Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??

Chương 28




Ngươi lấy cho ta giấy bút ! Ta phải vẽ 1 thứ !Y đi về hươngd phòng của mình và nói với Cơ Hàn. Đi 1 lúc thì dùng nói tiếp.

- Chuẩn bị cho ta chút nước tắm nữa !

- Ơ ? Người không phải mới tắm cách đây vài canh giờ sao ?

- Bẩn rồi ! Hôi lắm !

Cơ Hàn như hiểu ra đước gì. Vừa nãy von lệ quỷ biến thành làn khói đen bay phượt qua hắn hắn cũng ngửi được mùi tử thi hôi hám. Chả trách y lại muốn tắm đợt 2 như vậy. Nhìn lại căn phòng toàn mùi hương khiến người khác buồn nôn này khiến Cơ Hàn hắn cũng không muốn ở lại đây lâu nữa.

Lệ quỷ kia đang bị thương nhất thời chưa gây thêm được vụ oán nào. Dù sao lệ quỷ ăn thịt người hay ăn tim người cũng không còn xa lạ gì với người dân. Nhưng chỉ khi tận mắt nhìn thấy thì mới có thể khẳng định được do lệ quỷ làm.

Hôm sau nhà Lý phụ, các gia nhân vẫn làm việc như bình thường. Họ cũng phải dọn dẹp, lau dọn, xông hương cho căn phòng của Lý Xuân Mai. Đếm qua lệ quỷ tìm đến phòng của Lý Xuân Mai đã làm cho mọi người rất hốt hoảng. Cũng may là có Lăng Xuyên kịp thời ngăn chặn nếu không đêm qua lại dảy ra án mạng tiếp và người khóc tang chính là họ.

Đúng như Lăng Xuyên đã nói, đêm qua sau khi đánh nhau với lệ quỷ xong y đã về ngâm mình trong bồ tắm tận 3 tiếng đồng hồ khiến Cơ Hàn phải khuyên nhủ khản cả cổ y cũng không chịu chui ra. Sau khi xác định đã khử hế được mùi hôi thối trên ngườu mình y mơid chịu ra. Nhưng cái giả phải tra cho sự thích sạch sẽ đó chính là. " Lăng Xuyên lại bệnh rồi !"
Loading...

Y nằm dài trên dường mắt cứ mơ mơ hồ hồ nhìn rèm giường. Mặc dù chỉ sốt nhẹ và có hơi chống mặt nhưng Cơ Hàn hắn không cho phép y bước xuống giường nửa bước. Nên y chỉ đành hậm hực nằm lì trên giường thôi.

Lý phụ nghe thấy y bị ốm thì phần nào cảm thấy lo lắng và khá hoảng sợ. Mới chỉ giao đấu với lệ quỷ thôi mà đã bị bệnh rồi thì không biết họ có còn kiên nhẫn mà tin vào 2 người này được nữa không, song cảm thấy thất vọng vô cùng. Nhưng sự thật 1 điều là y bệnh chỉ vì ngâm nước 3 tiếng đồng hồ mà thôi, nói ra chỉ sợ càng bẽ mặt nên dứt khoát không nói gì. Họ thích nghĩ gì kệ họ.

Nhưng ngoài sự bất an lo lắng đó thì lại có người vui mừng. Chẳng cần nói cũng biết đó chính là Lý Xuân Mai. Cô ta càng có nhiều thời gian để Cơ Hàn để mắt đến cô. Cô ta đã nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn để lấy lòng hắn. Và nên bắt đầu từ Lăng Xuyên đang nằm bệt trên giường kia. Cô ta thấy hắn rất quan tâm y, chỉ nghĩ là đồ đệ nên chăm sóc cho sư phụ nên cô bắt đầu lấy lòng của Lăng Xuyên trước. Chỉ cần y sinh ra hảo cảm với cô thì cô sẽ nói cho y biết cô rất thích Cơ Hàn nên muốn y thành toàn. Nhưng cô nào biết, 2 thầy trò kia hận không thể cách xa cô hàng mấy chục mét.

Cô bắt đầu biến mình thành 1 người phụ nữ không sợ vất vả mà xuống bếp nấu cháo cho y. Nhưng tiểu thư từ nhỏ ăn uống đều được dâng lên tậng miệng thì làm sao biết làm mấy việc chân tay của hạ nhân này chứ. Thế là nhà bếp hôm nay gà bay chó sủa 1 trận, tanh bành như bãi chiến trường. Làm cho Cơ Hàn muốn đến nhà bếp nấu đồ ăn cho y mà á khẩu.

Thật điên rồ!

Nhìn cái nhà bếp mà không muốn đụng vào luôn. Thế là hắn không làm nữa, ra phố mua cho y ít bánh hay kẹo vậy. Dù sao người bệnh miệng sẽ trở nên nhạt có ăn cũng không có vị gì, nuốt còn không nổi. Mà y thì cứ bệnh là lại được ăn đồ ngọt nên thành thói quen không bỏ được.

Hắn ra phố tiện thể hỏi thăm 1 chút về nạn nhân sấu số bị phanh thây kia và cũng hỏi thăm về nơi ở của cô ấy. Khi nghe đến có người hỏi thăm thì mặt ai nấy cũng tái mét lại như đang sợ điều gì đó. Nhưng nghe hắn nói hắn đến đây để diệt quỷ thì mặt ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm và nói cho hắn biết vài tin hữu dụng.

Được biết, nhà cô gái ấy ở đầu trấn, nhưng vì nhà nghèo nên phải tới tận đây để làm việc kiếm kế sinh nhai qua ngày. Nhưng phận người không được may mắn. Cha bệnh nặng, đệ đệ thì ăn chơi trác táng chả được đồng nào cho gia đình lại còn suốt ngày chửi rủa ông cha bệnh tật, vô dụng, chỉ biết ăn mà còn không mau khỏi bệnh mà đi làm, rồi cứ này nọ suốt. Nhưng gã lại không bao giờ chửi hay mắng tỷ tỷ gã, có thể là cô làm việc vất vả cho hắn được mấy đồng bạc hoặc có thể còn chả buồn chửi, cũng có khi gã thương tỷ gã nhưng gã là người như thế nào cả đầu trấn đến cuối trấn ai mà chả biết. Nhưng gã đánh bạc thì không bao giờ nợ nhưng cũng chẳng thắng đồng nào, cái này thì Cơ Hàn được nghe Lý phụ kể rồi.

Nhưng việc chính của hắn bây giờ là làm chân chạy vặt cho Lăng Xuyên đang bị bệnh kia nên cũng chẳng buồn đến nhà gã xem thử. Mà Lăng Xuyên được ăn bánh khi bị bệnh thì khí sắc cũng tốt hơn chút, cũng không còn nóng nữa, chắc ngày mai là khỏi hẳn. Y và hắn đều mong hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt để còn rời khỏi đây.

Y đưa cho Cơ Hàn bức vẽ mà mình vẽ ra. Đó lại là chân dung của con lệ quỷ kia bảo hắn đi hỏi xem Lý phụ có biết người này không. Hắn làm theo lời y dặn, chiều hôm đấy hắn mang bức vẽ đến hỏi cả nhà Lý phụ. Điều đặc biệt là khi nhìn thấy người trong bức vẽ ai cũng ngạc nhiên và có vài phần hoảng hốt lo sợ.

- Đây.. người này...

- Lý viên ngoại biết người này sao ?

Ông ta nhìn ánh mắt của vợ mình và con gái thấy họ không phản đối gì nên ấp úng nói.

- Cô ấy chính là Lộc Ninh ! Là cô gái sấu số đó !

- Cái gì ? Lộc Ninh ? __ Cơ Hàn níu mày kiếm lại, nhìn lại bức tranh. Đây chính là Lộc Ninh, vậy mà lại biến thành lệ quỷ biết moi tim người.

- Đúng đúng ! Phải chăng tiên quân đã từng gặp cô ấy ?


- À ! Cô ta chính là lệ quỷ moi tim người !

Nói đến đây mặt ai nấy có mặt ở đây đều biến sắc, từ trắng rồi xanh đỏ tím vàng đủ kiểu. Nhìn ra được gương mặt sợ hãi của họ hắn cũng không muốn nói thêm gì nữa.

- Giờ ta phải về phòng rồi !

Lúc này Lý phụ mới lôi lại được ý thức của mình lại và cười nói.

- Vậy tiên quân cứ trở về nghỉ ngơi !

Về lại phòng của Lăng Xuyên, Cơ Hàn nói cho y biết lệ quỷ kia chính là Lộc Ninh. Như đã đoán được trước nên y cũng ậm ừ vài tiếng cho có chứ cũng chẳng biểu hiện gì. Hắn thì có hơi thất vọng, đuổi hắn đi 1 lúc để làm cái chuyện mà đã biết trước này là sao.

- Sư tôn ! Người đã biết trước đây là Lộc Ninh sao còn bảo ta đi hỏi họ ?

- Xem suy đoán của ta có đúng không ! Thi thể của cô ta thì mất tim ! Và con lệ quỷ kia thì lại đi moi tim người ! Cái này ngay cả thằng ngu cũng suy đoán ra được mà ngươi sao không nhìn ra ?

- A ! Người nói cũng có lí ! Là ta ngu ngốc !

- Ngốc còn thông minh hơn ngươi !

- Vầng...! __ Cơ Hàn cụp mặt mà lí nhí.

- Bất quá sau này làm nhiều nhiệm vụ hay việc gì đó cần đến suy luận thì ngươi sẽ thông minh hơn thôi ! Đầu óc sẽ được tôi luyện !

- Sư tôn nói đúng ! Ta sẽ cố gắng !

- Ùm ! Ngày mai chuẩn bị đi phá án !

Nói xong y lim dim muốn ngủ.Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm y đang dần chìm vào giấc ngủ mà miệng khẽ câu lên 1 nụ cười. Trong mắt hắn từng hành động dù chỉ nhỏ nhất của y cũng khiến hắn cảm thấy y đáng yêu vô cùng. Mặc dù y lúc nào cũng trưng ra bộ mặt quan tài khiến ai cũng sợ nhưng đối hắn, nụ cười của y hắn phải là người duy nhất được nhìn thấy, duy nhất được ngắm, không cho ai nhìn. Ai mà nhìn khéo hắn sẽ móc mắt tên đó ra quá.