----------Quá khứ----------
Giữa vực thẳm sâu ngun ngút đen ngòm không nhìn thấy đáy. Một thân ảnh màu trắng tự do rơi xuống mặc cho bóng tối, chướng khí đang xâu xé mình.
Mặc dù tối nhưng thân ảnh như đang phát sáng. Rơi xuống không nhanh không chậm, theo tốc độ bình thường mà rơi. Đúng là quái lạ.
Hân nhắm mắt, không quan tâm đến bất kì điều gì. Gương mặt nhăn lại vì đau. Trên ngực trái có một vết đâm, máu vẫn đang rỉ ra.
Nếu là người thường thì đã chết ngay tức khắc rồi chứ đâu có như hắn. Có vẻ hắn vẫn trâu bò và sống dai lắm nhỉ.
- Ngươi có hận y không ?
Đột nhiên trong đầu hắn phát ra một tiếng nói. Hắn mặc kệ nó đến từ đâu, cắn răng cố nói.
- Không !
- Thế ngươi có yêu y không ?
- Có !
- Vậy được, ngươi muốn sống không ?
- Muốn !
- Vậy ngươi muốn ta giúp không ?
- Giúp thế nào được ?
- Giúp được ! Chỉ cần ngươi hứa sau khi trở lại nhất định không được hận y ! Y không biết gì hết, nếu muốn có được y hay trái tim y thì ngươi nên từ từ chinh phục từng khía cạnh. Ngươi đã gần làm được rồi vậy mà lại đánh mất nó.
Loading...
- Ha... ngươi là ai mà quản chuyện nhiều vậy ?! Chỉ cần nghĩ đến y muốn đưa ta cho nữ nhân khác là ta đã phát điên lên rồi ! Ngươi nghĩ ta chịu được sao !
Cơ Hàn cười khổ, hắn có được thân thể y chứ không có được trái tim y. Hắn biết, nhưng đã muộn rồi. Muốn cứu vãn cũng không được. Nếu y đã không muốn nhìn thấy hắn thì cứ để hắn chết đi. Có sao đâu. Chết sớm đầu thai sớm.
Cơ Hàn cười cười, đang muốn buông bỏ thì tiếng nói đó lại vang lên.
- Ngươi không được chết, ngươi không thể chết được. Ngươi mà chết rồi thì còn ai cứu được y nữa.
- Ngươi nói cái gì ?
Cơ Hàn mở bừng mắt ra, đôi mắt lộ rỡ vẻ kinh ngạc.
- Kiếp nạn của y sắp đến rồi, không phải kiếp nạn bình thường mà là tử kiếp. Ngươi nhất định phải sống sót, chỉ có ngươi mới cứu được y mà thôi.
- Cái gì tử kiếp, bao lâu nữa ?
- 6 năm, ngươi nhất định phải trở nên mạnh hơn, mạnh đến nỗi không ai đánh bại được ngươi trong vòng 6 năm đó. Như vậy mới có thể bảo vệ y.
- Được, ngươi giúp ta kiểu gì ?
.......
______________
- Xuyên nhi, sao đệ lại về đây một mình ? Cơ Hàn đâu rồi ? Không phải đệ đi cứu đệ ấy sao ?
Lăng Xuyên thẫn thờ đi về, Thanh Nhi nhìn thấy y về có một mình, lại còn như người mất hồn thế kia nên chạy qua hỏi.
- .......!
Y không trả lời, nhìn liếc qua cô sau đó đi lướt qua bỏ mặc cô ngay người không biết gì.
Thanh Nhi giật mình, cái ánh mắt vô hồn không có tiêu cự đó là sao. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà khiến một người không âu lo sợ hãi như y lại có ánh mắt như vậy.
- Xuyên nhi, Xuyên nhi ! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Cơ Hàn hắn làm sao rồi ? Sao lại không đem hắn về ?
Thanh Nhi gấp gáp lo lắng mà chạy lại hỏi y. Cô cứ nghĩ chắc là 2 sư đồ nhà này lại cãi nhau hay đại loại gì đó. Nhưng câu trả lời ngắn gọn của y là là điều mà cô không ngờ tới được.
- Chết rồi !
- Hả ?? __ Cô cả kinh, giật mình không biết là mình có đang nghe nhầm hay không.
- Hắn chết rồi...là ta đâm chết hắn... là hắn đáng chết... hắn đáng chết... hắn mới là người đáng chết...
Lăng Xuyên vừa đi vừa lẩm bà lẩm bẩm một câu như vậy khiến cô cũng đã biết lí do phần nào.
- Thế rốt cuộc 2 người đã xảy ra chuyện gì ? Ta biết là thi thoảng 2 đứa sẽ cãi nhau hay chiến tranh lạnh nhưng không đến mức đó chứ. Rốt cuộc hắn đã làm gì đệ mà đệ lại có thể tàn nhẫn ra tay với chính đồ đệ của mình thế chứ ?
- .....!!
Lăng Xuyên không thèm nghe, y đạp gió mà lướt qua từng tán lá không muốn nghe cô nhắc đến hắn trước mặt y nữa.
Là hắn đáng chết... đúng... chính là hắn nên chết đi. Sao y lại có thể nuôi ra một nghiệt đồ như vậy. Rốt cuộc là cách giáo dục của y sai hay là hắn ngay từ đầu đã như vậy, không thay đổi được nữa.
Y lại tựa như nhìn thấy gương mặt của hắn lúc y một kiếm đâm xuyên tim hắn. Máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, hắn cười... Nhưng nụ cười đầy sự bi thương, đôi mắt đau khổ nhìn y cứ như người sai mới chính là y. Là y vu oan hắn, là y giết nhầm người vậy.
Y lắc đầu, y bịt tai mình để không nghe thấy tiếng nói yếu ớt cùng tiếng cười đầy đau khổ của hắn trước khi ngã xuống vực. Trước lúc hắn ngã xuống, y đã quay lưng bỏ đi, không nhìn hắn lấy một lần.
Hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng đơn độc đầy sự tàn nhẫn của y lúc đó, chứ không nhìn thấy gương mặt y lúc đó cũng đã thập phần vặn vẹo, đau khổ tựa như hiện rõ lên mặt.
Y thừa nhận, là lúc đó y đã khóc... y quay lưng đi là để hắn không nhìn thấy gương mặt y lúc đó có bao nhiêu tuyệt vọng.
Cho dù hắn đã làm nhục y, nhưng y cũng đâu thể nhẫn tâm đâm hắn chứ. Lại còn chính giữa tim. Y cũng không biết vì sao, nhưng máu nóng nổi lên, lúc đó y như sắp bị tẩu hỏa nhập ma đến nơi. Y đã không chần chừ giơ kiếm lên đâm qua. Chính lúc đó y cũng ngạc nhiên, tự hỏi ' tại sao mình lại làm vậy '. Nhưng ý chí không cho phép y biểu hiện nó ra mặt, dứt khoát rút kiếm ra, quay đầu, bỏ mặc hắn lại.
Tự tay đâm chết đồ đệ mình yêu quý nhất. Hỏi y có đau không ?
Đương nhiên là có !
Có tuyệt vọng không ?
Có !
Có hối hận không ?
Hối hận !
Nhưng không thể cứu vãn.
Nhưng chính hắn làm nhục y, mặc y phản kháng quyết liệt ra sao thì hắn vẫn chứ trên người y mà xỏ xiên, mà cắm rút, mà nói những lời dâm dục vào tai y, mà cướp đi sự thanh bạch suốt 2 đời của y... ăn y từ trên xuống dưới, từ trong trong ra ngoài chả còn gì.
Hỏi y có nhục không ?
Nhục !
Có tức giận không ?
Có !
Nhưng cũng chả làm được gì. Chỉ biết làm cá trên thớt mặc hắn mổ xẻ, xâu xé.
Thật nhục nhã.
_________________
Đại hội Thiên Minh xảy ra sự cố nghiêm trọng. Có ma tộc trà trộm vào đám đệ tử đến tham gia, sau đó phá vỡ kết giới thả ma thú cấp cao ra làm hại câc đệ tử khác. Thương vong gần 2 chục người, may mà các trưởng môn, trưởng lão đến sớm nếu không thì thương vong sẽ ngày càng ngiêm trọng.
Không chỉ như vậy, Thanh Nhi cũng tuyên bố với mọi người một trong những số người thương vong có cả Cơ Hàn. Cô không muốn nói sự thật cho mọi người biết, không muốn mọi người truy hỏi này nọ.
Cũng khá nhiều người tin là Cơ Hàn bị ma thú giết chết vì cho dù tu vi có là kim đan thì cũng không thể đánh bại được ma thú cấp 7 cấp 8. Song có người còn nghĩ, hắn là vì muốn đạt giải nhất nên mới cố đấu với ma thú để rồi kết quả ra nông nỗi đó.... Mọi người còn nghĩ ra rất chi là nhiều lí do, chỉ tiếc cho một thiên tài đã không thể trở lại. Mà tức giận nhất ở đây là Đào Thiên Hưng, mãi mới tìm được một mối hôn sự cân xứng mà cũng tan mất. Còn bị chỉ trích này nọ, thật mất mặt.
Họ cũng thương tiếc cho Lăng Xuyên, một phong chỉ còn nhỏ tuổi như vậy, mất đi đồ đệ mà mình yêu quý nhất thì chính là một đả kích rất lớn.
Đối với ' cái chết ' của Cơ Hàn, mặc dù không ai nghi ngờ nhưng Lăng Hải Minh lại thấy không đúng lắm. Y cũng hiểu khá rõ về tính cách và thực lực và hắn, làm sao có thể bị ma thú đập chết được cơ chứ, hơn nữa Lăng Xuyên cũng đã tới đó...
Nghĩ đến Lăng Xuyên, y như nghĩ đến điều gì mà hướng tới phía Vũ Nguyệt phong mà đi. Chuyện này, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Nhưng khi tìm đến, Lăng Xuyên lại không chịu gặp y. Ở lì trong động phủ gọi thế nào cũng không ra, Lăng Hải Minh cũng không thể phá cửu đá mà vào được. Thanh Nhi không trở về môn phái của mình mà vẫn ở lại đây chăm sóc cho Lăng Xuyên.
Lăng Hải Minh thở dài, biết là không gặp được y nên trở về.
:(:((!)!(!)!:)):::):(!(!(!)!(:"!)