Nếu như anh cố ý ép cô đi, như vậy anh đã thành công.
Khi Ôn Mỹ Phách về đến nhà, đập vào mắt anh là đống hành lý đã sắp xếp xong, Đường Hiểu Ân chuẩn bị rời đi.
“Tôi đặc biệt đợi anh về để nói một tiếng, tôi không có thói quen không chào mà đi.” Đường Hiểu Ân bình tĩnh nói, mấy ngày nay nước mắt của cô đã hết rồi, không còn chảy nữa, cô ra lệnh cho mình không thể có bất kì cảm giác gì với anh nữa.
Coi như đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại cũng không có chuyện gì xảy ra.
“Em phải đi sao?” Trong lòng Ôn Mỹ Phách rất phức tạp. Đây chẳng phải là điều anh muốn sao? Muốn cô mau chóng cách xa mình, nhưng tại sao khi cô quyết định làm như vậy thì ngực anh lại bị ép chặt không thể hô hấp?
“Đúng vậy, tôi nghĩ tôi không thể đảm nhiệm công việc này được nữa, xin tổng giám đốc Ôn mời người giỏi hơn.” Đường Hiểu Ân bình tĩnh trả lời.
“Hiểu Ân ——”
“Tổng giám đốc, xin gọi tôi là Đường tiểu thư hoặc Đường Hiểu Ân, đừng quên quan hệ giữa chúng ta là ông chủ - vệ sĩ, tôi không muốn có bất kì hiểu làm gì.” Ngẩng cao đầu, Đường Hiểu Ân giễu cợt.
“Nghe em gọi tôi là tổng giám đốc Ôn thật không quen, chúng ta có cần thiết như người xa lạ vậy không?” Ôn Mỹ Phách cau mày.
“Tổng giám đốc Ôn ——”
“Chẳng lẽ em không yêu tôi, chúng ta cũng không thể làm bạn bè sao?” Biết rõ cô bỏ đi là điều tốt nhất, nhưng anh vẫn không tự chủ được muốn giữ cô lại.
Anh thật sự rất yêu cô! Thích sự cao ngạo của cô, thích tinh thần chính nghĩa của cô…… Chỉ tiếc anh đã bị cô ghét rồi.
Nghe vậy, Đường Hiểu Ân không khỏi nổi giận, bộ mặt kiên cường bình tĩnh không giữ được nữa.
Tại sao sau khi anh nói những lời làm người ta đau lòng, vẫn còn hỏi cô vấn đề như vậy anh rốt cuộc coi cô là gì hả?
Cô giận anh tính tình thất thường, càng giận mình tại sao tâm tình lại dao động theo lời nói của anh, đúng là vẫn không nhịn được nghiện.
“Như vậy………… Có phải em không yêu tôi cũng không chán ghét tôi không?” Thật sâu trong đôi mắt đen nhìn cô thật lâu, giọng nói Ôn Mỹ Phách khàn khàn, ngay cả nụ cười cũng cô đơn hơn bình thường.
Đúng vậy, để cô ghét anh là cách bảo vệ cô tốt nhất, nhưng anh vẫn coi thường mình tại sao vẫn có cảm giác, khi cô nói chuyện lạnh lùng với anh, anh cảm thấy rất đau lòng!
Hôm đó, nhìn thấy Đường Hiểu Ân khóc trong lòng Lương Cảnh Thư, lần đầu tiên anh thấy Lương Cảnh Thư ngứa mắt, thế nhưng anh vẫn tiếp tục diễn vai phản diện.
Đáng chết!
Giọng nói cô đơn của Ôn Mỹ Phách làm cô rung động, cô kinh ngạc nhìn sự cô đơn không nên có trên mặt anh, bị lạc trong đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, Đường Hiểu vốn quyết định muốn cắt đứt quan hệ với anh, nhưng chân cô như mọc rễ đứng im tại chỗ.
Không ghét anh cũng không yêu anh…….. Tạo sao anh lại thâm tình nói những lời như vậy với cô? Anh rõ ràng rất yêu cô nha! Cô muốn đi không phải anh nên vui mừng khôn xiết sao? Anh không sợ cô quấn lấy anh không thả sao?
Không khí mập mờ trong đêm khuya từ từ lưu động, ánh mắt nhìn nhau không thể rời đi, thời gian cứ như dừng lại, yên tĩnh đến mức không có một tiếng động.
Mặc dù hai người không hợp nhau lắm, nhưng giữa họ như có lực hút khó nói lên lời, có lẽ từ lần đầu tiên gặp mặt, hai người bọn họ đã được định ở cùng nhau.
“Tại sao? Tại sao lại nói những lời kì lạ này……….” Không biết qua bao lâu, Đường Hiểu Ân mở miệng nói, chuyển tầm mắt, trốn tránh ánh mắt anh. “Cái gì mà không thích không ghét, tôi nghe không hiểu, tổng giám đốc Ôn, chơi đùa cũng nên có chừng có mực!”
Lòng hoảng loạn, tất cả suy nghĩ rối tung lên, Đường Hiểu Ân không ngừng hít sâu, cự tuyệt cho dù anh hơi động lòng.
Nghe cô trả lời lạnh lùng như vật, Ôn Mỹ Phách đột nhiên lấy lại tinh thần.
Đúng rồi! Anh không nên nói những lời này, rốt cuộc anh làm gì vậy? Tại sao lại để lộ tình cảm thật của mình?
Cô nên đi, cũng nhất định phải đi, đây không phải quyết định tốt nhất của anh sao?
Cố gắng bình tĩnh lại, Ôn Mỹ Phách hơi cười, rực rỡ chói mắt, giống hệt như trước kia.
“Vậy tiểu thư Đường Hiểu Ân, tôi không tiễn.” Anh ưu nhã cúi người chào tạm biệt, khuôn mặt anh tuấn ánh mắt yên tĩnh, chỉ có mình anh biết mình hỗn loạn như thế nào.
Không có dũng khí nhìn nét mặt Đường Hiểu Ân, Ôn Mỹ Phách xoay người đi lên lầu.
Ba ngày sau.
“Cảnh Thư, cậu có nhớ đã từng nói với tôi một chuyện?” Trong phòng làm việc rộng lớn không một tiếng động, đôi mắt đen láy của Ôn Mỹ Phách không chớp nhìn người đàn ông trước mắt.
“Tôi không hiểu ý tổng giám đốc.” Lương Cảnh Thư cau mày.
“Cậu đã nói sẽ không phản bội tôi, cậu còn nhớ chứ?” Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, Ôn Mỹ Phách cười như không cười hỏi.
“Dĩ nhiên, cả đời tôi sẽ không phản bội tổng giám đốc.” Anh trả lời như đinh chém sắt.
“Nhưng tất cả chứng cứ bất lợi đều chống lại cậu, cậu nói tôi nên làm gì bây giờ?” Ôn Mỹ Phách chống cằm, trong mắt thoáng qua ánh sáng kì lạ. “Có thể không để lại manh mối đặt thư cảnh cáo trên bàn tôi chỉ có cậu, cũng chỉ có cậu biết chúng ta muốn mua mảnh đất nào được đấu thầu. Bây giờ thư cảnh cáo xuất hiện nhiều, việc mua đất lại mất rồi, cậu có thể giải thích cho tôi không?”
“Tổng giám đốc, không phải tôi làm,” nóng lòng tiến lên một bước, Lương Cảnh Thư lo lắng giải thích. “Tuyệt đối không phải tôi.”
“Cậu bảo tôi tin cậu, cũng phải có chứng cứ.” Ôn Mỹ Phách nhíu mày.
“Tôi không bao giờ phản bội ngài.” Lương Cảnh Thư cắn răng trả lời, “Nhất định có người cố ý đổ tội cho tôi.”
“Vậy sao?” Người nào sẽ có ý vu khống cậu?”
“Đương nhiên là ——” Lương Cảnh Thư phát hiện ánh mắt Ôn Mỹ Phách không biết vô tình hay hữu ý nhìn về phía bình hoa đặt trên bàn, lời nói đến miệng cuối cùng lại nuốt xuống.
“Nếu như cậu không nói ai vu khống cho cậu, lại không có chứng cứ chứng minh trong sạch của mình, tôi phải tạm thời dừng công việc của cậu, cho đến khi tra ra manh mối mới thôi.” Lời nói của Ôn Mỹ Phách vô cùng chậm, giống như cố ý nói cho ai nghe.
“Tổng giám đốc!” Nghe Ôn Mỹ Phách muốn đình chỉ công tác của anh, sắc mặt Lương Cảnh Thư thay đổi.
“Lập tức có hiệu lực.”
“Tất cả mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của ngài, nghe nói Lương Cảnh Thư đã bị đình chỉ công tác.” Trong căn phòng mờ tối, người đàn ông cung kính nói.
“Cuối cùng Ôn Mỹ Phách cũng nghi ngờ cậu ta, dù sao tất cả chứng cứ bất lợi đều chống lại Lương Cảnh Thư, cậu ta (Ôn Mỹ Phách) làm như vậy cũng là chuyện sớm hay muộn.” Người đàn ông được gọi là tiên sinh lạnh nhạt tiếp lời. “Thiếu Lương Cảnh Thư, Ôn Mỹ Phách như bị mất hai cánh tay, chuyện gì cũng không thể làm.”
“Tiên sinh, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“Tiếp theo sao?” Y chau mày, “Tiếp theo lấy trộm bản kế hoạch của Ôn Mỹ Phách, kéo cậu ta khỏi ghế tống giám đốc, dù sao…… Chỉ có tôi mới có tư cách ngồi vị trí đó.”
“Vâng.”
“Đại tiểu thư! Thật xin lỗi, lần sau tôi không dám trộm đồ lót nữa, lần này cô tha cho tôi đi!” Tên trộm đồ lót cầm áo lót màu đỏ Lace (viền ren) hấp dẫn, vừa thê thảm vừa nhếch nhác chạy vòng quang công viên, “Cô đừng đánh tôi! Đánh nữa tôi sẽ chết đấy.”
“Dám trộm đồ lót thì đừng có chạy! Lần trước không phải tôi bắt được cậu sao? Tại sao không tới hai tháng lại thấy cậu!” Đường Hiểu Ân híp mắt, không nể tình đạp mông cậu ta.
“Cái áo lót này không phải tôi trộm, là bị gió thổi tới, tôi thuận tay nhặt được mà thôi…….. Ai da! Cô lại đánh mũi tôi, nhìn đi! Cháy máu rồi.” Tên trộm đồ lót che mũi khóc lóc.
“Cậu ——”
“Hiểu Ân, đừng đánh nữa, đánh nữa mẹ cậu ta cũng không nhận ra cậu ta,” Bác cảnh sát Đại Khang vội vàng ngăn cản, “Hãy để bác dẫn cậu ta về đồn cảnh sát!”
“Được rồi!” Đường Hiểu Ân hậm hực thả tay xuống, híp mắt cảnh cáo, “Nếu như lần sau cậu tái phạm, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy.”
“Tôi biết rồi.” Tên trộm đồ lót đáng thương theo Đại Khang về đồn cảnh sát.
“Tên nhóc không biết hối cải.” Đường Hiểu Ân tức giận nói thầm, bước một bước dài về hướng ngược lại.
Cô dĩ nhiên biết gần đây mình có khuynh hướng bạo lực, đó cũng không phải chuyện tốt, nhưng cô rất vui vẻ, khó có thể phát tiết được cảm xúc không nói thành lời. Mặc kệ cô làm gì, cũng không thể quên người đàn ông đáng ghét Ôn Mỹ Phách.
Anh tựa như độc dược vô sắc vô vị, trong lúc không chú ý, đã ngấm vào trong xương tuỷ của cô.
Mặt cô như đưa đám đi về nhà.
“Vậy sao? Ôn Mỹ Phách đình chỉ công tác của cháu, như vậy cậu ta muốn giải quyết trong một lần, không muốn bỏ qua cho Ôn Ngọc Viễn rồi.” Trong đạo quán Võ Uy, giọng Đường Thiên Thành loáng thoáng truyền ra ngoài, Đường Hiểu Ân vừa về đến nhà trực giác bước nhẹ chân, tai dựng lên.
“Vâng ạ, tổng giám đốc vốn nể tình người nhà họ Ôn, luôn luôn nhẫn nhịn, nhưng lần này Ôn Ngọc Viễn thật sự quá mức,” Lương Cảnh Thư thở dài, “Vì ép tổng giám đốc nhường vị trí, anh ta đã làm hại Hiểu Ân vô tội để uy hiếp.”
“Nghe cháu nói vậy, Hiểu Ân là bị Ôn Mỹ Phách châm ngòi nổ?” Đường Thiên Thành thong thả ung dung rót trà cho anh, biểu cảm hơi kỳ lạ.
“Không nói dối cậu Đường, tổng giám đốc rất yêu Hiểu Ân, ngài ấy nghiêm túc.” Lương Cảnh Thư cảm thán nói.
“Nhà giàu sâu như biển, Hiểu Ân nhà chúng ta không biết nghĩ như thế nào, nhưng chuyện tình cảm của bọn trẻ khỏi hỏi ta, từ trước đến giờ ta rất sáng suốt, muốn xem ý nghĩ của nó đã.”
“Cháu đoán Hiểu Ân hiểu lầm tổng giám đốc rất sâu, dù sao ngài ấy đã nói những lời quá đáng với Hiểu Ân.” Lương Cảnh Thư cau mày.
“Vậy còn cháu? Cậu ta khiến cháu rời khỏi tập đoàn Hán Hoàng cũng vì nguyên nhân này sao?” Đường Thiên Thành cười hỏi.
“Tổng giám đốc đuổi từng người bên cạnh ngài ấy đi, nói thẳng cũng là vì cháu với họ an toàn, cháu hiểu rõ ngài ấy muốn như vậy, nhưng tổng giám đốc lại không nói gì.”
“Cũng vì tính cách này của cậu ta nên cháu rất trung thành và tận tâm!” Đường Thiên Thành vỗ vai anh, “Thế nào? Cháu rất muốn trở lại giúp cậu ta sao?”
“Để một mình tổng giám đốc đối phó với bọn họ, cháu thật sự không yên tâm, nhưng mà nếu cháu trở về nói như vậy, tổng giám đốc nhất định sẽ không lưu tình đuổi cháu ra khỏi cửa.” Lương Cảnh Thư nặng nề than thở.
Một khi quyết định sẽ không thay đổi, cố chấp cũng là một trong nhưng tính cách đặc biệt của Ôn Mỹ Phách.
“Đừng lo lắng, Ôn Mỹ Phách không phải người đơn giản, sau khi mọi chuyện kết thúc, cậu ta sẽ tìm cháu trở về, không phải cháu là hai cánh tay trái phải của cậu ta sao?” Đường Thiên Thành cười an ủi anh.
“Cho nên hôm đó Ôn Mỹ Phách nói với em như vậy, tất cả đều vì đuổi em đi sao? Anh ta không hỏi em, liền tự cho mình là đúng quyết định như vậy!” Đột nhiên, trước cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng, sắc mặt Đường Hiểu Ân xanh mét, cô cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Hiểu Ân?” Sắc mặt Lương Cảnh Thư biến hoá, không nghĩ tới cuộc nói chuyện của bọn họ bị cô nghe thấy, anh đã đồng ý cùng tổng giám đốc lừa gạt cô đến cuối cùng.
“Các người rốt cuộc coi em là cái gì? Anh ta cho rằng làm như vậy em liền cảm kích anh ta sao?” Ngực Đường Hiểu Ân phập phồng dữ dội, tâm tình kích động khó bình tĩnh, cô sải bước đi đến, nắm chặt đấm như có thể đấm nứt một bức tường.
Khó trách trước khi đi anh nói những lời kì quái như thế, hỏi cô có thể không thích cũng không ghét anh không, thì ra anh luôn yêu cô, những lời nói quá đáng kia tất cả đều cố ý nói cho cô nghe!
Nhưng, anh cho rằng làm như vậy cô sẽ cảm kích anh sao? Cô không phải trẻ con mặc người khác định đoạt, cô cũng có ý nghĩ của chính mình đó!
“Đó là bởi vì, bởi vì…………..” Lương Cảnh Thư cứng họng.
“Anh đừng nói nữa, em tuyệt đối không tha thứ cho anh ta!” Đường Hiểu Ân tức giận nói.
~ Hết chương 9 ~