Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??

Chương 43




Trong hộp, là 1 trường kiếm cao bằng eo của 1 người trưởng thành. Toàn thân kiếm màu đỏ như máu, giữa kiếm là 1 đoạn thẳng có nhiều hoa văn kì lạ đang uốn lượn từ chuôi kiếm đến ngọn kiếm. Chuôi kiếm cũng là 1 màu đỏ tuyền cùng hoa văn hình rồng đang bay lượn, được làm rất tinh sảo, không có chỗ chê.

Đó chỉ là thanh kiếm, không có vỏ, hay nói cách khác là chưa làm được vỏ.

Cơ Hàn mắt sáng long lanh nhìn thanh kiếm trước mắt, thanh kiếm như phát ra hào quang thu hút ánh mắt của hắn.

- Đẹp không ? Đặc biệt làm cho ngươi đấy ! Ta thấy màu đỏ rất hợp với ngươi đặc biệt là mắt của ngươi.

Lăng Xuyên đứng bên cạnh mặt không biểu cảm nói chuyện với hắn, y không cần biết hắn thích hay không nhưng y biết. Chỉ cần là đồ y cho thì hắn sẽ nhận không từ chối.

- Làm riêng cho ta sao ?

- Ừm !

- Oa, sư tôn sư tôn. Người tốt với ta quá đi mất ! __ Cơ Hàn quay sang ôm chầm lấy y, nâng y lên rồi bắt đầu quay quay trong sự vui sướng.

Hắn không cần biết thanh kiếm này có tốt hay không, hắn chỉ cần biết, nếu là y đặc biệt làm riêng cho hắn thì sẽ nhận hết, giống như mấy món bảo bối mà y đưa hắn lúc trước.

- Ngươi...ngươi buông ta xuống ! __ Lăng xuyên bị 1 trận nhấc bổng lên quay quay làm cho bất ngờ, lên tiếng nhắc nhở cái tên đang bị vui mừng lấn át tôn ti kia. Loading...

- A à ! Ta xin lỗi sư tôn !

- Ngươi cũng đừng mừng vội ! Thanh kiếm này chưa có linh trí, mới chỉ là 1 thanh kiếm bình thường.

- Trong vòng 5 năm, ngươi phải tạo được linh trí cho thanh kiếm này. Nhưng cho dù không có linh trí thì nó vẫn sẽ chém sắt như chém bùn mà thôi.

- Tại sao lại là 5 năm ? __ Cơ Hàn nghi hoặc hỏi.

- À, ta quên nói với ngươi ! 5 năm sau là thời điểm tổ chức Thiên Minh đại hội. Mỗi phái phải chọn ra 20 đệ tử suất sắc nhất để tham gia thi đấu.

- Không cần giật giải, đại hội này chủ yếu là để rèn luyện khả năng thực chiến và nâng cao bản thân. Ngươi chỉ cần chiến đấu trong phạm vi khả năng của mình là được rồi.

- Thiên Minh đại hội sao ? Ừm ! Ta sẽ không làm sư tôn thất vọng !

- Tốt ! Cẩm Hạ Y cũng sẽ tham gia, ngươi thông báo cho nó đi.

Với cách xưng hô của sư tôn mình với người lớn tuổi hơn như thế này thì hắn cũng lực bất tòng tâm rồi, dù sao đó cũng là thói quen, không bỏ được.

Sau khi đưa thanh kiếm cho Cơ Hàn, Lăng xuyên còn bảo nếu hắn thích cái gì thì cũng có thể lấy, không cần câu nệ. Nhưng hắn bảo chỉ cần thanh kiếm này là được rồi. Dù sao thì thanh kiếm này vẫn chưa thực sự hoàn thành, có kiếm thì phải có vỏ. Nên Lăng xuyên phải làm cho nó cái vỏ đã.

Cẩm Y đàn đi tìm Cơ Hàn khắp nơi mà không thấy, nàng bắt đầu lo lắng không lẽ hắn xuống núi rồi. Nhưng hỏi những người canh cổng thì lại không thấy hắn xuống núi. Nàng đi tìm hắn khắp cả núi mà không thấy, đnag trong lúc tuyệt vọng thì lại thấy hắn đang thong thả đi bên cạnh Lăng xuyên. Cẩm Y mừng chảy nước mắt, nàng chạy nhanh sang chỗ của 2 người thở hổn hển nói.

- Cuối...cuối cùng cũng...tìm được huynh rồi ! Rất cuộc huynh...đi đâu mà để ta tìm mãi thế hả ?

- Muội tìm ta có chuyện gì sao ?

- Trưởng môn bảo muội nói huynh xuống chính điện gặp người. Hình như là có người muốn gặp huynh thì phải ?

- Ai mà lại muốn gặp ta vậy chứ ? __ Cơ Hàn 1 đống dấu chấm hỏi trên đầu, hắn có quen biết ai đâu mà người ta lại muốn gặp hắn chứ.

Mặc dù vẫn khó hiểu nhưng Cơ Hàn vẫn là đến xem thế nào, mà Lăng Xuyên cũng đi theo nên hắn không lo nữa.

- Tham kiến chưởng môn ! __ Cơ Hàn quy quy củ củ làm lễ với Lăng Hải Minh

- Thúc phụ an ! __ Lăng Xuyên cũng lên tiếng chào.

- Ừ, đến rồi đấy à ! __ Lăng Hải Minh chỉ lạnh nhạt đáp. Bởi vì y bây giờ không khác gì 1 con gấu trúc vừa mới xổng chuồng liền bị bắt về cả. Cả người ẻo lả oặt ẹo như xác sống. Này chắc là do đã bị ai đó'' làm '' cho đến tận sáng đi.

Lăng Hải Minh trong lòng hàng trăm hàng ngàn câu chửi tục, mà đối tượng không ai khác chính là kẻ đang vui vẻ cao hứng ngồi ngay kia. Tiêu Án mặc dù lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh khó gần nhưng bây giờ không dấu nổi cảm xúc nữa rồi, miệng lúc nào cũng nhếch lên cười không thấy khép lại. 1 đêm xuân phong a.

Lăng Xuyên nhìn trạng thái khác lạ của 2 người cũng không phát giác ra được chuyện gì, chỉ chầm rì rì đi lại ghế chủ tọa ngay bên cạnh chưởng môn của mình. Cơ Hàn thầm cười trong lòng, hắn nhìn Tiêu Án tỏ ra gương mặt " cực kì hâm mộ ", Tiêu Án cũng bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đưa ngón tay cái lên biểu thị " cố lên " với hắn. Nhận được câu trả lời như ý nguyện, hắn mỉm cười đi lại ra đằng sau Lăng Xuyên đứng.

" Kẻ muốn gặp " Cơ Hàn từ lúc bị làm người vô hình thấy bất mãn cực kì. Nhưng đây là nhà của người ta, không thể tùy ý như nhà mình được. Có điều thứ làm gã để ý chính là, '' đứa trẻ '' vừa đến thế mà lại ngồi ở ghế chủ tọa ngay bên dưới chưởng môn, biết là người có địa vị cực kì cao chỉ dưới chưởng môn cubgx không dám nhìn nhiều, 1 phần cũng vì ánh mắt của y sắc lạnh vô cùng, nào có phải là ánh mắt ngây thơ trong sáng mà 1 hài tử nên có. Mà thứ làm gã ngạc nhiên nhất chính là, người hắn cần gặp lại đi ra ngay sau người đấy, thì ra là ở làm đệ tử dưới trướng của đứa bé kia a.

- Đã đến rồi thì ta không kéo dài thời gian nữa! Cơ Hàn, có người từ Thánh quốc đến muốn gặp ngươi ! __ Lăng Hải Minh thấy người đã đến cũng không muốn đánh mất hình tượng của mình nữa.

- Người từ Thánh quốc ? __ Cơ Hàn nheo mắt lại nhìn sang kẻ tàn hình nãy giờ. Tại sao lại muốn đến gặp hắn, không phải sảy ra chuyện gì rồi chứ ?

- Thanh Nhị ra mắt Tam vương gia ! __ Người đến tên Thanh Nhị thấy mình cuối cùng cũng được hiện thân nên hướng phía Cơ Hàn chắp tay cúi đầu làm lễ chào.

Tam vương gia ?? Thì ra là người hoàng tộc ! Thảo nào... __ Lăng xuyên nghe thấy thì nghĩ trong đầu, cũng không ngạc nhiên cho lắm vì y đã biết Cơ Hàn chắc chắn không phải người bình thường.

- Sao ngươi lại nhận định ta là Tam vương gia ? Nhỡ đâu nhầm lẫn thì sao ?!

- Không thể nhầm lẫn ! Người là Cơ Hàn, tự Cơ Mặc ! Là Tam vương gia của vương triều Thánh Lăng, Thánh quốc.

Thanh Nhị nói, gã giới thiệu về tên tự, địa vị... Gã chính là cái người ảnh vệ đen thùi lùi đã nhận lệnh của hoàng thượng Thánh quốc đến đây mời Cơ Hàn về. Chỉ là đến đây thì không nên vẫn giữ nguyên dạng nindago mà đi gặp người ta được, như thế người ta sẽ nói người Thánh quốc không có quy củ, không có phép lịch sự mất. Nên bây giờ gã đang vận 1 kiện y phục màu đỏ đơn giản. Gương mặt nhìn vài cũng khá vừa mắt các thiếu nữ, không xấu cũng không đẹp.

- Thì ra Cơ Hàn tiểu điệt lại có thân phận cao thâm a ! Vậy mà giấu kĩ thế ! __ Lăng Hải Minh vỗ gối cười nói, trong giọng không phải khinh bỉ châm chọc mà là hâm mộ xen lẫn tia vui mừng.

Ân, chính là vui mừng. Vì cháu trai mình vậy mà tùy tiện nhặt 1 tên ăn mày ngoài đường về cũng thành kim long được nha, vận khí đúng là tốt ghê.

- Xin lỗi vì đã dấu diếm mọi người bao lâu nay ! Cơ Hàn ở đây xin tạ lỗi với các vị trưởng bối ! __ Nói rồi Cơ Hàn bước ra làm 1 cái lễ cúi đầu tạ lỗi chứ không quỳ, tại vì Lục Sơn phái quy định, không phải cha mẹ thân sinh hay trưởng bối trong dòng họ thì không được phép quỳ, hay không phải là phạm vào trọng tội thì cũng không được quỳ, chỉ cần cúi đầu là được.

- Không sao, không sao ! Ngươi thân phận cao quý không dễ lộ diện ! Đến làm đệ tử của phái chúng ta đã là 1 vinh hạnh rất lớn rồi.

Lăng Hải Minh gạt gạt tay xua bỏ cái cúi tạ lỗi của Cơ Hàn, y không dám nhận đâu, người ta là tam vương gia tiền triều đấy, thân phận cao quý vô cùng.

- Vậy ngươi lần này đến là có việc gì sao ? __ Cơ Hàn quay sang hỏi Thanh Nhị lí do mà gã đến đây

- Thánh thượng có chỉ ! Tam vương gia tiếp chỉ !

Nói rồi gã không để Cơ Hàn quỳ xuống tiếp chỉ liền đã lôi từ trong áo ra 1 bức chỉ dụ mà hoàng thượng viết bảo hắn chuyển tận tay cho Cơ Hàn. Cơ Hàn bị bất ngờ dí 1 tờ dấy vào tay nên theo tự nhiên mà cầm lấy.

Hắn mở chỉ dụ ra đọc, càng đọc mặt càng tối sầm lại. Nhận thấy tinh thần hắn không ổn cho lắm nên gã Thanh Nhị chỉ có thể nuốt nước bọt. Gã vẫn là sợ vị tam vương gia này, trong các vương gia, vị tam vương gia này là không thể trêu trọc vào, vì dám làm hắn giận thì mất mạng như chơi. Đầu óc thầm nhủ chắc là không sao đâu, sau lưng là 1 tầng mồ hôi lạnh.

- Hoàng thúc đây là muốn ta trở về ? __ Cơ Hàn ta nắm chặt lấy bức chỉ dụ, giọng nói băng lãnh gằn từng chữ, mà Thanh Nhị còn có thể nghe thấy tiếng răng ken két phát ra từ hắn. Đây là rất tức giận đi, ngay cả thánh chỉ còn dám bóp nát thì không biết còn chuyện gì mà hắn không dám làm nữa không a.