Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??

Chương 19: Chữa bệnh




Hả ? Xuyên nhi bệnh rồi ??
- Xong rồi ! Xong thật rồi ! Xuyên nhi mà bệnh thì phải mất cả tháng mới khỏi được.

- Sao lại lâu vậy ? Sư tôn liệu có sao không ? __ Cẩm Y lo lắng hỏi.

- Xuyên nhi từ nhỏ cơ thể vốn rất yếu. Không chịu được lạnh, nóng quá cũng chịu không nổi. Chỉ cầ bị 1 trong 2 yếu tố này tác động vào là sẽ bệnh ngay lập tức.

- Tiểu Hàn à ! Hôm qua đệ và Xuyên nhi đi ngâm suối nước nóng sao ?

- Vâng !

- Hazz ! Cái thằng bé này ! Biết là đến đấy sẽ bệnh mà cứ đi cơ ! Đúng là tính sấu bỏ không được mà.

- Vậy làm sao giờ ? Thanh tỷ, tỷ mọi lần chữa kiểu gì thế ?

- Còn thế nào được nữa ! Cứ sắc thuốc lên cho uống thôi. Mà cho uống hay không cho uống thì cũng chả khỏi ngay được. Cứ phải đúng 1 tháng mới khỏi cơ.

- Mà 1 khi đệ ấy ốm là mất sạch ý thức, khôbg thể nào uống thuốc được, ta phải banh chán banh chê cái miệng bướng bỉnh của đệ ấy mới đúc được 1 xíu xỉu xiu thuốc thôi. Khỏi sao được chứ. __ Thanh Nhi chống tay lên hông mà gằm từng chữ có vẻ rất tức giận.

- Ta từ lúc chăm sóc đệ ấy từ nhỏ đến lớn thì sợ nhất đệ ấy bệnh đấy. Cho nên ta đã nghiêm cấm không cho đệ ấy đến suối nước nóng vào mùa này nhưng tật sấu khó bỏ. Nó lại rất thích chỗ đấy nên vẫn hay đến.

- Giờ thì hay rồi ! Lại bệnh 1 tháng, lain phải dằn vặt chúng ta chăm sóc con ma bệnh này thôi.

- Thanh tỷ, bình tĩnh...

- Bình tĩnh con khỉ ! Ta đi sắc thuốc đây, lát đệ cho y uống thuốc đi, đệ cũng không tránh được liên lụy đâu. Mặc kệ đệ làm thế nào, nhất định phải cho y uống được thuốc dù chỉ 1 ít.

Nói rồi cô bỏ ra ngoài bắt đầu đi sắc thuốc, bỏ lại 2 người Cơ Hàn và Cẩm Y chỉ biết nhìn nhau mà lắc đầu. Cơ Hàn thì không thấy lạ gì nhưng Cẩm Y vừa mới đến chưa bao lâu nên chưa từng thấy cái tính cách hổ cái này của Thanh Nhi. Mà từ lúc cô bé đến thì Thanh Nhi vẫn luôn đối sử rất tốt và dịu dàng với cô bé.

Cơ Hàn đến bên gường nơi mà Lăng Xuyên nằm đấy, hắn thay khăn mát trên trán cho y mà chỉ có thể ngồi nhìn y đang sốt cao mà cảm thấy đau lòng. Hắn rất áy náy, y vì dẫn hắn đi mà mới bị lạnh sinh bệnh. Hắn sau này phải cẩn thận hơn nữa để y không phải bị bệnh nữa.

Hắn nhìn cơ thể bé nhỏ của y nằm trên giường mà không khỏi nhớ đến mẹ mình. Mẹ hắn mất rồi, hắn chỉ cũng không còn cha, cha bây gioqf của hắn chỉ là cha nuôi thôi, hắn thậm chí còn không biết cha ruột của mình là ai.

Hắn nhơ năm hắn lên 6 tuổi, mẹ hắn bị bênhk nằm trên giường đang thoi thóp từng hơi thở cuối cùng. Mẹ hắn còn rất trẻ nhưng cơ thể vì bệnh mà gầy gò như chỉ còn lớp da bọc xương mà thôi. Má cô hốc hác mà nhìn hắn mỉm cười với đôi mắt long lanh bi thương có lệ bên trong. Nhưng cô không thể khóc được, cô mà khóc thì sẽ khiến hắn buồn, khiến hắn không vui. Hắn chỉ biết nhìn mẹ mình ngày càng bị rút đi sinh mệnh mà không làm gì được, hắn đã mất đi mẹ của mình rồi, người yêu thương hắn nhất trên đời. Hắn không muốn những người àm hắn yêu thương hay kính trọng đều bỏ rơi hắn.

Quay lại thực tế, Thanh Nhi bước vào phòng bưng theo khay gỗ đựng 1 bát thuốc và còn kèm theo 1 đĩa bánh nữa.

- Thuôc xong rồi đây ! Đệ nhớ nếu cho y uống được 1 ngụm thuốc thì cho 1 ít bánh vào miệng y. Y ghét đăng thích ngọt nên phải dụ bằng đồ ngọt y mới chịu uống.

- Rồi ! đệ làm sao thì làm ta ra ngoài đây, nhâtd định phải cho y uống hết chén thuốc mới được đi nghe chưa. Cấm đổ !

- Đệ biết rồi, tỷ yên tâm đi !

Thanh Nhi ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chỉ còn Cơ Hàn và Lăng Xuyên trong phòng. Hắn đặt khay gỗ lại bên giường và dìu y ngồi dậy dựa vào vai hắn. Vì hắn bây giờ mới chỉ 10 tuổi, cũng có lớn hơn y được bao nhiêu đâu, nên cái đầu của y cao lên bằng cổ hắn rồi. Hắn chật vật 1 luca mới bê được cái bát thuốc lên, múc 1 thì cho sang miệng y và nhẹ nhàng

- Sư tôn, uống thuốc nào ! __ Đương nhiên Lăng Xuyên không mở miệng rồi. Mặc dù y bây gioqf không còn ý thức nhưng vẫn lờ mờ nhận ra được, há miệng ra chết là cái chắc.

Thấy y không phản ứng gì thì hắn lại cố dụ y bằng mấy lời dùng cho trẻ con.

- Sư tôn ngoan, uống thuốc xong thì được ăn bánh ngọt đấy ! __ Y vẫn không chịu mở miệng, Cơ Hàn đành đặt bát thuốc xuống, 1 tay cạy môi của y, 1 tay đúc thìa thuốc vào miệng y. Nhưng khổ nỗi là răng y cắn chặt quá không chịu mở ra. Hết cách, Cơ Hàn bưng bát thuốc lên uống 1 ngụm, nhưng hắn lập tức 1 to mắt mà phun ra luôn.

Thuốc quá đắng, hắn mới 1 tý đã không chịu nổi rồi thì y đã uống suốt từ nhỏ đến lớn không sợ mới là lạ. Nhưng Hắn không bỏ cuộc, lại uống 1 ngụm nữa, hắn nhất quyết không nhổ ra, lúc nãy phí mất 1 ngụm thuốc rồi, bây giờ không nên lãng phí nữa.

Hắn nhẹ nhàng đặt miệng mình lên miệng y, cứ hôn môi như vậy xong hắn cắn môi y khiến y đau mà mở miệng ra. Hắn cứ giữ miệng y cho y uống cho bằng được, mặc dù thấy y vì đắng mà chảy cả nước mắt ra rồi nhưng hắn cungd không chịu bỏ, vị đăng của thuốc cùng vị ngọt trong khoang miệng y khiến hắn chỉ muốn giử như vậy thôi. Sau khi nghe y đã nuốt xuống hết rồi, hắn mới chịu buông tha y mà lại uống 1 ngụm nữa. Hắn cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi y uống hết bát thuốc rồi thôi. Cuối cùng hắn mới chịu cho y ăn bánh, nói là ăn nhưng cũng chỉ là do Cơ Hàn mớm cho như trẻ sơ sinh mà thôi. Nhưng gương mặt y cũng không khó chịu như lúc cho uống thuốc nữa, mà đã thả lỏng hơn rồi.

' Đúng như Thanh tỷ nói, sư tôn rất ghét đắng nhưng thích ngọt . Đúng là khổ mà '

Nhưng hắn cũng rất vui, vì hắn sẽ được hôn môi y 1 tháng trời a. Hắn mặt vui như mùa xuân mà bưng khay gỗ đựng bát thuốc và đìa bánh trống rỗng bước ra khỏi phòng. Trong góc khuất, Thanh Nhi cùng Cẩm Y đang núp sau gốc cây mà nhìn phòng của họ từ nãy tới giờ.

- Thanh tỷ, không phải tỷ nói lúc sư tôn mất ý thức thì sẽ rags sẽ khó cho uống thuốc sao ? Sao mà bát thuốc kia đã hết rồi mà đĩa bánh cũng hết luôn thế. Không lẽ Cơ Hàn sư huynh ăn hết rồi.

- Muội này ngốc quá ! Ai dà, muội còn nhỏ nên có mấy thứ không hiểu được đâu. Sau này lớn lên muội sẽ hiểu được thôi.

Thanh Nhi nhìn Cơ Hàn bước ra từ căn phòng mặt cười tí tửn mà môi tự nhiên nở 1 nụ cười gian ác. Cẩm Y nhìn thấy nụ cười này của cô cũng cảm thấy rất đáng sợ. Thầm nghĩ rằng 2 người kia chắc sau này khó sống rồi.