Các vị, làng chúng ta thô sơ, không thể chuẩn bị được phòng nào tử tế mong các vị đừng chê. __ Chàng trai nọ dẫn 4 người đến một ngôi nhà, trong ngôi nhà có 2 căn phòng, trong 2 căn phòng mỗi cái có 1 cái giường, và trong mỗi cái giường thì chỉ chứa được một người...Ô...thế này thì làm sao để họ ngủ đây ?? Mặc dù nghĩ vậy nhưng 4 người không dám nói ra. Người ta đã có lòng chừa cho họ cả 1 căn nhà rồi thì còn đòi hỏi gì đây, đòi hỏi gì chứ.
Nhìn bề ngoài thì nhà và phòng thì nhỏ nhưng lại rất ngăn nắp sạch sẽ, cho thấy người ở đây vẫn có vài phần tôn trọng họ.
- Các vị nếu cần gì thì cứ tùy tiện gọi một người ở đây là được ! __ Chàng trai nọ lại nói tiếp sau đó định rời đi thì bị gọi lại.
- Cho hỏi... chúng ta nên xưng hô thế nào ? __ Lần này là Khúc Điềm lên tiếng hỏi.
Không biết vì sao sau khi Khúc Điềm trở thành đệ tử của Lăng Xuyên thì cứ như thay đổi chóng mặt, ngoài những lúc cãi nhau với Lôi Phong ra thì lại rất ít nói. Khó hiểu.
- Ta tên Hồng Thái ! Mọi người gọi ta là Thái Thái !
- Ồ... tên thật " đẹp " ! __ Tần Thiên cố che dấu ý cười.
Sau khi Hồng Thái đi, 4 người đi vào nhà đóng cửa, lập 1 cái kết giới cách âm. Sau đó...
- Ha ha ha... cười chết ta rồi... trời ơi đúng là một cái làng kì quái mà. Ai cũng lùm xùm như gấu Bắc cực với gấu đen... ha ha ha...còn cái tên...cái tên sao mà nghe tan nát cõi lòng thế. Thái Thái ? là đang ám chỉ bà già mà... ha ha ha... khụ...khụ...bụng ta đau quá...
Tần Thiên cười ôm bụng ngã lăn ra đất rồi vừa nói liên thiên vừa cười chảy cả nước mắt. Đến nỗi đau hết cả bụng khiến Lang Đản lo lắng chết rồi.
- Này...này ngươi không sao chứ ? Nên cẩn thận chứ !
- Tránh ra, ai cần ngươi lo hả ! Ấy sư tôn...người đi đâu thế ?
- Ngủ ! __ Lăng Xuyên kiệm lời đến nỗi nói một từ thôi mà đã thấy mệt. Trực tiếp ngã ra giường ngủ ngay lập tức.
Loading...
- Ấy sư tôn... đang là ban ngày mà ngủ gì ch...
Còn chưa nói được hết câu thì Tần Thiên đã bị chặn miệng lại rồi, Lang Đảm ở phía sau bịt miệng y lại làm y chỉ phát được những tiếng ưm ưm.
Lang Đản phát hiện, từ khi sự việc đó sảy ra, Lăng Xuyên ngày não cũng ngủ thậm chí còn ngủ nhiều hơn bình thường. Không biết rốt cuộc y bị làm sao nhưng cũng không ai dám hỏi. Vì sự tình đó, chỉ có Lang Đản, Tần Thiên cùng Thanh Nhi mới biết thôi. Mà có hỏi thì chưa chắc y đã trả lời nên thà không hỏi thì hơn, tránh động vào nỗi đau của người ta.
Thật sự thì Lăng Xuyên từ sau khi bị Cơ Hàn làm nhục, còn cả lúc y chính tay đâm xuyên tim hắn nữa thì trở về y hằng đêm không ngủ được. Y cứ nằm mơ thấy cái hang động đó, rồi khoảnh khắc mình bị làm nhục cứ hiện hữu trong giấc mơ của y. Còn cả đôi mắt cùng gương mặt thống khổ của hắn khi bị y đâm... tất cả... đều như một thước phim lặp đi lặp lại trong mơ làm y không dám ngủ vào buổi tối nữa. Mặc dù một người có tu vi cao thì cần gì ăn với ngủ, nhưng thói quen thì làm sao bỏ được. Không ăn với ngủ thì cuộc sống nào còn ý nghĩa nữa cơ chứ. Lăng Xuyên chọn ngủ ban ngày, vì ban ngày sáng lắm, có ánh nắng ấm áp nữa, có tiếng của mọi ngươid cùng tiếng động vật mà y nuôi. Những ngoại cảnh cùng âm thanh đó khiến y an giấc hơn hẳn.
3 người nhìn dáng người nhỏ nhắn đang an giấc ngủ kia không dám đánh thức. Để y mà điên lên cho một chưởng thì họ không một ai sống sót được cả nên vẫn là thôi đi.
Họ cũng cần nghỉ ngơi nhưng vấn đề là ai dám chung phòng với vị sư tôn kia. Đó là một vấn đề lớn đây.
Tần Thiên định nói " để ta cho " thì một cánh tay ôm ngang eo y sốc lên đi về hướng phòng còn lại. Vì ở giữa 2 phòng là một cái " phòng khách ", tạm gọi là thế đi vì ở phòng khách này có một bộ bàn ghế gỗ thô sơ, có một bộ trà cụ trên đó, nhìn là biết bàn uống nước.
Tần Thiên bị ôm đi, tay không ngừng với vơi về phía Khúc Điềm xin cứu mạng. Chỉ là miệng y không nói được vì đã bị Lang Đản cấm ngôn luôn rồi. Khúc Điềm thấy vậy nhưng cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, hắn đi vào căn phòng nơi Lăng Xuyên đang ngủ kia, tự nhiên lôi từ trong giới chỉ ra một cái ghế quý phi dài đủ thân hình hắn...
Thì ra cái tính công tử của hắn vẫn còn, cái ghế còn có cả mạ vàng nữa kia mà... đúng là xa xỉ khi dùng ở nơi như thế này.
Còn phòng bên kia, Lang Đản đã tạo một tầng kết giới cách âm cũng cách cả người để không ai làm phiền họ.
- Ngươi... Đản Đản... mau buông...
- Không... tại sao lại tránh mặt ta...là vì chuyện đó ư ?
- Mẹ kiếp, thằng chó ngươi mau buông ta ra ! Là chính ngươi ép ta, ta không giết chết ngươi là may lắm rồi đấy. Bây giờ còn qua sang trách ta.
- Vậy làm lại lần nữa đi !
Thật là quang minh chính đại khi nói ra một câu nói không có chút liêm sỉ đó.
- Khỉ gió, ông đây đếch cần ! Mau buông ra !
- Không...tiểu Thiên ngươi là của ta !
- Phì...ta khinh ! Ông đây từ khi nào là của ngươi ! Ngươi đừng có mà nhận bừa nhận bịp.
Câu nói này của Tần Thiên đã làm cho gương mặt của Lang Đản càng lúc càng xa xầm hơn. Trong khi Tần Thiên cứ tưởng mình chết chắc rồi thì Lang Đản lại buông tay ra, gương mặt có vài phần bi thương cùng ủy khuất nhìn y.
- Nhưng...nhưng ngươi là người của ta rồi mà ! Chúng ta đã làm chuyện vợ chồng rồi mà, đó là minh chứng... khịt... __ Lang Đản mắt đỏ hoe nhìn y rưng rưng mà nói. Giọng có chút nghẹt mũi, chất giọng trầm thấp nói lên lại có vài phần nhõng nhẽo. Sau đó hà hơi hít mũi, không ngờ là hắn khóc thật.
Tần Thiên : !!!
Ối mẹ ơi, sao...sao hắn lại khóc rồi thế kia. Nghe cứ như chính y mới là người ăn sạch hắn vậy. Aaaa... rốt cuộc là cái quần què gì đang xảy ra. Là ai đã làm đứa con băng lãnh ngàn năm yêu dấu của y phải rơi lệ thế này cơ chứ.
Và cho dù nhìn thấy Lang Đản đã vứt cả liêm sỉ khóc trước mặt y thì Tần Thiên cũng không chịu nhận là do y làm đâu.
- Ngươi...ngươi im ngay...ta đã làm gì ngươi đâu...ngươi mà còn không nín thì đừng hòng ngủ lại phòng.
Câu nói này của Tần Thiên làm hắn có chút ngạc nhiên, sau đó vui vẻ tươi cười mà hỏi lại.
- Thật sao ? Ta có thể ngủ ở đây à ? __ nụ cười nghìn năm khó thấy của hắn đã bất chợt làm cho người nào đó say nắng mất rồi. Y lắp bắp đáp lại.
- Thật...nhưng ngươi không được làm gì ta ! Nếu không...
- Ta nhất định sẽ không làm gì ngươi đâu, yên tâm !
Yên tâm cái cục shit, ngươi mà không lựa thời cơ ăn đậu hủ của ta mới là cái vấn đề !
Đến gần tối, có người tới gõ cửa gọi 4 người dậy. Khúc Điềm lật đật chạy ra mở cửa.
- Các vị, bữa tối đã chuẩn bị xong ! Mời các vị đến dùng bữa !
- Được, đa tạ đã tới nhắc nhở !
Người tới là một phụ nhân tóc rất dài, mà nữ nhân ở đây ai chả tóc dài, chỉ mỗi là không có râu thôi. Không hiểu sao người ở làng này lại kiệm lời như vậy, nói rất ít, thậm chí còn rất lịch sự không giống như người dân dã. Cứ như họ đã được đào tạo rất tỷ mỉ, cách xưng hô và cách mời cũng rất chi là quý sờ tộc. Đang mải suy nghĩ thì phía trong nhà phát ra tiếng hét của một người. Khúc Điềm quay lại...
Giật mình...3 hồn 7 vía bay đi mất...3 hồn 7 vía đi mất đâu...
Trong nhà là một cục bông trắng trắng lùn lùn đang đứng thừ lừ ngay bên cạnh họ. Dưới đất là Tần Thiên đang dùng gương mặt như vừa mới gặp được ma...mà đúng là như ma thật.
- Ai đây ? Vào đây từ bao giờ thế ?
- Không biết ? Liệu có nguy hiểm gì không ?
- Chịu ! Cứ hỏi cho ra nhẽ đã !
- Các ngươi bị đá đập đầu à ?! __ Lăng Xuyên không chịu nổi nữa liền lên tiếng trách mắng.
- A...là sư tôn...ơ...hở ???
3 người ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lăng " cục bông " Xuyên kia. Ai cũng há hốc mồm không nói được gì, cũng không thốt nên được lời nào. Sau đó mãi sau Tần Thiên mới lắp bắp.
- Sư sư sư sư tôn... sao người lại biến thành nông nỗi này ?
- Nhập gia tùy tục thôi, các ngươi thích không, ta làm cho mỗi người một cái ! __ Lăng Xuyên xoay vòng xoay vòng mà bộ lông kia không hề nhúc nhích gì, đảm bảo mùa đông không lo rét nhưng...đây là mùa hè oi bức mà...
- Không không không... không cần đâu sư tôn, chúng ta không cần !
- Các ngươi sao vậy ? Vi sư thấy thú vị mà ! Nhìn này, rất ấm áp !
Ôi mẹ ơi... người không nghe nóng sao ? Nhìn mà mồ hôi cũng chảy ròng ròng rồi. 3 người không hẹn mà cùng nhau chạy ra cửa rồi chạy nhanh đến chỗ có bữa tối.
Lăng Xuyên lúc lắc người khó hiểu đạo.
- Sao thế nhỉ ? Mình thấy cũng hay mà nhỉ !
-'-'.-.-.??..--!'!'!-??'!'?''?'??!!