Có được không? Thúc phụ!
Lúc này, dường như Cơ Hàn chỉ muốn đập đầu vào cửa mà chết bất đắc kì tử. Vì sao?
Cài hình tượng băng lãnh mà cậu gặp mặt từ hôm qua đến nay đã hoàn toàn sụp đổ chỉ trong tích tắc. Sư tôn hắn ấy vậy mà lại chạy lao sang ôm lấy chân của vị trưởng môn kia mà làm nũng. Gương mặt thì cực kì đáng yêu, đôi mắt long lanh những đốm sao sáng, hắn hình như còn nhìn thấy cái tai và đuôi mèo đang phe phẩy hệt như 1 chú mèo đang kị cọ đòi vuốt ve.
Không phải sư tôn hắn lạnh lùng lắm sao, còn phẩy tay 1 cái là chết luôn cả người, ấy vậy mà trước vị chưởng môn này lại đúng như tiểu hài tử đang mắc lỗi vậy.
-Ta còn chưa sử con vì tội dám cố ý xuống núi chơi lại còn qua đêm không về. Có biết bọn ta lo lắng thế nào không. Ta tưởng rằng con bị bọn nào đó lừa rồi bán đi mất rồi. Ấy vậy mà về còn dẫn theo tên tiểu tử lớn tuổi hơn mình đòi nhận đồ đệ. Con đúng là... tức chết ta mà.
Lăng Xuyên vẫn giữ nguyên cái điệu làm nũng mà long lanh nhìn chưởng môn. Hết cách với đứa cháu này, không biết học đâu cái điệu bộ này nữa. Mà lòng chưởng môn lúc này cũng như là pháo hoa " bụp " 1 cái. Mặt hắn đỏ bừng vì sự đáng yêu của đứa cháu này, vẫn là không nhịn được nói
- Mà thôi, ta cũng không phản đối con tìm bạn chơi nữa. Nhưng muốn làm ta hoàn toàn chấp nhận thì có 1 điều kiện!
- Vâng, sư thúc cứ nói!
- 1 tháng nữa là đợt khảo hạch chọn đệ tử của phái ta. Nếu hắn đứng thứ nhất thì có thể tùy chọn sư phụ cho mình. Còn nếu hắn không đạt yêu cầu thì chỉ có thể ném hắn đến Hậu phong thôi.
Vừa dứt lời, chưởng môn định nói gì tiếp nhưng Lăng Xuyên đã chạy sang chỗ Cơ Hàn dắt hắn đi vừa đi vừa nói.
- Sư thúc yên tâm ! Người con chọn trúng sẽ không thua đâu !
Lăng Xuyên chỉ hận là không thể đào cho mình 1 cái hố để chui vào. Y vậy mà lại đi làm nũng với người ta, thế thì y phải làm sao đây. Hình tượng lạnh lùng, băng thanh ngọc khiết của y thế là đi veo chỉ với khuôn mặt ngây thơ và vài câu nói, y cũng không biết tạ sao mình lại có thể làm như vậy. Nhưng 1 điều y chắc chắn rằng, cái cơ thể 5 tuổi này vẫn chỉ là 5 tuổi mà thôi, nên y có thể đạo nhái được theo thân thể của nguyên chủ. Y thề, từ nay về sau, cho dù sảy ra chuyện gì cũng không bao giờ dùng lại chiêu này 1 lần nào nữa.
Y cứ thế là kéo Cơ Hàn đi trong sự ngỡ ngàng của hắn, hắn thật không biết vì sao y lại quả quyết rằng hắn sẽ thắng. Hay y nhìn ra được huyền cơ gì trên người hắn. Nhưng suy nghĩ chợt nảy lên liền đã bị dập tắt, tự nhiên y dừng lại lằm hắn cũng phải dừng theo. Ánh mắt của y lúc này chứa đầy sát khí và sự băng lãnh khôn cùng như muốn giết người. Sao lại thế, chẳng phải vừa này còn là đứa trẻ 5 tuổi biết làm nũng sao, sao bây giờ tai sao ánh mắt của y nhìn hắn lại có cái bá khí hung thần ác sát như vậy. Chẳng lẽ hắn đã làm gì hay nói gì sai sao, nhưng từ lúc gặp chưởng môn đến giờ hắn không hề làm hành động gì hay nói gì không đúng cả.
- Con người ta lúc nãy mà ngươi nhìn thấy, tốt nhất là sau này đừng mong thấy lại nữa. Nếu không, ngươi chết không tử tế.
Hắn bị cái khí chất băng lãnh của y dọa sợ thật rồi. Sư tôn hắn chẳng lẽ là người tâm thần phân liệt sao. Lúc thì ngây thơ như đứa trẻ, lúc lại lạnh lùng như băng phách ngàn năm. Sau này chắc hắn phải cẩn thận từng li từng tí với vị tiểu sư tôn này của hắn rồi. Hắn cười khổ rồi cứ thế đi theo sau y chẳng nói năng gì.
Về đến Vũ Nguyệt phong, hắn hơi ngạc nhiên nơi này như chốn bồng lai tiên cảnh mà sao 1 mống người cũng không có, chỉ nghe chim kêu cùng mấy con sóc con khỉ đang đu cây. Hắn nghĩ thầm " nơi này chắc là không có mãnh hổ hay sư tử đấy chứ ".
Đang vừa nghĩ xong cậu này thì từ trong bụi cây " roạt, roạt " mấy cái thứ chui ra từ trong đó lại là 1 con bạch hổ t bằng 2 nam hán tử to con. Hắn bất ngờ giật bắn mình sợ hãi. Miệng hắn linh vậy sao, nói đến cái gì thì cái đó xuất hiện, hắn sợ nên muốn lui đi nhưng lại thấy Lăng Xuyên không chút sợ hãi mà tiến lại gần con bạch hổ kia. Y chỉ có 1 mẩu nên đối với con hổ kia khéo mà nhét kẽ răng cũng không vừa. Hắn đang định kéo y lại thì y chợt lên tiếng.
- Giới thiệu với ngươi, nó tên tiểu Bạch, là vua thú chẫn giữ vùng núi này, và còn là bạn của ta.
- Tiểu Bạch, đây là đồ đệ của ta, ngươi nên đối sử tốt với hắn nghe chưa. không được bắt nạt tiểu hài tử.
Con hổ " gừ " 1 tiếng thì vẫy vẫy đuôi cọ mặt vào đôi tay nhỏ xíu của y. Đoạn nó nằm xuống quay mông lại phía họ ý chỉ bảo họ lên nó đưa họ đi. Không kiêng kị gì, Lăng Cuyên cứ thế leo lên rất thành thục song chỉ đợi Cơ Hàn lên nữa là khởi hành thôi. Cơ Hàn hơi phân vân không biết là nên đi bộ hay là leo lên. Đàn suy tư thì.
- Ta đếm đến 3, ngươi mà còn không lên thì cứ đi bộ thêm 1000 bậc thang nữa nhá !
1 , 2 ,
' 3 ' còn chưa nói ra thì hắn đã leo phắt lên đằng sau y mà ngồi. Thế là đang chưa ổn định đuọc chỗ ngồi thì tiểu Bạch đã phi như lao về phía đỉnh núi. Là linh thú nên nó có thể xé gió mà chạy như bay. Hắn ở đằng sau không tự chủ được mà ôm lấy cái eo bé nhỏ của y. Y biết hắn đang sợ nên cũng không muốn đẩy hắn ra, mặc hắn ôm. Nếu là y của trước đây thì đố ai chạm vào được dù chỉ 1 cọng tóc nào của y. Nhưng y cũng không có bài xích vói hắn nên không tự được mốn thử cảm giác được ôm eo là như thế nào.
Lên đén nơi thì cuối cùng cũng được xuống. Thứ mà hắn nhìn thấy ở đây không phải là 1 cung điện xa hoa, lộng lẫy mà là 1 ngôi nhà khá đỗi bình thường và chắc chỉ hơn cái chuồng gà là được 2 gian phòng. Ngưng đó chỉ là bên ngoài mà thôi. Khi y dẫn hắn bước vào trong cái cửa có chút tồi tàn như sắp gãy thì đập vào mắt cậu là 1 khu vườn toàn hoa anh đào. Dưới đất là 1 tấm gấm trắng được phủ bằng những cánh hoa anh đào trắng rụng xuống rất đẹp. Mặc dù đã sắp vào đông, các loài hoa thường không nở vào mùa này, nó chỉ nở vào mùa xuân. Nhưng trong này lại không có chút gì là sự se lạnh của lập đông cả, mà là 1 vùng trời ấm áp không nóng cũng không lạnh, rất thoải mái. Hoq trong này thì dường như quanh năm ngày tháng đều nở thì phải.
Nơi đây còn đẹp hơn chón bồng lai ngoài kia nữa. Cứ như tiên cảnh trong truyền thuyết vậy. Có hoa anh đào 3 loại màu trắng, hồng, đỏ xen lẫn nhau nhưng nhiều nhất vẫn là màu trắng. Có hồ trồng đầy sen, hồ nuôi cá, cái vòng quay nước rất lớn đang quay kiến nước cứ "róc ra róc rách " rất vui tai. Mà trong này thì cứ như sở thú, hầu như là con gì vũng thấy có, chả thiếu con gì. nếu thiếu chắc chỉ mỗi gấu trúc thôi. Mà điều kì lầ chúng lại chung sống với nhau rất hòa bình, không tranh giành đồi ăng hay đi săn đồ ăn cả. Cây ăn quả thì cây gì cũng thấy có, mà lại còn sai rúc rỉu nữa chứ. Cả 1 chốn tiên cảnh như vậy mà lại không 1 ai biết đến đúng là phí của trời mà.
- Đến nơi rồi !!
Sau câu nói này của y thì hắn thấy 1 cănh nhà gỗ rất đẹp, có hành lang dài quanh co, rất là nhiều phòng ốc, xung quanh nhà còn trồng rất nhiều hoa, cứ như chưa từng lơ là chăm sóc. Cơ Hàn nghĩ thầm, tại sao 1 trạch viện lơn như vậy mà hắn lại không thấy 1 ai. không phải nói các phong đều có rất nhiều đệ tử sao. Sao nơi này lại yên tĩnh và thanh tịnh như vậy.
- Đừng ngó nữa ! Nơi này chỉ có 2 người sống mà thôi, thêm ngươi nữa là 3.
- Trước kia ở đây cốn dĩ có khá nhiều đệ tử và họ khá ồn ào. Nhưng từ khi cha mẹ ta mất, họ nghĩ ta chẳng thể truyền đạt cho được gì vì ta mới 5 tuổi. Họ không còn nơi dựa dẫm nữa nên là bỏ đi đến chỗ các phong chủ khác rồi.
- Vậy nên nơi này trở nên rất hiu quạnh. cho dù đẹp đến đâu thì cũng không ai dám ở đây. Ta và Thanh Nhi tỷ tỷ luôn sống ở đay với nhau, muốn trò chuyện thì cũng chỉ có tỷ ấy nói chuyện với ta.
- Ta từng hỏi tỷ ấy : Tại sao bọn họ đi hết rồi mà tỷ còn chưa đi thế ?? Tỷ ấy bảo là ta giờ chỉ còn 1 mình, không ai chăm sóc, mẹ ta chính là ân nhân cứu mạng của tỷ ấy nên tỷ ấy muốn báo đáp bà ấy chút gì đó. Nên tỷ ấy quyết định ở lại đây chăm sóc ta.
Sau khi nói xong mấy câu dài lê thê thì y chợt nhận ra. y từ trước đến nay luôn nói không quá 3 câu nhưng sao giờ y lại nói nhiều thế. Hừ!!! Chắc chắn là tại tên nhóc này. Từ lúc hắn xuất hiện thì y nói chuyện rất nhiều, không hiều là vì sao. Đang lạc trôi tận đâu đâu thì y và hắn nghe đuọc tiếng nói của 1 nữ tử.
- Đệ đi đâu mà hôm nay mới về hả?