : tuyệt phẩm !

Chính là tuyệt phẩm, gương mặt y nhìn đi nhìn lại cũng chỉ như mới hai mấy tuổi, dưới mí mắt có một nốt ruồi lệ chi nhìn thập phần quyến rũ.

Mặc dù là cha của Lăng Xuyên nhưng hai người cũng chỉ giống nhau đến 6-7 phần mà thôi.

- Hazz, Xuyên nhi lớn lên thật không giống huynh chút nào, mà là giống vị kia ! Thật là trêu ngươi mà.

Lăng Hải Minh bất mãn mà nhìn chăm chú vào gương mặt như đang ngủ say kia. Sau đó lại ấp úng.

- Huynh thì tốt rồi, ở đây yên ổn mà say giấc mộng ngàn thu. Huynh không biết đâu, đại nạn của Lục Sơn đang đến gần, Xuyên nhi cũng tỉnh.

- Huynh từng nói, tất thảy cứ theo định mệnh. Mặc kệ huynh muốn đem Xuyên nhi thành cái gì, đệ nhất định sẽ làm cho Xuyên nhi có cuộc sống an ổn nhất. Nhưng vậy mà lại ngay lúc vị kia thoát ra, đệ chỉ sợ... Xuyên nhi bị vị kia nhìn thấy sẽ sinh ra nghi ngờ mà thôi. Vậy nên là... đệ đưa Xuyên nhi đi rồi. Mặc kệ là đưa đi đâu, chỉ cần không phải ở đây, chỉ cần không để vị kia nhìn thấy thì...thì...ầy...

Nói nói một tràng dài cuối cùng Lăng Hải Minh chỉ biết thở dài ai oán. Tiêu Án từ đằng sau đỡ lấy y. Hắn hỏi

- Là năm đó sảy ra chuyện gì ? Ta muốn biết, kể ta nghe được không ?

Lăng Hải Minh quay đầu nhìn chằm chằm hắn. Dù sao thì năm đó mọi chuyện ai cũng biết, nhưng cuộc đối thoại cuối cùng của y và Lăng Thịnh Nam thì không ai biết cả.

- Được !

300 năm trước, tại hàn đàm mật động.

Lăng Thịnh Nam đứng trước quan tài băng. Đây là quan tài do chính tay y đẽo cho mình.

Trên tay là một cái bọc vải nhỏ, trong bọc vải là một gương mặt của một hài tử sơ sinh trắng trẻo tròn trịa thập phần sinh đẹp. Hài tử đang ngủ, mũi thở đều đều, miệng mở ra làm lộ ra chiếc lưỡi hồng trông vô cùng đáng yêu khiến ai nhìn vào cũng thấy muốn nựng, muốn yêu thương.

Lăng Thịnh Nam nhìn quan tài băng, lại nhìn hài tử tỏ vẻ không nỡ. Nhưng việc y đã quyết thì không ai có thể lay chuyển được.

Đúng lúc này phía sau một tiếng nói vọng lên.

- Ca ca, huynh định làm gì ? Hài tử vẫn còn rất nhỏ... huynh... huynh... nỡ sao...

- Sao lại không nỡ, chỉ là để cho Xuyên nhi ngủ một thời gian thôi mà, sẽ tỉnh thôi ! __ Lăng Thịnh Nam đáp

- Nhưng... tại sao huynh muốn làm như vậy ? __ Lăng Hải Minh vẫn bồn chồn hỏi.

- Phong ấn của hắn ta chỉ có thể duy trì được 300 năm mà thôi, trước khi hắn phá hủy được phong ấn, Xuyên nhi sẽ tỉnh lại. Vạn nhất hắn muốn giết các ngươi, cứ đem Xuyên nhi ra, có lẽ nó cứu được các ngươi.

Lúc này Lăng Hải Minh lại vô cùng tức giận, y rống lên.

- Huynh sao có thể nhẫn tâm như vậy, Xuyên nhi dù sao cũng là con trai của huynh, huynh muốn đẩy thằng bé vào chỗ chết !

Thật sự là không thể chấp nhận được sự việc là đem chính máu mủ ruột thịt của mình ra làm bia đỡ đạn, huống chồ đứa bé không có tội tình gì.

- Thì sao, nó là con giữa ta và hắn, nếu không như vậy, các ngươi sẽ chết ! __ Lăng Thịnh Nam vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt hài tử. Ấy vậy mà lại mỉm cười nghịch nghịch má nó.

- Không sao hết, huynh không tin vào khả năng của đệ ư ! Cho dù không có Xuyên nhi, đệ nhất định cũng sẽ giữ gìn thật tốt Lục Sơn và bảo vệ mọi người. __ Lăng Hải Minh nói.

- Ta biết, đệ cầm lấy cái này, trước 1 năm Xuyên nhi tỉnh dậy, thứ này sẽ vỡ. Vào lúc đó đệ mới được phép công bố là ta đã chết. Từ giờ cứ nói ta vì bị trọng thương mà bế quan, vì cố để lại con nối dõi mà qua đời... nhé !

Lăng Hải Minh : ''....'' Lí do thật không chính đáng chút nào.

Nói rồi Lăng Thịnh Nam đưa cho Lăng Hải Minh một viên dạ minh châu có kích cỡ không khác mấy viên bình thường.

- Là bao lâu ?

- 300 năm nữa nhé ! Ha ha ha... khụ khụ...

Đang cười vui thì tự nhiên Lăng Thịnh Nam nôn ra máu. Y lau khóe miệng của mình, chỉnh trang lại trang phục xem có bị nhăn nhúm hay bẩn chỗ nào không, mũ miện tóc tai cũng được chỉnh lại tất tần tật.

- Ca ca... __ Lăng Hải Minh lo lắng gọi, giọng y như đang nấc nghẹn, thậm chí nước mắt còn ầng ậc chỉ chực chờ chảy ra.

- Ngoan nào, từ giờ đệ là tân trưởng môn rồi. Lớn rồi biết không, đừng trẻ con nữa ! __ Y cười tươi mà búng lấy cái trán của Lăng Hải Minh.

Y cũng không nỡ đâu, nhưng thật sự là y bị trọng thương thật, cộng thêm sử dụng cấm thuật để chuyển hết tu vi sang cho Lăng Xuyên thì cũng chỉ còn lại hơi tàn. Có thể đứng mà bế được con trai mình đã là may mắn của y lắm rồi.

Không như những gì mọi người truyền miệng đồn đại về Lăng Xuyên, tu vi của y chính là do Lăng Thịnh Nam sử dụng cấm thuật truyền lại.

- Ca à, huynh thật sự sẽ bỏ đệ lại một mình sao ! Đệ... đệ... hức...

- Ách... đệ như vậy là muốn ta ra đi không thanh thản đúng không ?! Ta vẫn ở đây mà, chỉ là không bao giờ tỉnh lại được thôi mà chứ có phải đệ không bao giờ nhìn thấy ta nữa đâu... khục...

Lăng Thịnh Nam càng ho càng ra nhiều máu, y khụy xuống, tay cố gắng bấu víu vào quan tài. Thời gian của y hết rồi, thứ mà y tiếc nuối nhất là đời này không thể bảo vệ được người đó, không thể cho người đó và con trai một cuộc sống hạnh phúc.

Còn đứa đệ đệ này y không lo chút nào, những người xung quanh Lăng Hải Minh y cũng không lo chút nào vì... những người đó đều là những đồng bạn đã cùng nhau vào sinh ra tử với họ, cùng nhau chung tay lập nên môn phái này. Y hết sức tin tưởng họ.

- Ca ca... Xuyên nhi...

Lăng Hải Minh nhìn ca ca mình ôm theo hài tử nằm vào quan tài, y để hài tử lên trước ngực, hai tay ôm lấy.

- Sử dụng cấm thuật, Xuyên nhi cũng không thể như người bình thường. Mặc dù từ giờ trở đi tu vi của thằng bé cao nhưng cơ thể lại vô cùng yếu đuối, sẽ chỉ như một phàm nhân bình thường sẽ phải ăn uống, sẽ bị bệnh.... Tuổi thọ của thằng bé cũng... không sống qua nổi tuổi 21... Ta biết như vậy rất ủy khuất cho thằng bé nhưng... nhưng... ta...không còn cách nào khác.

- Thất Sát... Sát nhi... Sát nhi... ta xin lỗi !

Nói xong y cứ như vậy mà nhắm mắt. Để lại người bên cạnh chỉ biết bấu víu vào quan tài mà nức nở khóc lóc.

- Ca... ca ca... aaaa....

_________________

- Ca ca của ta, một đời cứu khổ cứu nạn, lập nên Lục Sơn, nối tiếc cả đời là vẫn không đủ thực lực bảo vệ người đó, cũng không thể nhìn Xuyên nhi lớn lên.

- Ta biết ! __ Tiêu Án từ đằng sau ôm lấy y.

Hai người không nói thêm gì nữa chỉ im lặng mà ôm nhau.

Lăng Thịnh Nam : '' ..... ''

Chết rồi cũng bị nhét một nồi cẩu lương là thế nào !

:??::?"?"!:???""?"?":?:?:???:"":

Mọi người thử đoán xem :