"Cốc, Cốc ". Đang suy tư thì đột nhiên cửa phòng của 2 người họ vang lên tiếng gõ cửa.
- Khách quan, nước nóng và đồ ăn chúng tôi đã chuẩn bị rồi đây.
- Vào đi !
Biết là tiểu nhị nên Lăng Xuyên cũng không cần suy nghĩ gì mà bảo họ vào. Từng người đi vào, người thì sách thùng nước nóng đang bốc hơi nghi ngút, người thì sách thùng nước lạnh. Vì thời tiết bây giờ đã trở đông nên có chút xe lạnh. Đổ xong nước vào thùng hết rồi thì họ lại cáo từ rồi ra ngoài. Vì người của Cơ Hàn bẩn hơn nên Lăng Xuyên cho hắn đi tắm, rồi cậu không tắm cũng được. Dù sao thì cậu cũng không quen tắm ở bên ngoài. Cậu quen tắm nơi không có người rồi dù chỉ 1 người thôi cậu cũng không dám tắm dù tên Cơ Hàn kia có là trẻ con 10 tuổi đi chăng nữa ( ờ thì ngươi cũng chỉ mới 5 tuổi thôi chứ mấy, còn nhỏ tuổi hơn cả người ta còn nói ).
Sau khoảng 1 canh giờ thì cuối cùng Cơ Hàn cũng tắm xong. Bước ra từ sau bức màn chắn là 1 cậu bé có gương mặt khôi ngô, cùng ánh chững chạc ẩn hiện ý cười đi lại phía Lăng Xuyên. Vận trên mình bộ đồ trắng cùng mùa lam nhạt quanh viền áo càng khiến hắn có 1 chút khí chất gọi là vương giả.
Ừm, vì sao lại là vương giả nhỉ...? Đang trầm mê trong dòng suy nghĩ thì Cơ Hàn đã đi đến trước mặt của cậu mà lên tiếng.
- Sư tôn, ta mặc như vậy người thấy được không.
Hắn 2 mắt long lanh nhìn cậu chằm chằm muốn 1 lời bình phẩm. Môi cũng nở 1 nụ cười trong sáng hướng đến cậu mà cười. Lúc này cậu đang ngồi trên bàn ăn đợi hắn tắm xong rồi cùng dùng cơm. Ai mà ngờ tên này thế mà vận lên y phục mà cậu đưa cho lại đẹp đến vậy, cùng với con người có chút trưởng thành của hắn.
- Ừm, cũng không tệ.
- Ngươi sang dùng cơm cùng ta.
Nói xong thì hắn cũng lập tức sang ngồi vào bàn. Đây là lần đầu cả 2 người cùng dùng chung cơm với người khác. Vì Lăng Xuyên hắn là thái tử gia nên lúc nào ăn cơm cũng là ăn 1 mình rồi người hầu xung quanh đứng để hầu hạ. Mà thân phận của Cơ Hàn cũng không thấp nên chưa tường dùng chung cơm với ai ngoài phụ mẫu.
Nhìn bàn ăn kín đáo toàn đồ ngon thì Cơ Hàn có chút ớn lạnh. Không ngờ đồ ăn mà sư tôn mình gọi còn nhiều hơn số đồ ăn mà 10 người ăn. Đối với trước kia thì ngằn này đối với cậu không là gì, nhưng trong 1 tháng lưa lạc và chịu đói chịu khổ thì hắn đã biết thế nào là tiết kiệm.
- Sư tôn, người gọi nhiều như vậy ăn hết được sao?
- Ăn không hết thì mang về. Ta cũng không phải người phung phí gì.
" Ợ ". Vì lâu rồi không được ăn no nên hắn ăn rất nhiều, không nghẹn là may lắm rồi.
Giờ thì giải quyết vấn đề giường ngủ. Vì là phòng đơn nên giường cũng chỉ có 1 cái lại còn khá nhỏ chỉ đủ 1 người lớn. Thế là không nghĩ ngợi gì, Lăng Xuyên biến luôn về hình dạng ban đầu là đứa trẻ 5 tuổi mà leo luôn lên giường nằm. Vì thân hình ngắn có 1 mẩu và chiều cao quá mức thấp nên khi leo lên có chút khó khăn.
Lúc này, Cơ Hàn ắt chữ O mồm chữ A mà nhìn cái cục trắng trắng chật vật leo lên giường. Hắn không thể ngờ, sư tôn vừa lúc nãy cao đến nỗi hắn phải ngước mỏi cả cổ mới nhìn thấy được mà bây giờ hắn phải cúi xuống nhìn chú thỏ trắng này. Hắn cũng không biêtd được tu vi của người cao dến đâu mà lại có thể biến hình tùy ý như vậy. Vì hắn biết rằng, chỉ có từ nguyên anh kì trở lên mới có thể làm được điều này...
- Ngươi lên đây. Nằm cùng ta. Giường không đủ nên ta phải trở lại nguyên hình.
Vẫn đang lạc trôi trong suy nghĩ thì Lăng Xuyên cất tiếng nói trẻ con rất trong trẻo, không còn chút lạnh băng như trước nữa.
Mà đợi đã, cái gì mà " nguyên hình " cơ.
Cơ Hàn: Ha hả.........?
- Nguyên hình? Sư tôn, nguyên hình... sao?
Hắn không suy nghĩ nữa mà hỏi thẳng luôn.
- Ừ, đúng rồi! Đây chính là nguyên hình của ta!
Lăng Xuyên dừng 1 chút lại nói.
- Ta năm nay mới 5 tuổi thôi. nhỏ hơn ngươi 5 tuổi lận đó.
- Nhưng ngươi cũng đừng coi thường ta. Ta vẫn là sư tôn ngươi. Ta đang kì hóa thần đấy.
Bây giờ thì hắn thật sự là sợ thật rồi. Cái gì chứ, nhỏ hơn hắn tận 5 tuổi lận mà còn là hóa thần kì. Cái này thì cũng quá là quá là nghịch thiên rồi đi. Giờ đây hắn đang ở trong trạng thái 1 mũi tên bắn xuyên tim cùng với miệng đang rớm máu chảy ròng ròng.
- Ngươi còn đờ ra đó làm gì? còn không đi ngủ, mai còn về núi.
- Vâng. Vâng thưa sư tôn.
Cho dù là nhỏ tuổi thì đã thế nào, người vẫn là sư tôn của ta. Người đưa ta thoát khỏi vũng bùn tăm tối và bẩn thỉu mà ta tưởng chừng không bao giờ thoát ra được. Người chính là vị ân nhân vĩ đại nhất của ta, mãi là sư tôn ta.
Trong đêm, hắn không ngủ được tẹo nào. Hắn cứ nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đang nằm đối mình. Đây là lần đầu tiên hắn ngủ cùng người khác mà người này lại là sư tôn tiểu hài tử của hắn. Hắn cứ như vậy cho đến sáng hôm sau.
- Mắt ngươi bị gì thế ? Cứ như gấu trúc ấy. Đêm qua ngươi không ngủ được sao?
- Dạ , đệ tử không quen.
- À, ra vậy.
- Ngươi rửa mặt ăn sáng rồi cùng ta lên đường.
Từ lúc thức dậy, Lăng Xuyên đã biến lại hình dáng của 1 thiếu niên. Khi xong xuôi mọi việc thì 2 người họ mới đi xuống lầu tính tiền. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang hướng đến 2 thân ảnh trắng đi từ trên lầu xuống. Hầu như ai cũng nhìn chằm chằm vào người Lăng Xuyên mà hơi đỏ mặt.
Vì sao ư? chính vì bây giờ Lăng Xuyên không còn đội nõn che nữa nên dung mạo truyệt trần cũng vì thế mà phơi bày ra trước bàn dân thiên hạ. Cậu cũng chả để ý mấy ánh mắt soi mói kia mà sang chỗ trưởng quầy vứt 1 thỏi bạc rồi quay người đi luôn.
- Không cần thối lại.
Khi ra đến cửa quán, cậu phất cái tay áo 1 cái thì có 1 thanh kiếm xuất hiện. Cậu cứ thế nhảy lên rồi đưa tay ra ý là muốn kéo Cơ Hàn cùng lên.
Đây là lần đầu tiên Cơ Hàn được ngự kiếm phi hành nên có hơi sợ mà bám chặt lấy eo của Lăng Xuyên. Đây là lần đầu tiên có người chủ động ôm lấy cậu 1 cách thân mật như vậy trừ bà nội cậu ra. Làm cậu có chút căng thẳng nhưng cũng không đẩy hắn ra
Ngự kiếm được khoảng 30 phút thì Lăng Xuyên đáp xuống 1 ngon núi.
- Đến rồi!
Vì con phố mà cậu xuống chơi chỉ ở ngay dưới chân núi phái Lục Sơn nên về đến thì rất nhanh.
Sau khi đáp xuống, cậu " bóc " 1 cái. Biến về hình dạng 5 tuổi, cậu nắm lấy tay hắn rồi dắt hắn đi theo mình. Thế là 2 thầy trò cứ thế là đi về núi trong sự ngỡ ngàng của bao nhiêu ánh mắt.